Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 341: Đấu giá




Anh nhớ rõ ràng vòng tay này và vòng tay của ông Vân giống nhau như  
đúc, đều có 42 hạt châu, 42 hạt châu này biểu thị quá trình tu hành đã đạt đến  
cấp bậc bốn mươi hai.  
Cấp bậc này tức là: Thập Trụ, Thập Hạnh, Thập Hồi Hướng và Đẳng  
Giác, Diệu Giác.  
Hơn nữa mỗi một hạt châu đều có kϊƈɦ thước giống nhau, nhưng màu sắc  
thì lại không giống, và cũng không cùng một loại ngọc.  
Anh cảm thấy thế giới này không thể có chuyện trùng hợp tới như thế  
được.  
Vòng tay này nhất định là của ông Vân rồi.  
“Sao vòng tay của ông Vân lại ở chỗ này, chẳng lẽ ông ấy đã xảy ra  
chuyện gì rồi? Nhưng mà ai lại có khả năng khiến cho ông ấy bị thương được  
chứ?”  
Tâm trạng của Lục Trần vô cùng chấn động và bất ổn, mặc dù anh tự tin  
rằng tu vi của bản thân mạnh hơn ông Vân, nhưng mà người có thể khiến cho  
ông Vân bị thương, chắc cũng chỉ đếm trêи dầu ngón tay thôi?  
Chẳng lẽ là cao thủ của nhà họ Tiêu sao?  
Tâm trạng Lục Trần có chút bực bội, điều phiền phức nhất lúc này chính  
là việc anh không liên lạc được với bố mình, hơn nữa còn không biết ông Vân  
có phải thật sự đã xảy ra truyện gì rồi không.  
“Anh sao vậy?” Lâm Di Quân thấy tâm trạng Lục Trần không ổn lắm, cô ấy  
lên tiếng hỏi.  
“Không có gì.” Lục Trần lắc đầu, ánh mắt anh nhìn vào màn hình: “Anh  
muốn đấu giá chiếc vòng tay này, cho dù phải tốn bao nhiêu cũng phải có  
được nó.”  
“Vòng tay này thật sự thần kỳ vậy sao?” Lâm Di Quân tò mò hỏi.  
“Không phải chuyện có thần kỳ hay không, mà là rất có thể nó là đồ vật  
của một người anh quen, anh nhất định phải đấu giá được nó.”  
Ánh mắt Lục Trần hơi nheo lại, anh còn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc sao  
vòng tay này lại tới tay tập đoàn Viễn Châu.  
Lúc này Thành Toàn còn chưa đấu giá, nhưng giá cả đã lên tới hai trăm  
triệu rồi.  
Nhưng mà sau hai trăm triệu, rất nhiều người đều đã dừng lại.  
Bởi vì lúc này, Thành Toàn đã ra giá tới tận hai trăm hai mươi triệu.  
“Mọi người, không sao đâu, đừng sợ tôi, mọi người có thể đấu giá, con  
người tôi cái gì cũng thiếu, chứ chỉ riêng thiếu tiền thì không.” Thành Toàn  
thấy không ai cạnh tranh với hắn ta nữa, thì không nhịn được mỉm cười.  
Có thể là vừa mới bị Lục Trần tát cho hai cái, nên hắn ta muốn tìm một  
người để trút giận, hắn ta lập tức muốn xem thử ai thật sự dám đấu giá với  
mình.  
Nhưng sau khi mọi người nghe thấy những lời này của hắn, thì bọn họ  
càng không dám ho he gì.  
Con mẹ nó, hắn ta đã nói tới mức đó rồi, ai còn dám cạnh tranh với hắn ta  
nữa, như thế chẳng phải tự tìm đường chết sao.  
Đương nhiên, đó là đối với những người khác.  
“Hai trăm ba mươi triệu.”  
Vào lúc này, Lục Trần lại ra giá.  
Mọi người thấy Lục Trần ở trong gian phòng, thì tâm trạng lại bắt đầu sôi  
sục lên.  
Vừa nãy Lục Trần dám tát Thành Toàn hai cái, lúc này lại muốn cạnh  
tranh đấu giá với hắn ta, đây chắc chắn là đang so bì cao thấp với nhau rồi.  
“Hôm nay có trò hay để xem rồi.”  
“Đúng vậy, nhưng mà tôi cho rằng cái người ở nơi khác đến kia sẽ phải  
chịu thiệt.”  
“Anh nói thế không phải nhảm nhí quá sao, ở Đại Lý này đối đầu với nhà  
họ Thành, chính là tự tìm phiền phức rồi. Tuy rằng hai người bọn họ có thể  
ngồi vào khu vực VIP, nhưng chắc chắn không đấu lại nhà họ Thành đâu.”  
Trong lúc mọi người còn đang thảo luận, thì nét mặt Thành Toàn bỗng trở  
nên vô cùng khó coi.  
Tên Lục Trần này đang công khai tát thẳng vào mặt hắn.  
Đương nhiên là vừa nãy hắn ta cũng mới bị tát, chỉ là hắn ta không dám  
đánh trả lại mà thôi.  
“Hai trăm năm mươi triệu!” Thành Toàn hừ lạnh một tiếng, hắn ta nhìn về  
phía Lục Trần bên vách cạnh bên.  
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ khiêu khích.  
Thành Toàn không quan tâm tốn bao nhiêu tiền, hắn ta muốn xem đối  
phương dám đấu với hắn ta tới mức nào.  
Sao Lục Trần có thể để tâm chút tiền nhỏ bé này được chứ?  
Hơn nữa đây rất có thể là vòng tay của ông Vân, mà cho dù là không phải  
đi nữa, thì chỉ với tác dụng của vòng tay này, anh cũng sẽ không tiếc tiền để  
đấu giá cho được.  
“Hai trăm sáu mươi triệu.”  
Lục Trần lại hô ra một số.  
Tuy rằng anh không quan tâm bao nhiêu tiền, nhưng anh cũng không  
ngốc, không nên ra giá một lần đã thêm mấy chục triệu, tránh cho người bán  
đấu giá được hời.  
“Ba trăm triệu!” Thành Toàn có chút tức giận, hắn ta không ngờ Lục Trần  
vẫn dám tăng giá.  
Người bán đấu giá cười không khép được miệng, ba trăm triệu rồi, giá  
này đã vượt xa giá mong muốn của bọn họ.  
Những người khác thấy giá cả thoáng cái đã tăng tới ba trăm triệu, thì tinh  
thần bỗng phấn chấn hẳn, bọn họ muốn xem thử Lục Trần còn dám tăng giá  
hay không.  
Ba trăm triệu mua một cái vòng tay, cho dù nó có thần kỳ đi chăng nữa, thì  
cũng đã lỗ vốn nặng.  
Cho dù là vòng tay gì, thì cũng khó có thể có giá trị nhiều tới mức đó.  
“Ba trăm mười triệu.” Lục Trần bình tĩnh ra giá, mỗi một lần đều chỉ tăng  
thêm mười triệu.  
Dù sao Thành Toàn dám tranh, thì anh cũng dám thêm.  
Thành Toàn hộc máu, không ngờ tên Lục Trần vẫn dám tranh đoạt với  
hắn ta, tên đó thật sự có nhiều tiền như vậy sao?  
“Bốn trăm triệu!” Thành Toàn cắn răng một cái, lại ra giá thêm.  
Hắn ta muốn dùng khí thế tuyệt đối khiến cho đối phương lùi bước.  
Mọi người lại một lần nữa bị khí thế của Thành Toàn làm cho kinh hãi.  
Bốn trăm triệu!  
Chỉ vì một cái vòng tay!  
Tất cả mọi người đều cảm thấy Thành Toàn điên mất rồi.  
Vậy anh chàng đại gia đến từ bên ngoài kia còn dám tranh với Thành  
Toàn nữa không?  
Mọi người đều vội vàng nhìn về phía gian phòng của Lục Trần.  
“Bốn trăm mười triệu.” Lục Trần vẫn bình tĩnh ra giá.  
Ầm!  
Mọi người đều có cảm giác đầu óc như nổ tung.  
Anh ta vẫn dám ra giá, anh ta thật sự không sợ Thành Toàn, không sợ  
nhà họ Thành sao?  
Nhà họ Thành chính là Hoàng Đế của đất Đại Lý này đó, anh ta dám đấu  
giá với Thành Toàn như thế, chẳng lẽ không sợ ở Đại Lý này có đi mà không  
có về nữa sao?  
Vào giờ khắc này, Trịnh Thu và Chu Hoa cũng nhìn về phía gian phòng  
của Lục Trần bằng ánh mắt không dám tin.  
Hai bọn họ cảm thấy Lục Trần bị điên rồi.  
Nếu anh ta chỉ đấu giá thì không nói, nhưng anh ta còn dùng kiểu thái độ  
bình tĩnh này để duy trì đấu giá, đây chính là đang sỉ nhục Thành Toàn đó.  
“Này nhóc, mày đừng đấu giá lung tung, ông đây sợ rằng mày hoàn toàn  
không trả nổi tiền đâu!” Thành Toàn kϊƈɦ động đứng dậy, hét về phía gian  
phòng của Lục Trần.  
Hắn ta không tin Lục Trần thật sự muốn mua cái vòng tay này, hắn ta có  
cảm giác Lục Trần đang cố ý tăng giá lên, khiến cho bản thân hắn ta phải tiêu  
tiền không đáng.  
Mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ, thằng nhóc này có phải là đang cố ý  
tăng giá không?  
“Đó nên là việc người bán đấu giá quan tâm, chứ đâu liên quan gì đến  
anh? Có tiền thì cứ thêm tiếp, không có tiền thì lập tức ngoan ngoãn câm  
miệng lại.” Lục Trần nhìn về phía gương mặt đầy phẫn nộ của Thành Toàn, rồi  
nói bằng giọng trêu chọc.  
“Không tranh nổi?” Thành Toàn hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Thành Toàn tao  
cái gì cũng thiếu, nhưng con mẹ nó tiền thì không nhé, lần này ông đây đặt  
năm trăm triệu, mày dám tranh với tao không?”  
Thành Toàn nói xong thì nhìn Lục Trần với dáng vẻ đắc ý, ngạo nghễ.  
Năm trăm triệu, hắn ta tức giận tăng giá tiếp, hắn không tin Lục Trần còn  
dám tranh với mình.  
Năm trăm triệu cũng không phải là con số nhỏ, cho dù là gia sản nhà họ  
Thành bọn họ hơn mười tỷ, nhưng đó là tổng tài sản, vốn lưu động cũng  
không vượt quá hai ba tỷ.  
Hơn nữa cho dù hắn ta có là con độc đinh trong nhà, nhưng nhiều nhất  
hắn ta cũng chỉ có quyền sử dụng năm trăm triệu thôi, nếu nhiều hơn nữa,  
hắn chỉ có nước tự mình mở miệng xin ông bô của hắn.  
“Điên rồi sao? Năm trăm triệu! Tôi có cảm giác lúc này Thành đại thiếu gia  
có vẻ giận quá mất khôn rồi.”  
“Đây chắc chắn là giận quá rồi, cho dù nhà họ Thành bọn họ có tiền,  
nhưng tiền cũng đâu phải là nước chảy rào rào mà phung phí được như thế  
chứ.”  
“Cái tên kia đã hoàn toàn đắc tội với Thành đại thiếu gia rồi, cậu ta thật sự  
không sợ về sau sẽ bị bọn họ giết chết sao?”  
Mọi người lại tiếp tục kinh ngạc, bọn họ đều cảm thấy Thành Toàn bị điên  
rồi.  
Nhưng mà Thành Toàn điên như vậy, cũng là do tên kia ép mà ra, tên kia  
đúng là không sợ chết.  
“Năm trăm mười triệu.” Lục Trần bĩnh tĩnh chậm rãi, lời nói và giọng điệu  
từ nãy đến giờ cũng không thay đổi, vẫn bình tĩnh như thế.  
Anh vừa nói dứt lời, tất cả mọi người lại kinh sợ lần nữa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.