Ông Bố Chiến Thần

Chương 137:




Cô bé mập đưa tay ôm lấy hộp sườn xào chua ngọt của Long Tiểu Tịch đẩy qua, giống như lấy được một món đồ vô cùng quý giá.    
Nghe lời của đám trẻ kia, cô giáo Lương có chút xấu hổ, không ngờ rằng sẽ dẫn đến tình trạng như vậy, cô ấy chỉ có thể vẫy tay để mọi người im lặng lại. Đôi khi, giáo dục nhà trường không thể phá vỡ giáo dục gia đình.   
Long Tiểu Tịch sau khi nghe được lời của đám trẻ, lông mày đáng yêu của cô bé khẽ nhíu lại.  
"Bố mẹ các cậu đều không cần các cậu rồi, bố mẹ các cậu đều lừa gạt các cậu mà thôi, bố mẹ các cậu đều bán các cậu cho cô giáo Lương rồi”.  
Đợi tới lúc bọn trẻ yên tĩnh lại, Long Tiểu Tịch lại lớn tiếng nói.  
"Cậu nói dối!"  
Có đứa trẻ phản bác lại, mặc dù phản bác, nhưng nó cũng đã khóc nức nở rồi.  
"Ai lừa các cậu, tớ vừa mới nghe cô giáo Lương nói với cô giáo Trần”.  
Long Tiểu Tịch lại nói.  
"Không, cậu nói dối!"  
Đám trẻ phản bác nói.  
"Cô giáo Lương, cậu ấy nói có thật không?"  
"Cô giáo Lương, bố mẹ có phải không cần con nữa không?"  
"Cô giáo Lương, con nhớ ba mẹ con, hu hu hu…”  
Ngay tại đây một đứa bé bắt đầu khóc, liên tiếp sau đó, tất cả đứa trẻ đều khóc.  
"Các con đừng nghe lời bạn ấy nói bậy, ba mẹ các con không có không cần các con”.  
Xảy ra tình huống này, Lương Tuyết Oánh có chút bối rối, vội vàng nói. Nghe được lời Lương Tuyết Oánh, tiếng khóc ở hiện trường bắt đầu chuyển thành tiếng cười.  
"Dì Trương từng nói, kẻ nói dối đều sẽ không thừa nhận mình nói dối, kẻ nói dối cũng sẽ không thừa nhận mình là kẻ nói dối”.  
Long Tiểu Tịch lại bổ dao một lần nữa.  
"Oa… Huhuhu, con muốn mẹ, con muốn mẹ…”  
"Con muốn về nhà, con muốn có mẹ, huhuhu…”  
"Con không muốn bị bán cho cô giáo Lương, con muốn bố mẹ, huhu…”  
Hiện trường nhất thời khóc ầm lên, Lương Tuyết Oánh đã bắt đầu bận rộn, khắp nơi đều là tiếng khóc la inh ỏi.   
"Cô bé mập, cậu nếm thử cái này, xem thử ăn ngon không”.  
Long Tiểu Tịch chỉ vào món sườn xào chua ngọt của mình rồi nói với cô bé mập. Cô bé mập nghe vậy liền gắp một miếng bỏ vào miệng, có chút rụt rè nhìn Long Tiểu Tịch.  
"Hương vị thế nào, có phải ăn rất ngon hay không?"  
Long Tiểu Tịch hỏi. Cô bé mập nghe vậy, đôi mắt đen nhánh nhìn Long Tiểu Tịch, gật đầu khẳng định.   
"Vậy cậu ăn nhiều một chút, ngày mai tớ vẫn sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu! Canh xương nhà tớ là ngon nhất đó, xương ngon nhất, thịt dính vào xương, cắn một miếng vừa thơm vừa mềm, ăn ngon lắm”.  
Nhận được sự khẳng định của cô bé mập, Long Tiểu Tịch vô cùng vui vẻ, cô bé tiếp tục giới thiệu đồ ăn ngon cho cô bé mập một cách không mệt mỏi. Cô bé mập cắn một miếng cảm thấy rất ngon, lại tiếp tục ăn nữa.  
Nhưng phát hiện Long Tiểu Tịch vẫn đang nhìn mình ăn, cô bé dừng lại.  
"Hả? Có chuyện gì sao?"  
Long Tiểu Tịch hỏi. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Long Tiểu Tịch, cô bé mập đẩy hợp cơm dùng một lần chứa bánh bao thịt tới trước mặt Long Tiểu Tịch, rõ ràng là muốn Long Tiểu Tịch cũng ăn món ăn mà cô bé thích nhất.   
"Ồ, được, tớ cũng ăn đây”.  
Long Tiểu Tịch cũng là hiểu ý, cầm bánh bao của cô bé mập lên bắt đầu ăn. Cô bé mập nhìn Long Tiểu Tịch ăn bánh bao của mình, khuôn mặt bầu bĩnh nở nụ cười hiếm thấy, bản thân cũng yên tâm ăn sườn xào chua ngọt của Long Tiểu Tịch…  
Loay hoay gần một tiếng đồng hồ, bây giờ đã là mười giờ rưỡi, nữ nhân viên kinh doanh cuối cùng cũng hoàn thành xong thủ tục.  
"Thưa anh, các thủ tục liên quan đến chiếc xe này đã hoàn tất. Nếu như không có thắc mắc gì thì anh có thể nhận xe ngay”.  
Nữ nhân viên kinh doanh vô cùng cung kính nói với Long Thiên Tiếu, nhân vật có thể chi ra mấy trăm ngàn tệ mà không thèm chớp mắt, chắc chắn chính là người nhiều tiền.   
"Các cô có thể sắp xếp người giúp tôi lái chiếc xe đạp điện này về nhà không?"  
Long Thiên Tiếu hỏi.  
"Có thể, đương nhiên là được”.  
Nữ nhân viên kinh doanh khẳng định nói.  
"Anh Long, đây là danh thiếp của tôi, về chiếc xe đạp điện của anh, tôi sẽ sắp xếp người lái về giúp anh, nếu như có chuyện gì, anh trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được”.  
Nữ nhân viên kinh doanh đưa cho Long Thiên Tiếu một tấm dnah thiếp rồi nói.  
Long Thiên Tiếu cầm lấy danh thiếp, nhìn nhìn, sau đó bỏ vào túi. Sau khi đưa chìa khóa xe đạp điện cho nữ nhân viên kinh doanh, Long Thiên Tiếu để lại địa chỉ nhà mình. Sau đó mới đi theo nữ nhân viên kinh doanh lấy xe.   
Vừa lên xe, anh liền nhận được tin nhắn Wechat do Tần Tiểu Manh gửi tới.  
"Này, ông chú kỳ quặc, khi nào cháu qua được?"  
Tần Tiểu Manh hỏi một cách đơn giản thô bạo.  
"Bây giờ cũng được, nếu bây giờ qua còn có thể ăn cơm nhà chú. Nếu không đến bây giờ thì 1- 2 giờ có thể trực tiếp tới bệnh viện, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện”.  
Long Thiên Tiếu mở điện thoại ra trả lời tin nhắn cho Tần Tiểu Manh.   
"Cháu tới nhà chú, cháu muốn ăn cơm nhà chú”.  
Tần Tiểu Manh mặt dày đáp lại.  
"Cũng được, tùy cháu, nhà chú không có thịt cá gì cả”.  
Long Thiên Tiếu nói, vẻ mặt không vấn đề gì.  
"Hừ, bây giờ cháu qua liền”.  
Tần Tiểu Manh gửi một biểu cảm kiêu ngạo rồi nói. Long Thiên Tiếu cũng không tiếp tục trả lời, mà bắt đầu khởi động xe, trực tiếp chạy xe về phía khu nhà nghèo ở đến Thành Tây.  
Trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, bây giờ là giờ ngoại khóa, đám trẻ ở trường mẫu giáo đều đang túm tụm lại cùng chơi. Nhưng ở một góc của trường tiểu học, cô bé mập trơ trọi trốn ở đó, không người nào dòm ngó tới cô bé, lại càng không có ai muốn chơi với cô bé.  
"Con câm, không biết nói, không cha không mẹ!"  
"Con câm, không biết nói, không cha không mẹ!"  
"Con câm, không biết nói, không cha không mẹ!"  
Không biết đứa trẻ nào la lên, đám trẻ xung quanh cũng bắt đầu ồn ào, cô bé mập nhìn mọi thứ trước mắt rồi núp ở một góc với vẻ mặt sợ hãi.   
Lúc này, không biết ở nơi nào, một quả cầu giấy bay thẳng lên người cô bé mập, sau đó rất nhiều quả cầu giấy rơi vào trên người cô bé mập, rời vào đầu cô bé, cô bé chỉ có thể cuộn tròn trong góc.   
Những đứa trẻ đó ném quả cầu giấy, càng ném chúng càng vui, thậm chí những đứa trẻ nghịch ngợm còn bước tới, đá lên người cô bé mập, sau đó chạy đi, sau khi đá cô bé mập xuống đất, cô bé mập lại loạng choạng đứng dậy.  
Có một đứa trẻ làm mẫu, những đứa trẻ khác tiếp tục làm theo, mỗi lần cô bé mập vừa loạng choạng đứng dậy thì lại có một đứa trẻ khác đạp cô bé tiếp.  
"Ha ha ha, con câm, không biết nói, không cha không mẹ!"  
Một đám trẻ bắt đầu ồn ào, cô bé mập chỉ có thể trốn ở trong góc nhìn đám trẻ đó đang trêu đùa mình, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, nhưng lại không dám khóc.  
"Cô giáo, con biết con sai rồi, con sẽ không bao giờ gây chuyện nữa ạ”.  
Phòng làm việc của Lương Tuyết Oánh, Long Tiểu Tịch cúi đầu, thành khẩn thừa nhận lỗi sai của mình.  
"Điểm xuất phát của con đúng, nhưng cách làm lại sai. Xuất phát điểm của các bạn khác cũng sai, cô giáo cũng đã phê bình các bạn ấy rồi”.  
Lương Tuyết Oánh nói một cách trịnh trọng và nghiêm túc. Cô đánh giá cao những gì Long Tiểu Tịch đã làm, nhưng với tư cách là một giáo viên, cô muốn duy trì sự hài hòa tốt đẹp của cả lớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.