Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 301: Tổng lãnh sự




Ngày thứ hai, một mình Lục Trần đến Naypyidaw, đi thẳng đến Đại sứ  
quán.  
“Đứng lại, làm gì vậy?” Bảo vệ chặn Lục Trần lại, không cho anh đi vào.  
“Tôi tìm Tổng lãnh sự Kim.” Bị bảo vệ chặn lại, Lục Trần nói ra người mà  
anh cần tìm.  
Tổng lãnh sự Kim tên Kim Chí Quân, là Tổng lãnh sự của Hoa Hạ ở Đại  
sứ quán Myanmar.  
Tối qua, sau khi Lục Trần và Tạ Vĩ Hào liên lạc với nhau, Tạ Vĩ Hào đã  
giúp anh liên hệ với bên ngoại giao ở thủ đô, sau đó đưa số điện thoại của  
Kim Chí Quân cho anh, trước khi đến cũng đã gọi điện trước cho Kim Chí  
Quân rồi.  
“Anh cho rằng ai cũng có thể gặp Tổng lãnh sự Kim sao?” Bảo vệ nhìn Lục  
Trần từ đầu đến chân, nói chế giễu.  
Lục Trần nhìn bảo vệ một lượt, hiếm thấy bảo vệ hống hách, bèn rút điện  
thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Kim Chí Quân.  
Điện thoại của anh vừa gọi đi, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang  
lên ở cách đó không xa, sau đó một người trung niên mặc vest cổ da từ bên  
trong bước ra.  
“Xin chào Tổng lãnh sự.” Nhìn thấy người trung niên, hai người bảo vệ lần  
lượt hành lễ với ông ta.  
“Cậu là Lục tiên sinh phải không?” Người trung niên gật đầu, liền bước lên  
hỏi Lục Trần.  
“Ngài là Tổng lãnh sự Kim nhỉ, tôi là Lục Trần.” Lục Trần tắt điện thoại,  
nhìn người trung niên.  
Người trung niên cất điện thoại đi, vội vàng đưa tay về phía Lục Trần: “Tôi  
chính là Kim Chí Quân, Lục tiên sinh mời đi theo tôi.”  
Biết được Lục Trần là bạn của Tạ Vĩ Hào, Kim Chí Quân liền đối xử với  
Lục Trần rất nhiệt tình.  
Địa vị của ông ta, ở trước mặt Tạ Vĩ Hào hoàn toàn chỉ là nhân vật nhỏ,  
đẳng cấp thua kém Tạ Vĩ Hào quá nhiều.  
Lục Trần và Kim Chí Quân bắt tay, liền cùng ông ta đi vào trong Đại sứ  
quán.  
Hai người bảo vệ thấy thái độ của Kim Chí Quân với Lục Trần, sắc mặt  
đều có chút ngại ngùng.  
Vừa nãy bọn họ còn xem thường Lục Trần, cũng không hỏi rõ thì đã chặn  
Lục Trần lại, nếu như Lục Trần nói với Kim Chí Quân, bọn họ chỉ còn cách  
cuốn gói ra đi.  
Nhưng bọn họ hiển nhiên là nghĩ nhiều rồi.  
Trừ khi Lục Trần ăn no rửng mỡ, nếu không thì sao có thể đi so đo với  
người hiểu biết bình thường như bọn họ được.  
“Lục tiên sinh, cậu chuẩn bị đến Myanmar đầu tư sao?” Đến phòng làm  
việc, Kim Chí Quân vừa rót trà cho Lục Trần, vừa hỏi.  
Lục Trần nhận lấy ly trà, khẽ gật đầu nói: “Ừm, tôi nói thật với ông, tôi đã  
tiêu diệt Hắc Long Hội ở Kokang rồi, bây giờ Hắc Long hội nằm trong tay tôi  
nắm giữ, tôi muốn hẹn tổng thống của bọn họ bàn bạc.”  
“Hả?” Kim Chí Quân giật mình, có chút không dám tin và hỏi, “Tối qua tiêu  
diệt Hắc Long Hội chính là Lục tiên sinh sao?”  
Lục Trần gật đầu.  
Thấy Lục Trần xác nhận thêm một lần nữa, Kim Chí Quân vô cùng chấn  
động.  
Ông ta đến Myanmar bốn năm rồi, đối với tình hình ở Myanmar dĩ nhiên  
rất rõ, mặc dù quân phiệt Ngang Gia đã thống nhất Myanmar, nhưng đồng  
thời vẫn còn rất nhiều cát cứ quân sự khác, những quân phiệt đơn lẻ này thực  
lực không bằng quân phiệt Ngang Gia, nhưng nếu liên hợp lại với nhau,  
Ngang Gia cũng không phải là đối thủ của bọn chúng.  
Thế nên Ngang Gia lựa chọn hợp tác với các quân phiệt lớn, hợp tác cùng  
có lợi.  
Trong đó Hắc Long Hội ở Kokang này dù quân lực không mạnh, nhưng vũ  
khí so với các quân phiệt khác cũng không thua kém chút nào, thế nên Ngang  
Gia cũng không xem thường bọn họ.  
Nhưng Hắc Long Hội lại bị người ta tiêu diệt chỉ trong một đêm, đến bây  
giờ vẫn chưa có ai biết được là ai đã ra tay.  
Không ngờ rằng lại chính là người thanh niên trước mắt.  
Ở trong nước cậu ta rốt cuộc là có thân phận gì?  
“Lục, Lục tiên sinh, Myanmar có khả năng sẽ không đàm phán với cậu  
đâu.” Sau khi Kim Chí Quân hết kinh ngạc liền nói.  
“Tại sao?” Lục Trần không hiểu, nhìn Kim Chí Quân.  
“Bởi vì cậu không phải là người Myanmar đó, bọn họ khó mà chấp nhận  
một người ngoại quốc như cậu cũng cùng chơi cát cứ quân phiệt ở Myanmar  
bọn chúng, trừ khi, cậu để một con rối Myanmar tiếp cận con cờ lớn của Hắc  
Long Hội.” Kim Chí Quân giải thích.  
Ông ta ở Myanmar đã bốn năm rồi, nên cũng khá hiểu một số sự tình của  
chính phủ Myanmar.  
Lục Trần im lặng một lúc, nói: “Thế thì phiền Tổng lãnh sự Kim giúp tôi liên  
hệ với bọn họ một phen, truyền đạt ý của tôi cho bọn họ, để xem bọn họ lựa  
chọn như thế nào nhé.”  
“Được, thế thì tôi sẽ hỏi cho cậu trước .” Kim Chí Quân nói xong liền rút  
điện thoại ra gọi đi, đợi khoảng năm sáu phút, bên kia mới kết nối đến văn  
phòng tổng thống.  
“Ngài tổng thống, tôi là Kim Chí Quân – Tổng lãnh sự của Hoa Hạ ở nước  
ngài, là như thế này, tôi có một người bạn tự xưng là người đã giết Hắc Long,  
khống chế Hắc Long Hội, cậu ta muốn nói chuyện với ngài.” Sau khi điện thoại  
kết nối, Kim Chí Quân liền vào thẳng vấn đề.  
“Tổng lãnh sự Kim, các ông như thế là không được, không sợ ảnh hưởng  
đến quan hệ bạn bè tốt của hai nước sao?” Đối phương trực tiếp nói.  
Kim Chí Quân khẽ nhướng mày, giọng không thay đổi và nói: “Ngài Tổng  
thống, trước tiên người bạn này của tôi, ân oán giữa cậu ấy và Hắc Long Hội,  
chỉ đại diện cho cá nhân cậu ấy, không có liên quan gì đến nước tôi, tiếp đó,  
tôi thấy lần sau khi ngài Tổng thống nói những lời như thế này, thì vẫn mong  
chú ý một chút ngữ khí của mình. Được rồi, người bạn này của tôi có nói rồi,  
cho dù các ngài có đàm phán hay không, tất cả những đãi ngộ trước kia Hắc  
Long Hội nhận được, bây giờ cậu ấy cũng muốn nhận được, nếu các ngài  
đồng ý, thì cậu ấy sẽ đầu tư ít nhất một tỷ Nhân Dân Tệ xây dựng Kokang và  
Naypyidaw, nếu các ngài không đồng ý, thế thì bỏ đi.”  
Thân là đại sứ quán của đất nước lớn, Kim Chí Quân đương nhiên có sức  
mạnh nói những câu này.  
Hoa Hạ của ngày hôm nay, đừng nói là một cái Myanmar nhỏ bé, cho dù ở  
Liên Hợp Quốc, cũng dám ở trước mặt cắt đứt quan hệ với đế quốc Mỹ.  
Đối phương lặng im khoảng một phút, mới nói: “Chuyện này cho phép  
chúng tôi suy nghĩ thêm một chút.”  
Đối phương nói xong liền tắt điện thoại.  
“Lục tiên sinh, tôi cảm thấy có chút hài hước.” Sau khi đối phương tắt điện  
thoại, Kim Chí Quân nói với Lục Trần.  
“Ừ, cảm ơn nhiều. Đúng rồi, hôm nay Tổng lãnh sự có bận không?” Lục  
Trần gật đầu hỏi.  
Kim Chí Quân hơi ngớ ra, cười: “Người của nước chúng ta đến đây cũng  
tương đối thuận lợi, chúng tôi cũng rất thoải mái, một tháng hiếm có mấy lần  
xảy ra sự việc bất hòa.”  
Lục Trần cười và nói: “Thế thì tốt, tôi mời mọi người đi ăn một bữa cơm,  
ông sắp xếp nhé.”  
Nếu sau này anh muốn phát triển ở Myanmar, rất nhiều phương diện đều  
cần gọi Kim Chí Quân giúp đỡ, vì thế Lục Trần muốn kéo gần chút quan hệ  
với Kim Chí Quân trước.  
Kim Chí Quân cười và nói: “Để Lục tiên sinh tốn kém, thế thì thật ngại quá  
đấy.”  
Lục Trần cười và nói: “Tha hương nơi xứ người, hiếm khi gặp được mấy  
đồng bào, chuyện này là nên làm, hơn nữa nhóm người Tổng lạnh sự đến đất  
nước xa xôi khác làm việc, cũng rất vất vả.”  
Kim Chí Quân gật đầu, nói: “Thế thì để Lục tiên sinh tốn kém rồi.”  
Ông ta nói xong liền đi sắp xếp người, nhưng cũng chỉ có sắp xếp mấy  
nhân viên quan trọng, nhóm lãnh sự, phó lãnh sự, thư ký, vừa đủ ngồi một  
bàn.  
Đúng vào lúc Lục Trần mời nhóm người Kim Chí Quân đi ăn cơm, ở phủ  
Tổng thống Naypyidaw, lúc này Tổng thống triệu tập một nhóm cán bộ cấp  
cao của Myanmar mở cuộc họp khẩn cấp.  
Việc Lục Trần giết Hắc Long, khống chế Hắc Long Hội, khiến cấp cao của  
Myanmar không ngừng kinh ngạc.  
Mấu chốt nhất là, người khống chế Hắc Long Hội là người Hoa Hạ.  
Mà vừa rồi Lục Trần muốn tìm bọn họ đàm phán, bọn họ không thể không  
coi trọng, mở cuộc họp khẩn cấp để bàn bạc đối sách. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.