Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 289: Cảnh cáo




Tạ Vĩ Hào biết ân oán giữa Lục Trần và ba nhà Trương, Tả, Lưu chắc hẳn  
không thể hóa giải được, cho nên ông ta cảm thấy có thể ba nhà đó đã ra tay  
với Lục Trần.  
“Là bên Trung Hải.” Lục Trần nói.  
“Trung Hải? Lần trước anh tới Trung Hải đã gây thù với nhà nào hả?” Lâm Di  
Quân hỏi.  
Lục Trần liếc mắt nhìn Lam Linh, sau đó gật đầu.  
Anh không muốn nói quá nhiều, vì anh sợ Lâm Di Quân lại nghĩ nhiều thêm.  
“Yên tâm đi, anh sẽ giải quyết chuyện này.” Lục Trần an ủi.  
Nếu như Địch Diệu Huy không tới Du Châu, anh sẽ chuẩn bị tới Trung Hải  
làm rõ chuyện này với bọn họ.  
Anh không sợ việc bị những tên sát thủ kia ám sát.  
Nhưng anh phải nghĩ cho người thân của anh nữa.  
Mặc dù anh đã trang bị súng hợp pháp cho vệ sĩ của Lâm Di Quân và Từ  
Kinh, nhưng những vệ sĩ này cũng không phải toàn năng.  
Lam Linh nghe thấy Lục Trần nói thế thì đã hiểu ngay ra là ai, cô ta lấy điện  
thoại di động ra gửi tin nhắn đi, chuẩn bị chủ động giải quyết chuyện này.  
Bởi vì thật ra chuyện này là do cô ta gây ra, Lục Trần chỉ chịu tội oan thay cô  
ta mà thôi.  
Cả đường đi không ai nói một câu nào, cũng không gặp phải sát thủ nữa,  
chẳng mấy chốc đã tới Phỉ Thúy 36.  
Sau khi ăn cơm xong, Lục Trần tự mình đưa Tạ Vĩ Hào và Khương Trường  
Thanh về quận Du Trung.  
Trêи đường về, anh nhận điện thoại của Đỗ Phi.  
“Tra được rồi, bọn họ ở khách sạn Du Châu.” Đỗ Phi nói.  
“Ừ, lát nữa tôi sẽ đi gặp bọn họ, đưa số phòng của bọn họ cho tôi.” Lục Trần  
gật đầu, Địch Diệu Huy và Hạ Thụ đều ở Du Châu thì tốt rồi, anh đỡ phải tới  
Trung Hải.  
Cúp điện thoại, Lục Trần nói với Lâm Thông: “Tới khách sạn Du Châu.”  
“Vâng.” Lâm Thông gật đầu, sau khi tiến vào Sa Bình Bá thì đi thẳng tới khách  
sạn Du Châu.  
Lúc này, trong phòng thượng hạng của khách sạn Du Châu.  
“Anh Hạ, nhóm sát thủ mà anh mời tới có vẻ không ổn gì cả, cả một nhóm  
người mà chỉ có một người trốn thoát.” Vẻ mặt Địch Diệu Huy âm trầm nói.  
Bọn họ đã tốn một khoản lớn để thuê năm sát thủ, chia thành hai nhóm ám  
sát Lục Trần, cuối cùng bị bắt mất bốn người, chỉ một người trốn thoát, sao  
ông ta không tức được chứ.  
Tiền chỉ là việc nhỏ, không giết được Lục Trần, không báo thù được cho con  
ông ta thì ông ta không cam lòng.  
“Đối phương nói với tôi, đây là những tên lính đánh thuê mạnh nhất của bọn  
họ rồi, nếu như còn muốn thuê sát thủ cao cấp hơn nữa, thì phải chi thêm hai  
mươi triệu.” Hạ Thụ cũng vô cùng khó chịu, nếu ông ta biết Lục Trần khó đối  
phó như thế, lúc trước đã đưa luôn hai mươi triệu, giải quyết xong trong một  
lần là tốt rồi.  
“Mẹ nó, hóa ra người bọn họ phái tới không phải sát thủ chuyên nghiệp à?”  
Địch Diệu Huy buồn bực nói.  
“Hai, tôi cũng bị lừa. Cho nên bây giờ, một là chúng ta chi thêm hai mươi  
triệu, hai là chúng ta không hợp tác với bọn họ nữa. Nhưng nếu không hợp  
tác với bọn họ, chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Hạ Thụ cũng rất  
phiền muộn.  
   “Thêm tiền đi, tôi cũng không còn cách nào khác, không tìm được tổ chức  
sát thủ nào tốt hơn, tốt nhất lần này bọn họ đừng làm chúng ta thất vọng  
nữa.” Địch Diệu Huy thở dài nói.  
Hạ Thụ gật đầu, định lấy điện thoại ra liên hệ với người trung gian.  
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.  
Hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được dự cảm không tốt trong mắt đối  
phương.  
Địch Diệu Huy bước nhẹ tới cửa, ghé vào lỗ nhìn mắt mèo điện tử nhìn ra  
ngoài, khi thấy người đứng ngoài, sắc mặt ông nháy mắt thay đổi, ông lập tức  
rụt cổ về.  
“Ai thế?” Hạ Thụ đi tới nhỏ giọng hỏi.  
Địch Diệu Huy chỉ vào lỗ nhìn mắt mèo điện tử, ra hiệu cho Hạ Thụ tự nhìn.  
Hạ Thụ nhíu mày, ông tới gần xem thử, sắc mặt ông cũng thay đổi trong nháy  
mắt.  
“Là Lục Trần, hắn biết sát thủ là do chúng ta thuê, nên tới tìm chúng ta tính  
sổ!” Hạ Thụ có hơi sợ hãi nói.  
Vì không để người khác nghi ngờ, lúc ông ta và Địch Diệu Huy đến Du Châu,  
đều không dẫn vệ sĩ theo.  
Mà Lục Trần có thể thoải mái xử lý sát thủ bọn họ thuê, muốn giết bọn họ  
chẳng phải việc dễ như trở bàn tay sao?  
“Báo cảnh sát trước, sau đó không mở cửa, kéo dài thời gian tới khi cảnh sát  
tới đã.” Địch Diệu Huy suy nghĩ một lát nói.  
“Ừ, cũng chỉ có cách đó thôi.” Hạ Thụ gật đầu, lấy điện thoại di động ra định  
gọi điện cho cảnh sát.  
Ngày vào lúc này, hai người chợt nghe thấy tiếng rắc rắc, cửa phòng bị mở ra  
từ bên ngoài.  
Tiếp theo, Lục Trần và Lâm Thông đi tới.  
“Hai anh là ai? Muốn làm gì?” Hạ Thụ tỏ vẻ bình thường hỏi.  
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Tôi nghĩ chắc hẳn hai  
ông đã biết tôi từ lâu rồi, đúng rồi, ông là Hạ Thụ hay là Địch Diệu Huy?” Lục  
Trần đánh giá Hạ Thụ, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức, hai người này thậm chí  
không mang theo một vệ sĩ nào, vậy mà cũng dám đến Du Châu ám sát anh,  
anh không biết phải nói sao nữa.  
Vẻ mặt Hạ Thụ thay đổi, ông thấy lúc này nói dối cũng chẳng còn ích gì, dứt  
khoát nói thẳng: “Tôi là Hạ Thụ, tôi muốn hỏi cậu, con gái tôi đã đắc tội gì với  
cậu, sao cậu lại giết nó? Con bé mới chỉ có hai mươi tuổi thôi!”  
“Thì ra là ông chủ nhà họ Hạ à, vậy vị này chắc hẳn là Địch Diệu Huy đúng  
không? Nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã.” Lục Trần cười rồi thản  
nhiên nói.  
“Không có gì để nói cả, mày giết con trai tao, mày thấy tao có thể ngồi xuống  
nói chuyện vui vẻ với mày sao?” Địch Diệu Huy hừ một tiếng, đã không giả vờ  
được vậy thì trực tiếp ngả bài đi. Bọn họ cũng là người đã từng trải qua bao  
sóng to gió lớn, không đến mức mới thế mà đã sợ hãi.  
Lục Trần ngồi xuống ghế salon, lấy ra một điếu thuốc, rít một hơi rồi mới hỏi  
ngược lại: “Nói như vậy, nếu tôi nói Địch Quân không phải do tôi giết thì các  
người cũng không tin nhỉ?”  
“Không phải mày giết?” Địch Diệu Huy trừng mắt nhìn Lục Trần: “Mày coi bọn  
tao là trẻ ba tuổi à? Bọn mày cãi nhau trêи máy bay, sau đó khi máy bay hạ  
cánh chúng mày lại xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng bọn mày rời khỏi sân bay,  
con trai tao dẫn người tới khách sạn Hỉ Lai Đăng theo dõi bọn mày. Sau đó  
vào ban đêm con trai tao và hai người đi theo nó đều bị cắt cổ chết, mày còn  
muốn ngụy biện hả?”  
“Mà theo tôi được biết, mặc dù Địch Quân có hơi nghịch ngợm phá phách,  
nhưng cũng không gây sự với ai ở Trung Hải. Cho dù có gây sự, cũng chỉ là  
tranh cãi nhỏ thôi, những người kia không tàn nhẫn tới mức giết chết con gái  
tôi, thế nên không phải cậu giết, thì là ai giết?” Hạ Thụ cũng nghi ngờ hỏi.  
Lục Trần dụi tắt điếu thuốc, lấy ra một tấm ảnh chụp ném lên bàn trà rồi nói:  
“Tôi không cần biết các ông có tin hay không, Lục Trần tôi đã nói không giết  
hai người bọn họ, thì là không giết. Hai người muốn báo thù vậy thì đi tìm  
người phụ nữ trong ảnh mà báo thù. Nếu như lần sau lại gây phiền phức cho  
tôi, cho dù phải tới Trung Hải, tôi cũng sẽ truy sát hai người.”  
Anh nói xong thì dẫn Lâm Thông rời khỏi phòng, để lại hai người Hạ Thụ và  
Địch Diệu Huy đang chau mày, phân vân khó quyết định.  
“Đây không phải người phụ nữ đi cùng cậu ta sao? Chẳng lẽ thật sự do cô ta  
giết?” Hạ Thụ cầm bức ảnh chụp Lam Linh trêи bàn trà, cau mày nói.  
Địch Diệu Huy cũng nhíu mày, trực giác nói cho ông ta biết, Lục Trần đang  
muốn giá họa cho Lam Linh, sau đó để bọn họ và nhà họ Lam đấu đá lẫn  
nhau.  
“Đừng nên tin cậu ta, cô gái kia chính là người của nhà họ Lam ở Trung  
Nguyên. Cô ta không có động cơ giết con trai tôi, càng không thể giết con gái  
ông. Mà bọn họ cũng đã nói, lúc ở trêи máy bay, con trai tôi chọc phải Lục  
Trần, chúng ta không thể bị cậu ta lừa.” Địch Diệu Huy kiên định nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.