Ông Bố Chiến Thần

Chương 112:




Mái tóc của Cố Tuyết Cầm đen mượt, dài đến thắt lưng, lúc này đang ướt nhỏ nước.
Sau khi nhận lấy máy sấy tóc, Long Thiên Tiếu nghiêm túc sấy tóc giúp Cố Tuyết Cầm. Từ hình ảnh phản chiếu trong gương, Cố Tuyết Cầm nhìn thấy mình, và cũng nhìn thấy Long Thiên Tiếu đang cẩn thận sấy tóc cho cô.
Khóe miệng cô cũng hiện lên nét cười ngọt ngào, trong lòng vô cùng ấm áp, như thể đã hoàn toàn thoát khỏi cơn hoảng loạn.
Sau khi giúp Cố Tuyết Cầm sấy tóc xong, Long Thiên Tiếu lại giúp cô chải mái tóc mềm mại.
“Trước đây anh thường xuyên chải tóc cho cô ấy à?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Ừ”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì hơi sững lại sau đó mới nặng nề nói.
“Chải tóc có nghề lắm”.
Cố Tuyết Cầm khẽ cười, nhìn mình ở trong gương và nói. Vốn dĩ cô là một cô gái rất xinh đẹp, ngay cả khi không trang điểm thì cũng là một vẻ nghiêng nước nghiêng thành.
“Đã quá lâu rồi tôi không chải tóc đấy”.
Long Thiên Tiếu cười khổ.
“Sau này anh có thể giúp tôi chải tóc, lẽ nào không phải sao?”
Cố Tuyết Cầm nhìn mình trong gương, thản nhiên nói.
“Trong cơ thể cô vẫn còn độc tố, vẫn chưa hoàn toàn được loại bỏ hết. Cần phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Sau khi nghỉ ngơi xong thì cần vận động nhẹ nhàng giúp thân thể bài trừ độc tố ra khỏi cơ thể”.
Long Thiên Tiếu như đang trốn tránh, cố ý chuyển chủ đề.
“Ừ, cần phải làm gì, tôi đều nghe theo anh”.
Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng đáp lại.
“Ở đây nghỉ ngơi 1,2 tiếng đồng hồ. Sau đó tôi đưa cô đi mua xe. Hôm qua đã nói rồi đấy, chúng ta phải mua xe rồi”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Xảy ra chuyện như thế còn có tâm trạng đi mua xe? Anh đánh Quách Lâm tới mức đó thì anh ta cũng không dễ bỏ qua đâu”.
Cố Tuyết Cầm thở dài, sau đó nói.
“Không phải anh ta không dễ bỏ qua, mà là tôi không dễ bỏ qua. Anh ta gây ra chuyện như vậy thì nên trả giá bằng tính mạng của mình. Hơn nữa, tôi cảm thấy, nhà họ Quách cũng không cần phải tồn tại ở thành phố Lâm Giang thêm nữa”.
Long Thiên Tiếu nói bằng giọng lạnh lùng. Khi anh biết Quách Lâm muốn ra tay với Cố Tuyết Cầm, anh cảm thấy có một thứ gì đó bất khả xâm phạm trong lòng mình lại bị xâm phạm.
Nếu không phải kiêng dè tình trạng của Cố Tuyết Cầm lúc đó thì anh sẽ không nề hà mà giế t chết hết đám người đó ngay tại chỗ.
“Giết người là phạm pháp, anh không được làm loạn. Nhà họ Quách còn mạnh hơn nhà họ Tôn nhiều. Gần như là không thể loại bỏ bọn họ”.
Cố Tuyết Cầm lại nói. Cô cũng nghĩ tới chuyện nhà họ Tôn. Cô vẫn luôn không hiểu, tại sao nhà họ Tôn đang tốt đẹp thế bỗng nhiên lại tan hoang chỉ sau một đêm. Nghe lời nói của Long Thiên Tiếu, tuy cô cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng khó tránh khỏi lo lắng cho anh.
“Nhà họ Quách sẽ trở thành nhà họ Tôn thứ hai. Cô đi nghỉ trước đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Ừ”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thì đáp lại một tiếng rồi cũng đứng dậy.
“Cẩn thận”.
Bước chân của Cố Tuyết Cầm không vững, bị vấp vào chân ghế, cả người ngã về phía trước. Long Thiên Tiếu nhanh tay nhanh mắt, vội vàng ôm lấy cô khiến cô ngã trọn vào lòng anh. Toàn bộ sức nặng cơ thể của Cố Tuyết Cầm đè lên cơ thể của Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu mất trọng tâm, hoàn toàn không thể đứng vững, chỉ đành để cơ thể ngã tự do về phía sau, hai tay anh ôm chặt lấy cô, che chắn, tránh cho cô khỏi bị thương.
“Anh…”
Cố Tuyết Cầm khẽ ngẩng đầu lên, lại tình cờ bắt gặp ánh mắt của Long Thiên Tiếu. Hai người đối mắt nhìn nhau khiến khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm đỏ bừng. Tuy rằng đã kết hôn 5 năm, nhưng cô chưa từng tiếp xúc gần như thế với Long Thiên Tiếu.
Hơn nữa, vì vừa rồi bị ướt nên bây giờ cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm. Thân thể yêu kiều tiếp xúc với cơ thể của Long Thiên Tiếu khiến anh cảm nhận được rõ ràng được độ lồi lõm trên người cô.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu cảm thấy sững sờ. Vốn dĩ, Cố Tuyết Cầm là một cô gái vô cùng xinh đẹp, trước đây chưa từng nhìn kỹ cô một lần. Bây giờ lại gần nhau như vậy, anh càng cảm thấy vẻ đẹp của cô khiến tâm hồn anh bị xáo động. Bỗng chốc, anh cứ ngây ngốc nhìn cô.
“Nhìn gì thế?”
Cố Tuyết Cầm bị anh nhìn đến nỗi hơi mất tự nhiên, gò má phớt hồng, hỏi.
“Nhìn cô”.
Long Thiên Tiếu vô cùng thẳng thắn trả lời.
“Xinh không?”
Cố Tuyết Cầm ngại ngùng hỏi.
“Xinh”.
Long Thiên Tiếu đáp lại một cách ngắn gọn.
“Không phải anh muốn giữ nguyên tư thế này để nhìn đấy chứ?”
Khuôn mặt Cố Tuyết Cầm vì xấu hổ mà đỏ bừng lên, rụt rè hỏi. Vì cô nhận ra lúc này hai tay của Long Thiên Tiếu đang ôm cô rất chặt khiến cô không nhúc nhích được. Mà trên người cô chỉ mặc một áo choàng tắm.
Nhận ra tư thế của mình có chút không đúng lắm, Long Thiên Tiếu khẽ ho một tiếng rồi lấy sức, ôm Cố Tuyết Cầm đứng dậy. Long Thiên Tiếu rất khỏe, chỉ dùng một tay đã thoải mái ôm cô lên.
Sau khi bế cô đứng đậy, anh đưa cô lên giường.
“Tôi ra ngoài một chút, cô ngủ một giấc là thể lực có thể khôi phục bảy, tám phần”.
Long Thiên Tiếu hơi ngại ngùng, dặn dò nói.
“Anh hiểu về y học à?”
Cố Tuyết Cầm cảm thấy kỳ lạ. Cô biết trong cơ thể mình có độc, nhưng cách xử lý của Long Thiên Tiếu vô cùng thích hợp. Hơn nữa cách xử lý đó cô chưa từng gặp, đặc biệt là khi bấm huyệt cho cô. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, độc tố trong cơ thể mình dường như bị Long Thiên Tiếu chậm rãi dẫn dắt ra khỏi cơ thể cô.
“Tôi có biết một ít. Nói về y thì tôi hiểu về độc hơn, cho nên, giải độc thì không thành vấn đề”.
Long Thiên Tiếu thờ ơ nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì đôi mắt đẹp sáng lên. Không ngờ, Long Thiên Tiếu lại có bản lĩnh như vậy, tại sao từ trước tới nay chưa từng thể hiện ra chứ?
“Anh còn biết những thứ này”.
Cố Tuyết Cầm bĩu môi, có chút kinh ngạc nói.
“Tôi còn biết nhiều thứ lắm, sau này cô sẽ phát hiện ra”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, sau đó dặn dò vài câu rồi rời đi. Sau khi Long Thiên Tiếu ra khỏi phòng thì Cố Tuyết Cầm cũng từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, sau đó an tâm ngủ thiếp đi.
Sau khi rời khỏi phòng, Long Thiên Tiếu đi tìm một cửa ra cầu thang khá yên tĩnh.
Anh rút điện thoại, tìm số điện thoại của Lâm Hi, gọi đi.
“Anh cả, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lâm Hi.
“Ngày mai trước khi trời sáng, tôi muốn nhà họ Quách biến mất khỏi thành phố Lâm Giang. Tôi muốn nhà họ Quách không được nhìn thấy mặt trời ngày mai”.
Long Thiên Tiếu cũng không vòng vo, sau khi điện thoại được kết nối thì vào thẳng vấn đề mà nói.
“Cái này… anh cả, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Khuôn mặt Cố Tuyết Cầm vì xấu hổ mà đỏ bừng lên, rụt rè hỏi. Vì cô nhận ra lúc này hai tay của Long Thiên Tiếu đang ôm cô rất chặt khiến cô không nhúc nhích được. Mà trên người cô chỉ mặc một áo choàng tắm.
Nhận ra tư thế của mình có chút không đúng lắm, Long Thiên Tiếu khẽ ho một tiếng rồi lấy sức, ôm Cố Tuyết Cầm đứng dậy. Long Thiên Tiếu rất khỏe, chỉ dùng một tay đã thoải mái ôm cô lên.
Sau khi bế cô đứng đậy, anh đưa cô lên giường.
“Tôi ra ngoài một chút, cô ngủ một giấc là thể lực có thể khôi phục bảy, tám phần”.
Long Thiên Tiếu hơi ngại ngùng, dặn dò nói.
“Anh hiểu về y học à?”
Cố Tuyết Cầm cảm thấy kỳ lạ. Cô biết trong cơ thể mình có độc, nhưng cách xử lý của Long Thiên Tiếu vô cùng thích hợp. Hơn nữa cách xử lý đó cô chưa từng gặp, đặc biệt là khi bấm huyệt cho cô. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, độc tố trong cơ thể mình dường như bị Long Thiên Tiếu chậm rãi dẫn dắt ra khỏi cơ thể cô.
“Tôi có biết một ít. Nói về y thì tôi hiểu về độc hơn, cho nên, giải độc thì không thành vấn đề”.
Long Thiên Tiếu thờ ơ nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì đôi mắt đẹp sáng lên. Không ngờ, Long Thiên Tiếu lại có bản lĩnh như vậy, tại sao từ trước tới nay chưa từng thể hiện ra chứ?
“Anh còn biết những thứ này”.
Cố Tuyết Cầm bĩu môi, có chút kinh ngạc nói.
“Tôi còn biết nhiều thứ lắm, sau này cô sẽ phát hiện ra”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, sau đó dặn dò vài câu rồi rời đi. Sau khi Long Thiên Tiếu ra khỏi phòng thì Cố Tuyết Cầm cũng từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, sau đó an tâm ngủ thiếp đi.
Sau khi rời khỏi phòng, Long Thiên Tiếu đi tìm một cửa ra cầu thang khá yên tĩnh.
Anh rút điện thoại, tìm số điện thoại của Lâm Hi, gọi đi.
“Anh cả, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lâm Hi.
“Ngày mai trước khi trời sáng, tôi muốn nhà họ Quách biến mất khỏi thành phố Lâm Giang. Tôi muốn nhà họ Quách không được nhìn thấy mặt trời ngày mai”.
Long Thiên Tiếu cũng không vòng vo, sau khi điện thoại được kết nối thì vào thẳng vấn đề mà nói.
“Cái này… anh cả, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Hi sững sờ hỏi.
“Cụ thể thế nào thì cô có thể tự tìm Tần Viễn Lâm bàn bạc. Chắc chắn bây giờ Tần Viễn Lâm đã biết xảy ra chuyện gì rồi. Nếu đến giờ ông ta còn chưa biết xảy ra chuyện gì, vậy thì đám người dưới tay ông ta chỉ là một đám vô dụng”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.