Ông Bố Chiến Thần

Chương 105:




Trở về nhà, Long Thiên Tiếu để Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch xuống xe, ba người xách túi lớn túi nhỏ đi vào cửa, khung cảnh một nhà ba người cực ấm áp.
Một màn này lại bị Vương Mỹ nhìn thấy, sắc mặt của bà ta vô cùng khó coi. Bà ta luôn cảm thấy, giữa Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm có vài thay đổi đang diễn ra một cách vô tri vô giác.
“Thế nào, có bị ướt không?”
Cố Tuyết Cầm ngồi xuống, xem xét quần áo của Long Tiểu Tịch rồi hỏi.
“Không ạ, chị Tuyết Cầm che hết mưa cho em rồi”.
Long Tiểu Tịch lắc lắc cái đầu nhỏ xinh, chắc nịch nói.
“Không ướt là tốt rồi, em về phòng tự chơi nhé, đợi chút nữa ăn cơm chị gọi em”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì nói.
“Chu đáo thế, làm như con gái mình ấy nhỉ”.
Vương Mỹ không nhịn nổi, mở mồm chế giễu. Cố Vân Sơn ngồi một bên đeo kính lão đọc báo, dường như không nghe thấy lời nói của Vương Mỹ.
“Mẹ vẫn chưa ăn cơm à. Bây giờ con đi nấu nhé”.
Cố Tuyết Cầm cố ý nói mấy câu thừa thãi. Cô và Long Thiên Tiếu không về thì làm gì có ai nấu cơm chứ?
“Nấu cơm, nấu cơm, con nấu cái gì? Không phải đều là Long Thiên Tiếu nấu cơm sao? Những việc nhà này còn không làm được thì nó còn làm được cái gì?”
Vương Mỹ tức tối nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy nhưng cũng không thèm để ý đến bà ta, mà cùng với Long Thiên Tiếu đem đồ ăn đã mua vào phòng bếp. Quần áo trên người cô hơi ướt, vì thế nên cô quay về phòng đổi một bộ khác.
Khi cô quay lại phòng bếp thì Long Thiên Tiếu cũng đã đổi một bộ quần áo khác và bắt đầu nấu cơm.
“Bát canh gừng này vừa nấu xong. Cô uống đi, vừa bị dính mưa, uống nước gừng cho đỡ bị cảm”.
Long Thiên Tiếu liếc bát canh gừng ở một bên, nói với Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì cũng chú ý tới một bát canh gừng đang bốc khói nghi ngút đặt ở bên kia. Cô tiện tay cầm bát canh gừng lên, bưng trong lòng bàn tay, thổi thổi cho nguội một chút rồi uống vài ngụm.
Canh gừng nóng hổi vừa vào miệng, cô đã cảm thấy toàn thân ấm hẳn lên, trong lòng cũng thấy ấm áp. Cô đứng trong bếp, uống canh gừng, Cố Tuyết Cầm cảm thấy niềm hạnh phúc ngọt ngào tràn đầy trong lòng.
Năm năm sống cùng nhau, Long Thiên Tiếu vẫn luôn chăm sóc cô như vậy, chỉ có điều, năm năm qua cô chưa từng nâng niu, trân trọng điều đó mà thôi. Giờ phút này, cô mới nhận ra, người đàn ông này đã gắn chặt vào cuộc sống của mình.
Long Thiên Tiếu nấu cơm, Cố Tuyết Cầm thì ở một bên giúp những việc vặt. Tranh thủ thời gian đợi lúc nấu ăn, Long Thiên Tiếu đi tắm rửa cho Long Tiểu Tịch. Tuy Long Tiểu Tịch được Cố Tuyết Cầm che rất kỹ, nhưng gió trên đường vẫn hơi lạnh, anh cũng cho Long Tiểu Tịch uống canh gừng, sau đó cho cô bé tắm nước nóng.
Khoảng một tiếng sau thì một bàn thức ăn nóng hổi đã được mang lên.
Một nhà ngồi lại với nhau, Vương Mỹ cũng tới ăn cơm. Chỉ là sắc mặt và tâm trạng của bà ta không tốt lắm. Bà ta đã cảm nhận được mối quan hệ của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm có sự thay đổi. Mà bà ta lại không có cách nào để ngăn cản sự thay đổi đó.
Lẽ nào con gái mình phải gả cho thằng vô dụng này một đời sao? Trong lòng Vương Mỹ có chút sốt ruột.
“Nào, thử một miếng xương heo hầm đi”.
Cố Tuyết Cầm gắp một miếng xương heo cho Long Tiểu Tịch, cười nói.
“Cảm ơn chị Tuyết Cầm!”
Long Tiểu Tịch thèm ăn tới mức lấy tay cầm miếng xương để gặm. Xương heo ninh một giờ đồng hồ vẫn chưa đủ thời gian để hầm ra mùi vị thơm ngon nhất, thịt mềm vẫn còn dính một chút trên xương.
Cắn một miếng ngập răng, thơm mềm vừa ăn, một miếng nhiều mỡ nhưng lại không ngấy.
“Thơm không?”
Cố Tuyết Cầm cười nói.
“Thơm ạ. Chắc chắn là chị Tuyết Cầm hầm rồi, ngon quá”.
Long Tiểu Tịch khẳng định chắc nịch nói.
“Đây là bố em làm đấy, ngon thì ăn thêm đi”.
Cố Tuyết Cầm lườm cô bé một cái, giả bộ nghiêm nghị nói. Con bé này, bé tí mà đã biết nịnh nọt, thật là một tiểu quỷ tinh nghịch.
Nhìn thấy một màn này, Vương Mỹ không khỏi tức giận.
“Tuyết Cầm à, bạn học của mẹ có một người con trai, qua một thời gian nữa sẽ tới thành phố Lâm Giang”.
Vương Mỹ chen miệng vào khuấy động bữa cơm yên bình.
“À thế ạ”.
Cố Tuyết Cầm đáp.
“Cậu ta trạc tuổi con, tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở nước ngoài xong thì trở về nước. Nghe nói là do tập đoàn Long Đằng mời tới làm việc”.
Vương Mỹ vô cũng tận tâm giới thiệu, nghe thấy những lời này, nụ cười trên khuôn mặt của Cố Tuyết Cầm chợt biến mất, cô chỉ cúi đầu ăn cơm. Long Thiên Tiếu lại gắp một miếng xương heo to trong nồi, sau đó để vào bát của Cố Tuyết Cầm. Cô nhìn thấy vậy thì trong lòng vô cùng ấm áp.
Vương Mỹ thấy vậy lại càng không vui. Thằng vô dụng này cố ý đấy nhỉ, cố ý chen ngang vào chuyện của bà ta.
“Con không quen ai ở tập đoàn Long Đằng hết”.
Cố Tuyết Cầm lạnh nhạt nói, ý trong lời nói chính là gạt bỏ mối quan hệ, nói lâu như thế, sao cô lại không rõ ý của Vương Mỹ.
“Đến lúc đó, hai đứa hẹn nhau ra ngoài ăn cơm. Mẹ cảm thấy cậu ta tốt lắm, là một người đàn ông tốt, lương cao lại là người hiểu biết”.
Vương Mỹ dẫn dắt từng bước, nói.
“Tốt thật đấy. Hẹn ra ngoài ăn cơm, cũng được. Nhà chúng ta thế này, đến lúc đó đưa Tiểu Tịch và bố của cô bé cùng đi, đưa họ đi ăn ở khách sạn cao cấp”.
Cố Tuyết Cầm cúi đầu ăn cơm, sau đó nói. Long Thiên Tiếu ngồi bên cạnh vô cùng cần mẫn gắp thức ăn cho Cố Tuyết Cầm. Long Tiểu Tịch nhìn thấy thế, tuy không hiểu tại sao nhưng cũng bắt chước gắp thức ăn cho cô. Hai bố con đều cố gắp thức ăn cho đến khi thức ăn chất đầy trong bát cơm của Cố Tuyết Cầm.
Quá đáng hơn nữa là Long Tiểu Tịch còn đứng lên, lấy thức ăn ở phía xa bỏ thẳng vào bát của cô.
“Được rồi, một lớn một nhỏ hai người chơi đủ chưa”.
Thấy hai bố con cố ý chen ngang, Cố Tuyết Cầm vừa tức vừa buồn cười.
“Chị Tuyết Cầm, chị ăn nhiều một chút, lần sau có chú nào mời chị đi ăn cơm thì cũng đưa em với bố đi cùng nha”.
Long Tiểu Tịch nhìn Cố Tuyết Cầm, ra vẻ nghiêm túc nói. Vương Mỹ nghe thấy thế thì cảm thấy khó chịu hơn cắn phải ruồi.
“Ừ, đưa tôi đi cùng. Nhà mình nghèo, mấy năm cũng chưa được ăn một bữa ăn cao cấp nào. Người ta từ nước ngoài về, lại là nghiên cứu sinh, lương cao như thế, chắc chắn là không thiếu tiền”.
Long Thiên Tiếu và một miếng cơm to, nhồm nhoàm nói.
Vương Mỹ nghe thấy thế thì hung hăng nghiến răng.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, ngoài ăn ra thì các người còn biết làm gì không?”
Vương Mỹ tức tối, quát mắng.
“Ngoài ăn ra thì còn biết ăn”.
Long Thiên Tiếu vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói không rõ tiếng.
“Cậu…”
Vương Mỹ tức nghẹn họng.
“Cố Tuyết Cầm, con có để tâm đ ến lời của mẹ không đấy hả”.
Vương Mỹ lại nói với Cố Tuyết Cầm, trong lời nói đã mang thêm cả sự trách móc.
Thấy hai bố con cố ý chen ngang, Cố Tuyết Cầm vừa tức vừa buồn cười.
“Chị Tuyết Cầm, chị ăn nhiều một chút, lần sau có chú nào mời chị đi ăn cơm thì cũng đưa em với bố đi cùng nha”.
Long Tiểu Tịch nhìn Cố Tuyết Cầm, ra vẻ nghiêm túc nói. Vương Mỹ nghe thấy thế thì cảm thấy khó chịu hơn cắn phải ruồi.
“Ừ, đưa tôi đi cùng. Nhà mình nghèo, mấy năm cũng chưa được ăn một bữa ăn cao cấp nào. Người ta từ nước ngoài về, lại là nghiên cứu sinh, lương cao như thế, chắc chắn là không thiếu tiền”.
Long Thiên Tiếu và một miếng cơm to, nhồm nhoàm nói.
Vương Mỹ nghe thấy thế thì hung hăng nghiến răng.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, ngoài ăn ra thì các người còn biết làm gì không?”
Vương Mỹ tức tối, quát mắng.
“Ngoài ăn ra thì còn biết ăn”.
Long Thiên Tiếu vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói không rõ tiếng.
“Cậu…”
Vương Mỹ tức nghẹn họng.
“Cố Tuyết Cầm, con có để tâm đ ến lời của mẹ không đấy hả”.
Vương Mỹ lại nói với Cố Tuyết Cầm, trong lời nói đã mang thêm cả sự trách móc.
“Con là gái đã có chồng, đi ăn riêng với người đàn ông xa lạ, sợ là không tốt. Lời đồn đại đáng sợ lắm, phụ nữ phải biết trân trọng danh tiếng của mình!”
Cố Tuyết Cầm tỏ vẻ kỳ lạ nói, thậm chí còn nói ra cả lời gái có chồng. Long Thiên Tiếu đang ăn cơm, nghe thấy lời nói này thì suýt nữa phụt cơm ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.