Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 490: Robot ngoài hành tinh




Vừa nói xong, Đỗ Phi đã quay người lại, hai tay không ngừng miết vào bức tường bên cạnh, mượn lực ma sát, đưa cả người anh lùi về sau.
Đám người Tiêu Chiến cũng nghe thấy mệnh lệnh, bọn họ không hẹn mà cùng lúc lùi về sau.
Nhưng mọi người vẫn chưa kịp lùi về sau quá 10 mét, đằng sau lưng họ, cái hành lang sâu hun hút ban nãy đi qua có một cánh cổng kim loại đang đóng dần xuống, nhiều nhất là vài giây sau, cánh cửa kim loại này sẽ bít toàn hành lang lại.
Cánh cửa này, trong chốc lát đã ngăn cách họ với toàn bộ quân đội phía bên ngoài.
“Chết rồi!” Đỗ Phi vô thức nhặt khẩu súng lên nhắm bắn.
Nhưng xung quang hành lang ở đây đều mục nát, trừ cái lỗ lớn không đủ cho một người chui qua tương đối hoàn chỉnh, thì ở đây căn bản chẳng thấy chỗ nào là còn nguyên vẹn cả, bảo anh bắn cũng chẳng biết bắn vào đâu cho hợp lý.
Đám người Tiêu Chiến mặt cũng biến sắc, mặc dù ngoài kia vẫn còn năm trăm chiến binh siêu cấp, nhưng năm nghìn binh sĩ thì chỉ là binh sĩ bình thường.
Có thể ở trêи Trái Đất bọn họ được coi là xuất chúng.
Nhưng trong vũ trụ này, bọn họ chẳng khác nào những người bình thường.
Cuối cùng, mặt đất rung lên một cái, cánh cửa kim loại dày cộp đằng sau đã đóng lại hoàn toàn, lối thoát của tất cả mọi người đều đã bị bít kín
Trong lòng tất cả mọi người đều biết.
Mối nguy hiểm rình rập cũng đang đến gần…
“Thành Hổ nghe lệnh, những người ở bên ngoài, không ai được hành động lung tung, cứ ở đó chờ lệnh, có gì bất thường, lập tức thông báo cho tôi!”
Cảm nhận được nguy hiểm càng lúc càng tới gần, Đỗ Phi vội vàng lấy máy bộ đàm thông báo ra ngoài.
Nhưng điều khiến anh phải cau mày, là anh không nhận được sự phản hồi từ Thành Hổ.
“Mọi người cẩn thận, cánh cửa này có tác dụng chặn tín hiệu không dây, giờ chỉ có thể dựa vào chính chúng ta thôi.” Đỗ Phi nói với đám người Tiêu Chiến cũng bị nhốt bên trong.
Mọi người gật đầu, ai nấy đều cẩn thận tỉ mỉ quan sát tình hình xung quanh.
“Bên trái có một lối đi, đó là lối ra duy nhất của chúng ta, bất luận thế nào, tôi cho rằng chúng ta bắt buộc phải xông ra ngoài trước khi môsi nguy hiểm kia đến!” Lưu Tử Tu đột nhiên chỉ sang bên trái hô to.
Mọi người lần lượt nhìn sang, phát hiện một lối ra to vừa phải.
“Đi theo tôi, lách qua cái lỗ bên cạnh hành lang.” Đỗ Phi quyết định dứt khoát, không hề chần chừ do dự.
Tốc độ của anh ấy cực nhanh, vừa nói cái anh đã chui luôn qua đó.
Anh thở phào nhẹ nhõm, vì phía bên kia là một căn phòng tồi tàn có cửa, đồ đạc và dụng cụ trong căn phòng đều đã vỡ nát hết cả.
Cả căn phòng là một mớ hỗn độn, vừa lật người về phía căn phòng, Đỗ Phi ngay lập tức giơ vũ khí lên nhắm thẳng về phía khe nứt của cánh cửa.
Đồng thời nói về phía sau: “Tư Đồ Kiếm, Lưu Tử Tu đi thăm dò, Tiêu Chiến và Sử Tiến canh chừng phía sau, những người còn lại lập tức theo lên, chúng ta tiến lên trước.”
Vừa nói xong, Đỗ Phi đã nhảy một bước ra khỏi cánh cửa trước…
Đúng là vạn bất đắc dĩ, cho dù tình huống có khẩn cấp đến đâu, thì trong môi trường chân không này cũng bắt buộc phải nhảy từng bước từng bước, hoàn toàn không có cách nào đi hay chạy, như vậy tốc độ không thể nào nhanh được.
Có điều mọi người đều là những cường giả siêu cấp, bọn họ có thể lợi dụng chân khí nội kình, làm được những động tác mà người thường không thể nào làm được.
“Đằng trước, tiếp tục tiến lên, chúng ta phải thoát khỏi khu vực có nguồn năng lượng này trước đã.”
Sau khi ra khỏi cánh cửa của căn phòng, Đỗ Phi không chút do dự chỉ huy mọi người di chuyển ra khỏi khu vực tồi tàn đó.
Nhưng anh vừa dẫn đầu đi được khoảng 10 mét, đột nhiên bỗng thấy xung quanh im như tờ, đúng từ hướng chính diện, một mối nguy hiểm đang nhanh chóng lại gần.
“Cẩn thận nguy hiểm!”
Lưu Tử Tu đột nhiên lớn tiếng gọi.
Mọi người lập tức giở khẩu súng trường Gauss lên.
Sau đó từ hướng chính diện của bọn họ, xuất hiện một con robot toàn thân phát sáng đang nhảy lại gần.
Đúng vậy, con robot này chân không chạm đất, nó bay lơ lửng cách mặt đất khoảng 30 cen-ti-mét, hơn nữa trong môi trường chân không mà có thể trôi bồng bềnh với tốc độ cực nhanh và rất mượt mà, điều quan trọng nhất là…
Trêи người nó không có bất cứ chỗ nào tóe ra tia lửa điện, trêи thực tế, ngoài việc các khớp trêи người nó đều có đèn sáng ra, thì nhìn nó trôi bồng bềnh trong môi trường không trọng lực cứ như một hồn ma vậy.
Hơn nữa nói là robot… nhưng trông như một con quái vật xúc tu vậy.
Đây là một tạo vật robot đuôi dài không phải hình người, trêи người nó có tới tám cánh tay.
Mỗi một cánh tay, có lẽ là một đầu vũ khí của nó.
“A!”
Tư Đồ Kiếm hét lên một tiếng, hai tay cầm cây súng băng đạn xoay nhắm về phía con robot, bóp cò tại chỗ.
Cùng lúc đó, tám cánh tay của con robot đều sáng đèn màu đỏ, đột nhiên bắn ra một chùm sáng giống như là sóng điện từ.
Chiu chiu chiu!
Đạn Gauss không ngừng bắn vào người con robot, chả mấy mà nó bị vỡ ra thành nhiều mảnh.
Mà chùm sáng điện từ con robot phát ra trước khi vỡ đã được Tư Đồ Kiếm tránh né kịp thời.
“Hay lắm!”
“Bắn đẹp lắm!”
Thấy Tư Đồ Kiếm chưa gì đã bắn vỡ được con robot, đám người Đỗ Phi đều giơ ngón like về phía Tư Đồ Kiếm.
“Tôi có một dự cảm, vũ khí Gauss của chúng ta, có thể chính là khắc tinh của robot.” Đỗ Phi đột nhiên nói.
“Ừ, đạn Gauss chủ yếu lợi dụng điện trường của sóng điện từ để sản sinh ra lực phá vỡ cực đại. Có thể con robot này có thứ chip gì đó bên trong mà có thể bị sóng từ trường ảnh hưởng đến, cho nên chỉ cần bị trúng đạn Gauss, bọn chúng sẽ mất đi khả năng chiến đấu.” Tiêu Chiến gật đầu nói.
Là lãnh đạo cấp cao của tàu Hi Vọng, bọn họ cũng có chút am hiểu đôi chút về khoa học kỹ thuật, cho nên lúc này cố thể phân tích đâu ra đấy.
“Bây giờ phải làm rõ, trêи chiến hạm này rốt cuộc có bao nhiêu robot, bọn chúng có ý thức hay không có ý thức, nói cách khác là, bọn chúng liệu có phải đã phát triển đến giai đoạn trí tuệ nhân tạo rồi không!” Đỗ Phi nói.
Mọi người gật đầu.
“Em thấy bây giờ chúng ta có thể tháo chip của con robot này ra, mang về cho các nhà khoa học nghiên cứu, có thể các nhà khoa học sẽ phân tích được ra vấn đề từ chip của mấy con robot này.” Sử Tiến nói.
“Đề nghị của cậu đúng đó, nhưng giờ chúng ta phải làm sao mới có thể rời khỏi đây?” Lưu Tử Tu nói.
Tất cả đều trầm lặng.
“Tháo con robot ra trước rồi nói.” Đỗ Phi nói.
Mọi người gật đầu, Sử Tiến đích thân bước lên tháo con robot vừa bị bắn vỡ ra.
“Mau lên, đằng trước có ít nhất là bốn năm con robot nữa đang tăng tốc tiến về phía chúng ta đấy!” Lưu Tử Tu đột nhiên nói.
Mọi ngưởi ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên nhìn thấy ở phía xa của hành lang, có rất nhiều đốm sáng đang đi thẳng tới chỗ bọn họ.
“Mọi người có để ý không, bọn robot này rõ ràng là từ xa đã có thể bắn rồi, nhưng tại sao bọn chúng không bắn chúng ta?”
Tiêu Chiến đột nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.