Ông Bố Chiến Thần

Chương 129:




Không thể nào, Long Thiên Tiếu chỉ là thằng ở rể, chẳng có địa vị gì ở nhà họ Cố. Hơn nữa, nhà họ Cố ở trong khu này làm gì có tiền mà mua xe sang tới vậy?”
“Là của tôi, sao thế?”
Long Thiên Tiếu cười hỏi.
“Xe này là của cậu?”
Bác Lưu đờ ra hỏi.
“Vừa mua, có vấn đề gì không?”
Long Thiên Tiếu trả lời với vẻ lạnh nhạt.
“Đây là xe gì?”
Bác Lưu lại hỏi.
“BMW Serie 7?”
Long Thiên Tiếu có chút không chắc chắn, anh không nhớ rõ mấy thứ này, khi mua xe cũng không phải mua vì nhãn hiệu mà là nhìn giá, anh muốn mua chiếc xe hai triệu, vừa hay chiếc BMW Serie 7 này có giá đó nên anh mua.
“Là BMW Serie 7, bao nhiêu tiền?”
“Hình như là hai triệu hai trăm ngàn!”
Giọng Long Thiên Tiếu vẫn không quá xác định.
“Cậu có hai triệu hai trăm ngàn sao?”
“Phải, có đó, có vấn đề gì không?”
Long Thiên Tiếu thẳng thắn thừa nhận.
“Vấn đề rất lớn, cậu lấy nhiều tiền như vậy từ đâu ra?”
Bác Lưu hỏi với ý tứ sâu xa, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
“Ông quản tôi chắc, tôi vừa cướp ngân hàng đấy!”
Long Thiên Tiếu bỗng cảm thấy buồn cười nên nói.
“Á…”
Bác Lưu sửng sốt một chút, tất nhiên ông ta cũng không tin cái cớ đi cướp ngân hàng nhưng trong lòng vẫn rất tò mò.
“Sao biển số xe kỳ quái vậy, biển số bắt đầu từ x, tôi làm bảo vệ nhiều năm rồi mà chưa từng thấy. Bảng số xe này có vấn đề, tôi không thể cho cậu đi vào!”
Bác Lưu nhìn bảng số xe của Long Thiên Tiếu thì hỏi.
“Biển số xe không sao cả, ông có thể gọi cho bên quản lý giao thông, cũng chẳng chậm trễ bao lâu mà!”
Long Thiên Tiếu nói.
“Có lý!”
Bác Lưu bừng tỉnh, cầm điện thoại lên gọi cho bên quản lý giao thông.
Thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng có chút mất kiên nhẫn.
“Sao bác Lưu này lắm chuyện thế nhỉ! Chúng ta đi xe gì thì liên quan quái gì tới ông ta?”
Cố Tuyết Cầm thấy vậy thì oán giận.
“Long Thiên Tiếu, báo số thẻ căn cước của cậu!”
Bác Lưu bấm điện thoại, mở loa rồi nói với Long Thiên Tiếu, anh nghe thế thì cũng đọc dãy số trên thẻ căn cước của mình.
“Sao rồi đồng chí, đó có phải biển số giả không?”
Bác Lưu vội hỏi
“Biển số xe này không có vấn đề gì cả! Sau này gặp biển số thế này, ông nên tự cân nhắc một chút, đừng đắc tội với người mà mình không nên đắc tội mà còn không biết”.
Giọng nói bên kia rất nghiêm túc.
Đừng đắc tội với người không nên đắc tội? Người không nên đắc tội ở đây ám chỉ Long Thiên Tiếu sao?
Bác Lưu nhìn thoáng qua Long Thiên Tiếu, có chút khó chấp nhận. Một thằng ở rể sao lại thành người không thể đắc tội, thật buồn cười!
“Giờ tôi vào được chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Có thể… có thể…”
Bác Lưu ấp úng nói, sau đó mở cửa. Nhớ lại lời của bên quản lý giao thông, ông ta vẫn không thể liên tưởng được chuyện Long Thiên Tiếu có liên quan tới người không nên đắc tội.
Xe nổ máy, Long Thiên Tiếu chạy về phía nhà mình.
Chiếc BMW Serie 7 dừng ở cửa nhà tất nhiên cũng làm Vương Mỹ và Cố Vân Sơn chú ý. Thậm chí Vương Mỹ còn nhìn xuống từ ban công lầu hai, thế là nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, Long Tiểu Tịch từ trên xe xuống.
“Tuyết Cầm, con mượn xe của ai thế? Nếu mẹ không nhìn nhầm thì đây là BMW phải không?”
Hai mắt Vương Mỹ tỏa sáng, Cố Tuyết Cầm nghe bà ta hỏi thì cũng không trả lời ngay, cô với Long Thiên Tiếu liếc nhìn nhau.
“Anh nói đi!”
Cố Tuyết Cầm nhỏ giọng nói với Long Thiên Tiếu, cô không biết nên trả lời thế nào.
“Nhà chúng tôi vừa mua!”
Long Thiên Tiếu bất đắc dĩ đáp.
“Tuyết Cầm, chuyện này là sao, xe này bao nhiêu tiền, sao lại đột nhiên mua xe thế? Mua cũng không nói mẹ một tiếng nữa!”
Nghe Long Thiên Tiếu đáp, Vương Mỹ vội từ trên lầu xuống, nhìn chiếc BMW màu trắng, hai mắt sáng lên.
“Anh nói đi!”
Cố Tuyết Cầm đẩy Long Thiên Tiếu một cái, thấp giọng nói.
“BMW Serie 7, hơn hai triệu!”
Cố Tuyết Cầm bảo anh nói, Long Thiên Tiếu cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể mở miệng.
“Tôi không hỏi cậu, cậu lắm miệng cái gì? Xe này không phải do cậu mua, cậu bẻm mép làm chi? Một tài xế quèn như cậu cả đời cũng chẳng mua nổi một chiếc BMW đâu. Thấy không, đây là BMW, BMW đó, cậu mua nổi không?”
Vương Mỹ liếc mắt Long Thiên Tiếu rồi giở giọng gây hấn.
“Xe này do tôi mua, một tài xế quèn như tôi có lương tháng là một trăm ngàn, một chiếc xe hai triệu mà tôi mua không nổi à?”
Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.
“Cậu…”
Vương Mỹ nghe anh nói thế, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì.
“Mẹ, xe này do Thiên Tiếu mua, đúng là hơn hai triệu, cũng nằm dưới danh nghĩa anh ấy!”.
Cố Tuyết Cầm cũng thấy nghẹn lời.
“Nói dối! Cố Tuyết Cầm, con làm gì thế, có phải con đưa tiền cho thằng này mua xe không? Chỉ bằng cậu ta mà mua được chiếc xe tốt thế này sao?”
Vương Mỹ nghe vậy thì phản ứng dữ dội. Theo bà ta, Long Thiên Tiếu là một kẻ vô dụng, một thằng ăn bám sao mua được chiếc xe “hịn” như vậy, nhất định là do con gái bà ta mua.
“Mẹ không tin thì con cũng hết cách!”
Cố Tuyết Cầm cười khổ.
“Nói thật đi, có phải cậu ấm nhà nào tặng con không? Tuyết Cầm, có phải con suy nghĩ thông suốt rồi không?”
Tâm tư Vương Mỹ vừa thay đổi, như nhớ ra gì đó nên kích động đó.
“Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy? Con sẽ không tự dưng nhận đồ của người khác đâu, càng không phải nói tới cậu ấm nhà giàu gì đó!”
Cố Tuyết Cầm nhíu mày, phiền não nói, sau đó cô bế Long Tiểu Tịch vào trong nhà.
“Xe nằm dưới tên tôi, không tin thì bà có thể xem thử!”
Long Thiên Tiếu cố ý lấy giấy tờ chứng nhận ra cho Vương Mỹ xem. Vương Mỹ nhìn thoáng qua, quả nhiên trên đó ghi tên của Long Thiên Tiếu.
“Cậu…”
Vương Mỹ tức gần chết.
“Có phải cảm thấy điên tiết cả người không?”
Long Thiên Tiếu mở to hai mắt, nói với Vương Mỹ. Bà ta nghe thế thì suýt ngất vì quá tức giận.
“Bà có thể cho rằng tôi dùng tiền của Tuyết Cầm mua, tôi là thằng bám váy vợ, ăn bám thì rất sướng, còn ăn là còn sướng”.
Long Thiên Tiếu vui vẻ, giọng điệu thản nhiên khiến Vương Mỹ suýt thở không ra hơi vì tức, nhất thời không nói gì được.
Phản rồi, thằng vô dụng này dám nói chuyện với bà ta như vậy! Phản rồi!
“Long Thiên Tiếu, cậu… thằng bất lực! Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”
Thấy Long Thiên Tiếu nghênh ngang rời đi, Vương Mỹ chỉ về phía anh, lớn tiếng mắng.
Cố Tuyết Cầm đẩy Long Thiên Tiếu một cái, thấp giọng nói.
“BMW Serie 7, hơn hai triệu!”
Cố Tuyết Cầm bảo anh nói, Long Thiên Tiếu cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể mở miệng.
“Tôi không hỏi cậu, cậu lắm miệng cái gì? Xe này không phải do cậu mua, cậu bẻm mép làm chi? Một tài xế quèn như cậu cả đời cũng chẳng mua nổi một chiếc BMW đâu. Thấy không, đây là BMW, BMW đó, cậu mua nổi không?”
Vương Mỹ liếc mắt Long Thiên Tiếu rồi giở giọng gây hấn.
“Xe này do tôi mua, một tài xế quèn như tôi có lương tháng là một trăm ngàn, một chiếc xe hai triệu mà tôi mua không nổi à?”
Long Thiên Tiếu lạnh nhạt nói.
“Cậu…”
Vương Mỹ nghe anh nói thế, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì.
“Mẹ, xe này do Thiên Tiếu mua, đúng là hơn hai triệu, cũng nằm dưới danh nghĩa anh ấy!”.
Cố Tuyết Cầm cũng thấy nghẹn lời.
“Nói dối! Cố Tuyết Cầm, con làm gì thế, có phải con đưa tiền cho thằng này mua xe không? Chỉ bằng cậu ta mà mua được chiếc xe tốt thế này sao?”
Vương Mỹ nghe vậy thì phản ứng dữ dội. Theo bà ta, Long Thiên Tiếu là một kẻ vô dụng, một thằng ăn bám sao mua được chiếc xe “hịn” như vậy, nhất định là do con gái bà ta mua.
“Mẹ không tin thì con cũng hết cách!”
Cố Tuyết Cầm cười khổ.
“Nói thật đi, có phải cậu ấm nhà nào tặng con không? Tuyết Cầm, có phải con suy nghĩ thông suốt rồi không?”
Tâm tư Vương Mỹ vừa thay đổi, như nhớ ra gì đó nên kích động đó.
“Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy? Con sẽ không tự dưng nhận đồ của người khác đâu, càng không phải nói tới cậu ấm nhà giàu gì đó!”
Cố Tuyết Cầm nhíu mày, phiền não nói, sau đó cô bế Long Tiểu Tịch vào trong nhà.
“Xe nằm dưới tên tôi, không tin thì bà có thể xem thử!”
Long Thiên Tiếu cố ý lấy giấy tờ chứng nhận ra cho Vương Mỹ xem. Vương Mỹ nhìn thoáng qua, quả nhiên trên đó ghi tên của Long Thiên Tiếu.
“Cậu…”
Vương Mỹ tức gần chết.
“Có phải cảm thấy điên tiết cả người không?”
Long Thiên Tiếu mở to hai mắt, nói với Vương Mỹ. Bà ta nghe thế thì suýt ngất vì quá tức giận.
“Bà có thể cho rằng tôi dùng tiền của Tuyết Cầm mua, tôi là thằng bám váy vợ, ăn bám thì rất sướng, còn ăn là còn sướng”.
Long Thiên Tiếu vui vẻ, giọng điệu thản nhiên khiến Vương Mỹ suýt thở không ra hơi vì tức, nhất thời không nói gì được.
Phản rồi, thằng vô dụng này dám nói chuyện với bà ta như vậy! Phản rồi!
“Long Thiên Tiếu, cậu… thằng bất lực! Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”
Thấy Long Thiên Tiếu nghênh ngang rời đi, Vương Mỹ chỉ về phía anh, lớn tiếng mắng.
“Anh lại chọc bà ấy à?”
Khi anh vào bếp, Cố Tuyết Cầm đang bận việc, cô liếc nhìn Long Thiên Tiếu và hỏi.
“Nếu bà ấy không phải mẹ cô thì tôi không chiều bà ấy vậy đâu!”
Long Thiên Tiếu cười nói.
“Vậy thì thể diện của tôi cũng lớn lắm!”
Cố Tuyết Cầm không giận mà lườm Long Thiên Tiếu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.