Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 339: Tôi quen biết anh sao?




"Thành Toàn, hôm nay anh muốn đấu giá món đồ gì thế?" Cô gái xinh đẹp  
đứng bên cạnh Thành Toàn hỏi.  
Cô ta bỗng nhiên được Thành Toàn gọi đến đi cùng hắn, thấy hắn ta tới  
chỗ bán đấu giá thì tưởng rằng hắn ta muốn cho mình một bất ngờ.  
Nghĩ như vậy, lòng cô ta kϊƈɦ động không yên, không chú ý được ánh mắt  
của Thành Toàn không còn đặt trêи người cô ta nữa.  
"Vật đấu giá chính hôm nay là một sợi lắc tay thần kì, nghe nói là có hiệu  
quả dưỡng khí hoạt huyết, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ, tôi muốn đấu giá  
nó." Thành Toàn tùy ý trả lời.  
Cô gái xinh đẹp kia kinh ngạc đến cả buổi chẳng thốt nên lời, đã có tin  
đồn lớn về sợi lắc tay đó cả tuần trước rồi. Nghe nói không những có công  
hiệu thần kì mà còn tuyệt đẹp, phụ nữ mà đeo vào thì càng quý phái sang  
trọng.  
"Vật như vậy quá quý giá, anh thật sự muốn tặng cho em sao?" Người  
đẹp kia cảm kϊƈɦ nhìn Thành Toàn.  
"Cô nghĩ nhiều rồi, cũng không tự nhìn lại mình xem, cô có cơ hội trở  
thành vợ tôi không? Tôi đấu giá để sau này tặng cho vợ tôi." Thành Toàn cười  
khẩy, quay đầu nhìn người đẹp kia một cái, trong mắt toàn sự khinh bỉ.  
Tốc độ thay đàn bà của hắn ta còn nhanh hơn nhiều người thay áo nữa.  
Kiểu phụ nữ bình thường hắn ta chỉ chơi vui qua đường, chán thì vứt, chí ít  
đến bây giờ hắn ta vẫn chưa gặp phải cô gái khiến mình rung động thật sự.  
Người đẹp nghe xong thì sắc mặt cứng ngắc, gượng gạo vô cùng.  
May là tầng này chẳng có ai, nếu không cô ta không ngóc đầu lên được  
mất.  
Nhưng nháy mắt, cô ta đã khôi phục lại tâm tình.  
Cô ta theo Thành Toàn chẳng qua chỉ vì tiền và danh tiếng mà thôi.  
Chỉ cần thỏa mãn lòng hư vinh là được rồi, ít nhất thì cô ta chưa từng nghĩ  
sẽ gả vào nhà họ Thành.  
Phải là cô gái môn đăng hộ đối với nhà họ Thành mới có thể gả vào nhà  
họ.  
Thành Toàn vừa nói vừa đến bên ngoài phòng riêng của hai người Lục  
Trần, sau đó không nói gì mà vào thẳng phòng.  
"Người đẹp, trước đây chưa từng thấy cô, cô tới Đại Lý của chúng tôi du  
lịch à?" Mắt Thành Toàn nhìn Lâm Di Quân chằm chằm, sau đó giơ tay phải  
ra.  
Người đẹp như Lâm Di Quân, sao Thành Toàn đành lòng bỏ qua.  
Đây là cô gái đẹp nhất hắn ta gặp được từ trước đến giờ.  
Còn về Lục Trần, Thành Toàn căn bản không nhìn thấy anh.  
Cho dù có nhìn thấy thì cũng chẳng xem ra gì.  
Đại Lý là thiên hạ của nhà họ Thành, chỉ cần hắn ta muốn thì không có  
người phụ nữ nào thoát khỏi tay.  
"Tôi quen anh sao?" Lâm Di Quân thờ ơ nhìn Thành Toàn, chẳng có hứng  
nói truyện.  
"Thế này chẳng phải quen rồi sao? Tôi là Thành Toàn, là đại thiếu gia nhà  
họ Thành. Không phải tôi nổ, ở Đại Lý này, Thành Toàn tôi nói một không ai  
dám nói hai. Đúng rồi, tôi nên gọi người đẹp thế nào đây nhỉ?" Ánh mắt háo  
sắc của Thành Toàn lướt trêи người Lâm Di Quân. Dù Lâm Di Quân đã kết  
hôn sinh con rồi nhưng da dẻ vẫn mịn mướt như thiếu nữ, hoàn toàn nhận  
không ra cô là phụ nữ đã có chồng con.  
"Hóa ra lại đại thiếu gia à? Thật khéo ghê, chồng tôi cũng là đại thiếu gia  
đấy, nhưng anh ấy mạnh hơn anh gấp trăm nghìn lần. Đúng rồi, để tránh bẩn  
tay chồng tôi, tôi tốt bụng nhắc nhở anh chút nhé, nếu anh không cút nhanh đi  
thì e rằng không còn cơ hội để cút nữa đâu." Khóe môi Lâm Di Quân hiện lên  
một nụ cười khẩy.  
Cô bây giờ đã không còn là cô của nửa năm trước nữa rồi.  
Cô bây giờ, có ông chồng hùng mạnh như Lục Trần chống lưng, một mình  
có thể gánh vác được một công ty lớn có giá cổ phiếu lên tới cả tỉ bạc, sớm  
đã luyện được khí chất của nữ cường nhân rồi.  
Loại vô sỉ như Thành Toàn, cô nào có nể mặt?  
"Ôi chao, cô gái Tứ Xuyên à? Hèn gì cay dữ. Nhưng thiếu gia đây thích  
cay, có mùi có vị." Thành Toàn cười ha ha rồi quay sang nhìn Lục Trần.  
"Người anh em, thiếu gia đây nhìn ưng mắt vợ anh, ra giá đi. Anh phải  
biết, Đại Lý là địa bàn của tôi, tuy anh có thể ngồi đây cho thấy thân phận  
cũng không đơn giản nhưng đó là ở địa bàn của anh. Còn ở địa bàn của tôi,  
cho dù anh là một con rồng thì cũng phải kính thiếu gia tôi đây, nếu không e  
rằng năm nay anh sống không ổn đâu." Lúc Thành Toàn nhìn sang Lục Trần,  
ánh mắt tràn ngập sự đùa bỡn.  
Từ lâu anh ta đã nghe danh Tứ Xuyên gái đẹp nhiều như mây, không ngờ  
hôm nay gặp được Lâm Di Quân, đúng là tuyệt sắc.  
Kết hôn rồi thì càng tôn lên vẻ đẹp phụ nữ của cô mà thôi.  
Chí ít thì khiến trong lòng Lục Trần không mấy dễ chịu.  
Người phụ nữ xinh đẹp thế này mà bị một thằng oắt sỉ nhục, thật khiến  
người ta tức giận.  
"Nếu tôi là anh thì bây giờ đã quỳ xuống xin lỗi." Lục Trần trầm mặt xuống,  
lạnh lùng nói.  
Từ lúc giết Tiêu Biệt Tình, anh đã không định giấu diếm thực lực của mình  
nữa.  
Một nhà họ Thành cỏn con ở Đại Lý thì anh có xem ra gì?  
Thậm chí anh còn dám giở thủ đoạn với chính phủ nước Myanmar thì sao  
có thể sợ một nhà họ Thành được?  
"Gì? Anh bảo tôi xin lỗi?" Thành Toàn hơi không dám tin vào tai của mình.  
Ở Đại Lý, lại có người dám bảo hắn ta xin lỗi, đúng là câu chuyện cười quốc tế mà.  
Hắn ta làm động tác ngoáy tai, bỡn cợt: "Người anh em, anh nhắc lại một  
lần lời anh vừa nói xem, tôi nghe không rõ."  
"Không muốn liên lụy đến cả gia tộc thì quỳ xuống xin lỗi đi. Tôi cho anh  
một phút để lựa chọn, đến khi đó đừng trách tôi không cho anh cơ hội." Lục  
Trần nheo mắt lại, lạnh lùng nói.  
Vẻ mặt của Thành Toàn phút chốc u ám lại nói: "Thằng oắt, gỏi lắm, dám  
bảo tao quỳ xuống xin lỗi, mày là người đầu tiên đấy. Chúng ta cứ chờ mà  
xem, hy vọng mày có thể bình an trở về Tứ Xuyên của mày."  
Thành Toàn nghe giọng của Lâm Di Quân thì hiểu nhầm hai người là  
người Tứ Xuyên.  
Nhưng giọng Tứ Xuyên và Du Châu na ná nhau, nhiều người nhận nhầm  
là bình thường.  
Thấy Thành Toàn chuẩn bị ra ngoài thì Lục Trần lạnh lẽo nói: "Tôi cho anh  
đi chưa?"  
Thành Toàn cả kinh, không ngờ Lục Trần dám nói cứng đến thế này.  
Hắn ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào mắt Lục Trần, cuối cùng trong mắt  
bùng lên lửa giận.  
"Mày nói gì?" Thành Toàn chưa từng chịu uất ức thế này. Lời của Lục  
Trần đối với hắn ta mà nói chính là một sự sỉ nhục.  
Vốn dĩ hắn ta muốn đợi xong buổi đấu giá mới từ từ xử lí Lục Trần, nhưng  
không ngờ Lục Trần vội vàng tìm đường chết đến vậy, hắn ta định sẽ cho  
người xử lí Lục Trần ngay lập tức.  
Xung đột của hai người trong chốc lát thu hút nhiều người đến xem, vì là  
khu vực phòng riêng cấp siêu VIP nên chủ trì buổi đấu giá cũng cho ngừng  
đấu giá vật phẩm.  
Khu siêu VIP xảy ra thần tiên đánh nhau đấy.  
Dường như tất cả mọi người đều đứng dậy, lũ lượt nhìn về phòng của Lục  
Trần.  
Lúc này, cuối cùng mọi người cũng đã nhìn rõ.  
Phòng riêng đó lại có một cặp nam nữ trẻ tuổi.  
Xem ra cũng là cậu ấm cô chiêu đẳng cấp.  
Chẳng trách dám đối đầu với Thành Toàn.  
"Là… là hai người bọn họ!"  
Cuối cùng Chu Hoa cũng nhìn thấy Lục Trần và Lâm Di Quân rồi, ánh mắt  
sửng sốt vô cùng tận.  
Có làm sao anh ta cũng không dám tin, hai người mà bọn họ xem thường  
lại có thể ngồi khu vực siêu VIP.  
Trong lòng Trịnh Thu cũng sớm hoảng sợ.  
Người có thể ngồi ở khu vực đó, ít nhất cũng phải có trong tay mấy tỉ,  
người ta có thể không mua nổi một chiếc váy cưới bốn triệu sao?  
Đột nhiên cô ta thấy mình là một con ngốc.  
Không những hoài nghi người giàu có như vậy, mà lại còn lãng phí mất  
một triệu vô ích, thật là ngu không nói nổi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.