Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 457: Hành trình giữa biển sao




Cuối cùng cũng đã bước chân vào hành trình giữa biển rộng các hành tinh.
Trong lòng Lục Trần cảm khái, nếu như cho anh thêm thời gian 10 năm nữa anh sẽ có thể nắm chắc chinh phục được cả hệ mặt trời.
Nhưng bây giờ, chỉ một chủng virus D đã ép anh ấy không thể không nhảy cóc 10 năm mà bước vào con đường chinh phục các hành tinh khác đầy rẫy nguy hiểm và những điều không thể biết trước được này.
Lâu thật lâu, tâm tình của Lục Trần vẫn còn nặng trĩu.
Thời khắc này, nhìn về địa cầu càng ngày càng trở nên bé hơn, chỉ còn lại một chấm màu xanh giữa không trung bao la.
Cảm xúc của mọi người đều rất phức tạp.
Trong hành trình này, phía trước đều đầy rẫy những hiểm nguy và những điều không biết trước được.
Hành trình này, không còn khả năng trở lại với vòng tay của hành tinh mẹ Trái Đất nữa rồi.
Hành trình này có lẽ cũng sẽ là sự diệt vong.
Lục Trần không hề nuốt lời, anh ấy đã để lại hi vọng cuối cùng cho những người ở lại kế thừa Công nghệ Di Kỳ.
Nhưng hi vọng đó có chút mong manh xa vời.
Bởi vì hệ thống tuần hoàn không khí hoàn toàn do phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chế tạo ra, mà nguyên liệu quý hiếm anh ấy để lại viện khoa học cực kỳ ít.
Nhiều nhất cũng chỉ đủ cho hệ thống tuần hoàn không khí duy trì trong một năm, nếu như những người kế thừa lại viện khoa học trong vòng một năm không thể tìm ra được thêm nguồn tài nguyên quý hiếm nữa thì bọn họ cuối cùng cũng vẫn phải chết.
"Hi vọng mọi người có thể tạo ra được kỳ tích." Lục Trần quay đầu lại, cũng phấn chấn lại tâm trạng ưu phiền của mình.
"Tất cả những lãnh đạo cấp cao vào phòng hội nghị, chúng ta họp." Lục Trần nói vào kênh chỉ những lãnh đạo cấp cao mới nghe được, rồi đứng lên đi đến phòng hội nghị.
Trước khi vào phòng hội nghị, anh chuẩn bị lấy một điếu thuốc ra hút, Từ Kinh và Lâm Thông vẫn đi theo sau anh.
Còn trợ lý của anh, Trần Sơn Nhiên lại vào phòng hội nghị trước.
Lục Trần đưa cho hai người mỗi người một điếu thuốc, mặc dù trước đó bọn họ đã mua rất nhiều thuốc lá rồi, nhưng bắt đầu từ hôm nay, thuốc lá chắc chắn đã trở thành xa xỉ phẩm rồi.
"Hai người các cậu, bình thường thường xuyên đến khu vực tầng 2 xem xét, nghe ngóng xem mọi người có suy nghĩ như thế nào để chúng ta bên trêи cũng dễ dàng sắp xếp." Lục Trần châm thuốc rồi nói.
"Bọn họ dám có suy nghĩ gì chứ, chúng ta đã cho bọn họ hị vọng sống tiếp rồi họ phải cảm kϊƈɦ cũng không kịp ấy chứ." Lâm Thông lơ đễnh nói.
"Cậu hiểu cái quái gì, tôi không nói khoa trương đâu, 110 nghìn dân ở trêи tàu Hi Vọng này rất có khả năng là hi vọng của nhân loại chúng ta. Tàu Thần Châu Thiên Cung trước đây có rất nhiều kỹ thuật không được hoàn thiện, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được 10 năm, 10 năm sau mà vẫn chưa tìm ra được hành tinh phù hợp cho sự sống thì bọn họ rất có thể sẽ bị diệt vong. Cho nên chỉ cần vẫn còn một chút hi vọng, chúng ta đều phải tiếp tục kiên trì, bởi vì 110 nghìn dân này chính là những truyền nhân cuối cùng của nhân loại chúng ta." Lục Trần trừng mắt nhìn Lâm Thông nói.
"Anh Trần, anh nói với cậu ta những lời này hoàn toàn giống như đàn gảy tai trâu thôi." Từ Kinh cười nói.
"He he, thì tôi vốn chỉ là một tên quê mùa thô kệch, làm sao mà hiểu được những đạo lý lớn lao thế này, anh cứ trực tiếp hạ lệnh xuống là được." Lâm Thông cười khì khì nói.
Lục Trần liếc xéo Lâm Thông một cái, có điều Lâm Thông nói cũng đúng, anh có nói những điều này cũng vô dụng.
Hút thuốc xong, Lục Trần liền đi vào phòng hội nghị.
Lúc này mọi người đã ngồi kín phòng hội nghị, những người cần đến đều đã đến rồi.
Lục Trần ngồi vào vị trí hạm trưởng, mọi người bên dưới đều yên lặng.
"Chúng ta đã rời khỏi Trái Đất rồi, cũng đã không còn khả năng quay về Trái Đất nữa, bây giờ toàn bộ hi vọng của chúng ta chính là sức mạnh, chúng ta có 110 nghìn con người ở đây, nhưng tôi tin rằng tương lai 10 năm nữa, 20 năm nữa quần thể này của chúng ta sẽ từ từ gia tăng, vậy thì tôi hi vọng có một chính phủ để dẫn dắt 110 nghìn con người cuối cùng của chúng ta, để đem lại cho chúng ta một xã hội phi thuyền có trật tự, mọi người có ý kiến gì không?" Lục Trần nhìn mọi người.
"Tôi đồng ý!"
"Tôi đồng ý!"
Tất cả những thành viên cấp cao đều tán thành.
Trước đó mặc dù bọn họ chưa từng thảo luận qua truyện này, nhưng tất cả mọi người đều hi vọng có một trật tự ổn định để duy trì cuộc sống.
Nhất là những người dân bình thường ở tầng 2, bọn họ càng đặc biệt hi vọng như vậy hơn.
Mặc dù ở trêи phi thuyền không thể nào khôi phục được thói quen sinh hoạt như trêи Trái Đất, nhưng nếu như tất cả mọi người đều tuân thủ quy chế pháp luật, có một cơ cấu chính phủ giúp họ giải quyết các vấn đề thì mọi người mới có thể yên ổn sống tiếp.
"Vậy thì, hôm nay chúng ta phải chọn ra ban lãnh đạo chính phủ, ban lãnh đạo này chỉ có trách nhiệm giải quyết các vấn đề phổ thông của mọi người, không có quyền can thiệp vào các quyết định của con tàu Hi Vọng, chỉ có tôi mới có thể quyết định được vận mệnh của tàu Hi Vọng, còn nữa, nếu như có quyết sách gì thật sự trọng đại cũng bắt buộc phải được tôi phê duyệt thì mới được chính thức thông qua." Lục Trần nói tiếp.
Đối với sự chuyên quyền độc tài này của Lục Trần, mọi người không ai có bất cứ ý kiến dị nghị nào.
Ngược lại, nếu như trêи con tàu Hi Vọng này mà xuất hiện những tiếng nói bất đồng thì ắt sẽ là mầm mống để nổi lên đại loạn.
Số người còn lại ít như vậy không thể để bất cứ một ai bị thương được.
Còn trêи cả con tàu Hi Vọng này cũng chỉ có Lục Trần là người có danh vọng cao nhất, không ai là không tín phục anh.
Cho nên người có tầm nhìn xa còn hi vọng Lục Trần độc tài, ít nhất là trước khi tìm thấy tinh cầu phù hợp để sinh sống.
"Tôi tiến cử Tạ Vĩ Hào làm thủ tướng, ông ấy vốn là người đứng đầu của Du Châu, hơn nữa Du Châu dưới sự dẫn dắt của ông ấy từ thành phố trực thuộc trung ương đứng thứ 4 đã phát triển lên vị trí thứ 2, có thể thấy năng lực chính trị của ông ấy rất tốt." Vương Duy đầu tiên tiến cử Tạ Vĩ Hào.
Tôi cũng đề cử Tạ Vĩ Hào, tôi thấy Tạ Vĩ Hào là sự lựa chọn hợp lý nhất." Nguyên tư lệnh quân khu Vu Quang Chính nói.
Vào ngày bạo loạn đó, ông ta đã mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ mà Lục Trần giao phó, cũng thuận lợi gia nhập vào ban quản lý của phi thuyền Hi Vọng.
"Tôi cũng tán thành,"
"Tôi cũng tán thành."
Những người khác cũng đều gật đầu đồng ý, quả thật chỉ có Tạ Vĩ Hào là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí này.
Ánh mắt Tạ Vĩ Hào sáng rực, vỗn dĩ ông ta cảm thấy vào được đội ngũ quản lý của tàu Hi Vọng là đã chiếm được sự chú ý của Lục Trần rồi, bởi vì quan hệ giữa ông ta và Lục Trần vẫn rất tốt, quan hệ với lãnh đạo cấp cao của Công nghệ Di Kỳ cũng không tồi, không ngờ lại có cơ hội trở thành người quyết định sách lược.
Mặc dù người quyết định sách lược này chỉ có thể quản lý con người, quyền lực không thể so sánh được với Lục Trần, nhưng cũng có quyền lực rất lớn.
"Được, vậy bây giờ tôi tuyên bố bổ nhiệm Tạ Vĩ Hào trở thành thủ tướng chính phủ nhiệm kỳ đầu tiên, Trần Sơ nhiên ghi chép lại rồi lát nữa đăng thư bổ nhiêm lên toàn mạng lưới, thông báo cho tất cả dân chúng nắm được." Lục Trần nhìn Tạ Vĩ Hào rồi nói với Trần Sơ Nhiên.
Trần Sơ nhiên gật đầu sau đó nhấp vào màn hình tin tức ba chiều bắt đầu ghi chép lại.
"Cảm ơn các vị đã tín nhiệm, Tạ Vĩ Hào tôi tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng." Tạ Vĩ Hào đứng lên hành lễ gửi lời chào tới mọi người.
"Được, tôi tiến cử Vương Duy làm phó thủ tướng, sau đó hai người tự thành lập nên bộ máy chính phủ bên dưới của hai người, về việc hai người muốn bổ nhiệm ai thì tự mình lựa chọn và quyết định, tôi không can thiệp vào." Lục Trần gật đầu nói, một lần nữa sắp xếp công việc của Vương Duy.
"Vâng!" Vương Duy đứng lên nhận lệnh.
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng Tạ Vĩ Hào và Vương Duy.
"Vậy thì bây giờ chúng ta thảo luận đến vấn đề thứ hai nhé." Lục Trần nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.