Ông Bố Chiến Thần

Chương 145:




Tần Tiểu Manh nghe vậy trên mặt mang theo nụ cười xấu xa nhìn Long Thiên Tiếu, ông chú kì quái này vẫn luôn không xem trọng cô, bây giờ sao lại tốt như vậy chứ?  
“Cô chủ, viện trưởng Tạ nghe nói cô tới một lát nữa sẽ đến bên này xem xét tình hình, tôi nói trước với cô một tiếng”.  
Lúc này, Lưu Chấn Sinh đứng một bên nói.  
“Hửm, ông ấy sẽ đến đây sao?”  
Tần Tiểu Manh nghe vậy liền thu hồi bộ dạng không nghiêm túc lại. Tạ Trường Lâm, viện trưởng bệnh viện Long Hòa cũng có chút giao tình với bố mình, cho dù chính mình gặp ông ấy cũng phải duy trì một sự tôn trọng nhất định.  
“Viện trưởng Tạ cũng là chuyên gia trong lĩnh vực chỉnh hình, muốn đến xem xét tình hình bên này, đồng thời cũng muốn đến gặp cô chủ, sự tình là vậy”.  
Lưu Chấn Sinh cũng cười nói, nhìn nhìn cô chủ, cái này mới là trọng điểm. Dù sao nơi này cũng là bệnh viện Long Hòa, bệnh viện Long Hòa là của nhà họ Tần, Tạ Trường Lâm ngồi được vào chức vị này cũng hoàn toàn nhờ vào nhà họ Tần.  
“Được rồi, khi nào ông ấy đến đây?”  
Tần Tiểu Manh hỏi.  
“Ước chừng sau một tiếng nữa, viện trưởng Tạ vẫn còn một ca giải phẫu, giờ có lẽ cũng sắp xong rồi”.  
Lưu Chấn Sinh lại nói, Tần Tiểu Manh nghe vậy trong lòng nhất thời có chút khó chịu, nói như vậy mình chẳng phải ở chỗ này đợi thêm một tiếng nữa sao, lại thêm mệt mỏi biết bao đây? Tạ Trường Lâm ông ấy tính làm cái quái gì vậy, vì sao nhất định muốn gặp mặt mình một lần chứ?  
“Tuy rằng trước đó bác Long đã kiểm tra rồi, nhưng tôi đề nghị đi kiểm tra thêm một lần nữa, dù sao thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, bệnh tình cũng có chút khác trước”.  
Lưu Chấn Sinh đề nghị nói.  
“Có thể”.  
Người nói chuyện chính là Long Thiên Tiếu, lời Lưu Chấn Sinh nói cũng không phải không có lý.  
“Vậy anh Long hiện giờ đi cùng tôi, chúng ta cùng với bác Long đi kiểm tra một chút”.  
Lưu Chấn Sinh lại nói, vừa nói chuyện ông ta vừa đẩy xe lăn tiến lên trước, dưới sự giúp đỡ của mấy người hộ lý đã đỡ được Long Đức Phúc lên xe lăn, cấp cho Long Đức Phúc thẻ kiểm tra, người trong nhà, đương nhiên cũng sẽ đi cùng rồi.  
“Đợi một chút, cháu cũng muốn đi cùng”.  
Tần Tiểu Manh ồn ào nói chen vào, không còn cách nào khác, Tạ Trường Lâm muốn gặp cô, nhưng cô cũng không thể đứng đợi mãi trong phòng bệnh này được, phút chốc sẽ khiến con người ta chán phát điên lên mất, Tần Tiểu Manh nói rồi đuổi theo, cùng đi sóng vai với Long Thiên Tiếu.  
“Chú, sao rồi, giờ chú đã lĩnh giáo được sự lợi hại của cháu rồi chứ?”  
Tần Tiểu Manh đi bên cạnh Long Thiên Tiếu cất giọng hỏi, trong lời nói còn mang theo vài phần đắc ý.  
“Không thấy”.  
Long Thiên Tiếu dứt khoát lưu loát nói.  
“Hừm, chú nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chú không thấy cháu phiền lắm sao?”  
Tần Tiểu Manh đương nhiên không hài lòng với phản ứng của Long Thiên Tiếu. Bản thân mình đã ức hiếp ông chú kì quái này như vậy rồi, ông chú này không phải nên tức giận mới đúng sao?  
“Ấu trĩ”.  
Long Thiên Tiếu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.  
“Chú...”  
Tần Tiểu Manh nghe vậy thiếu chút muốn thổ huyết, có chút thất vọng với Long Thiên Tiếu tiến về phía trước.  
Đợi Long Đức Phúc kiểm tra, đại khái giằng co mất khoảng một tiếng, sau đó nhóm người lại trở lại phòng. Bởi là phòng bệnh hạng sang cho nên hộ lý cũng rất tận tâm.  
Ở nơi này chăm sóc bệnh nhân chu đáo, cơ hồ không cần người nhà đích thân tự làm.  
“Cô chủ, viện trưởng Tạ đến”.  
Lúc này Lưu Chấn Sinh tiến lên, có chút căng thẳng nói.  
Ông còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên tầm năm sáu mươi tuổi mặc áo blue trắng bước vào, còn đi cùng một nhóm bác sĩ nhìn trông vẫn còn rất trẻ. Người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, đeo kính lão, đầu có hơi hói.   
“Cô chủ, cô đến rồi sao”.  
Tạ Trường Lâm đi vào thấy Tần Tiểu Manh vô cùng khách sáo chào hỏi một tiếng.  
“Viện trưởng Tạ vừa mới làm xong cuộc giải phẫu ạ?”  
Tần Tiểu Manh cũng chào hỏi, dù sao viện trưởng Tạ cũng có chút giao tình với bố mình, bản thân cô cũng nên có chút tôn trọng với ông ấy.  
“Vừa mới làm xong, nghe nói bên này có bệnh nhân đến, bệnh tình cũng có chút đặc biệt, còn là bạn của cô chủ, cho nên tôi tới xem”.  
Tạ Trường Lâm cười ha hả rồi nói.  
“Viện trưởng Tạ, đây hồ sơ bệnh án của bệnh nhân”.  
Lúc này Lưu Chấn Sinh đưa kết quả kiểm tra của Long Đức Phúc cho ông. Nơi này là phòng bệnh cao cấp, dựa theo quy định của bệnh viện thì kết quả kiểm tra của bệnh nhân cũng sẽ được ưu tiên, cho nên kết quả kiểm tra của Long Đức Phúc rất nhanh đã có rồi.  
Tạ Trường Lâm cầm lấy báo cáo kiểm tra, nhìn rồi đứng lên, sau đó lại ra ngoài một lúc lâu, ông ấy đưa bản báo cáo cho mấy bác sĩ trẻ tuổi xem. Nhìn thì có vẻ mấy bác sĩ trẻ tuổi kia hẳn là thực tập sinh ông ấy dẫn đến, là kiểu sinh viên đại học.  
Bởi so với mấy bác sĩ bình thường thì mấy thực tập sinh đứng sau lưng Tạ Trường Lâm tương đối trẻ tuổi, ăn mặc cũng không quá chuẩn chỉnh.  
“Viện trưởng Tạ giờ còn bằng lòng hướng dẫn sinh viên, thật đúng là chuyện gì cũng tận lực tận tâm, thật sự khiến cho người khác phải kính nể”.  
Tần Tiểu Manh cũng phát hiện được tình huống này liền nói.  
“Cô chủ thật biết đùa, nếu như có thể ông cũng muốn dẫn theo. Cái thân già này của ông thành tựu lớn nhất trong đời là có được chút bản lĩnh nghề nghiệp, hiện giờ cũng lớn tuổi rồi đương nhiên cũng muốn truyền thụ chút kiến thức lại cho đám trẻ”.   
Tạ Trường Lâm nghe vậy cũng cười ha hả nói, trong lời nói có vài phần hòa ái.  
“Các cậu có kiến nghị gì về bệnh tình của bệnh nhân không?”  
Lúc này, Tạ Trường Lâm hỏi đám sinh viên, đám người nghe xong cũng thưa thớt đáp lại, nói đều đã hiểu được tình trạng của bệnh nhân.  
“’Tiểu Tiễn, em nói xem tình huống này nên xử lý thế nào?”  
Tạ Trường Lâm hỏi một câu. Lúc này, một nam sinh trẻ tầm ngoài hai mươi tuổi từ trong đám đông bước ra, cậu ta đi về hướng Long Thiên Tiếu, thuận theo chân của Long Đức Phúc, xoa bóp vài chỗ, rồi mới đi đến trước mặt Tạ Trường Lâm.  
“Sao rồi?”  
Tạ Trường Lâm hỏi.  
“Dưới tình trạng này chỉ có thể cắt bỏ, bắp chân của ông ấy, hoàn toàn không còn cảm giác nữa rồi”.  
Tiểu Tiễn nhìn Tạ Trường Lâm nói, Tạ Trường Lâm nghe vậy cũng gật gật đầu, rồi bảo Tiểu Tiễn quay trở về.  
Sau đó, ông lại gọi tên của mấy sinh viên khác, mấy sinh viên sau khi xem xong cuối cùng đều đưa ra kết luận là cắt bỏ.  
“Với điều kiện y tế và năng lực của chúng ta hiện giờ mà nói, tình trạng này quả thật chỉ có thể cắt bỏ”.  
Lúc này, Tạ Trường Lâm đưa ra kết luận, mấy sinh viên vừa mới được gọi tên khi nãy cũng liếc nhau một cái, có chút đắc ý, phán đoán của họ không sai, Tạ Trường Lâm cũng đồng tình với ý kiến của họ.  
“Cho nên, ai là người nhà của bệnh nhân vậy?”  
Tạ Trường Lâm ngẩng đầu hỏi.  
“Tôi là người nhà của bệnh nhân”.  
Lúc này, Long Thiên Tiếu đứng dậy nói.  
“Anh cũng nghe thấy rồi đấy, chỉ có thể cắt bỏ. Chuẩn bị một chút rồi cùng chủ nhiệm Lưu trao đổi thêm đi, chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ! Giải phẫu càng sớm càng tốt”.  
Tạ Trường Lâm nhìn thoáng qua Long Thiên Tiếu, lấy lại bình tĩnh sau đó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.