Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 269: Cút




“Cậu thanh niên này là ai vậy? Vì sao nhiều sếp lớn đến đón cậu ta như vậy  
nhỉ?”  
“Tôi cũng không biết, nhìn có phong thái hiên ngang thế kia chắc chắn là cậu  
ấm nhà có quyền thế rồi.”  
“Không biết cậu ấm nhà ai lại có thể khiến người của ba gia tộc lớn là nhà họ  
Tả, nhà họ Lưu, nhà họ Trương đều đến đón  như vậy? Chắc chắn là nhân  
vật máu mặt từ nơi khác đến đây.”  
Thấy như vậy, mọi người đều bàn tán xôn xao về Lục Trần.  
Vì Lục Trần đi ở giữa, Lam Linh và Hoàng Hựu Quân đều đi sau một bước,  
mọi người nhìn cũng đã biết trong ba người thì Lục Trần chắc chắn có thân  
phận cao hơn cả.  
Nhưng ba người Lục Trần nhìn thấy đám người đến đón, sắc mặt lại hơi khó  
chịu.  
Nhất là Hoàng Hựu Quân.  
Những người đến đón ngoài người của ba gia tộc lớn ra, còn lại đều là người  
của hiệp hội đá thô.  
Nhìn dáng vẻ khí thế hừng hực của bọn họ là biết ngay bọn họ không phải  
đến đón ba người, mà là đến để trịnh thượng hỏi tội.  
Lục Trần đã từ bỏ ngôi vị quán quân trong ván cuối cùng của cuộc thi tranh  
giải quán quân, ngôi vị quán quân đã trong tầm tay rồi mà lại từ bỏ, nên khiến  
cho bọn Trương Sinh Kiều tức giận cũng là điều dễ hiểu.  
“Lục Trần, được đấy, cố tình nhường quán quân cho người khác, mày là đang  
muốn sỉ nhục đầu óc của chúng tao à?”  
“Mà có phải chúng tao ép mày phải thi đâu, là chính mày xin chúng tao cho  
làm đại diện của Du Châu đứng ra thi đấu, thế mà mẹ kiếp đúng thời khắc  
quan trọng sắp lấy được quán quân trong tay rồi lại đem nhường đi, có phải  
mày cảm thấy mày rất cao thượng đúng không?”  
“Nếu mày không muốn giành quán quân, mày có thể không cần phải đại diện  
Du Châu chúng tao ra mặt, chẳng ai ép mày cả.”  
“Ranh con, đây là chuyện ngu xuẩn nhất mà mày đã làm, chứ không có  
chuyện thứ hai, làm trái ý với chúng tao rồi mày sẽ hối hận cả đời.”  
Mấy người của hiệp hội đá thô nhìn Lục Trần rồi sỉ vả trách móc, Lục Trần  
dửng dưng nhìn bọn họ một lượt, rõ ràng không hề coi bọn họ ra gì.  
Hoàng Hựu Quân biết Lục Trần không phải là kiểu người dễ bắt nạt, không  
nói nhiều, chỉ cái biệt thự đó của Lục Trần thôi nhiều người cả đời cũng không  
mua nổi, ông ấy không muốn người của hiệp hội đá thô gây sự với Lục Trần  
nên đã vội vàng đứng ra giải thích thay cho anh ấy.  
“Mọi người nghe tôi nói đã, Lục Trần từ bỏ ngôi vị quán quân là có nguyên do  
cả, chứ không phải như mọi người nghĩ đâu.” Hoàng Hựu Quân nói.  
“Hoàng Hựu Quân, ông chẳng qua chỉ là một sư phụ trong hiệp hội chứ ông  
không phải là hội trưởng, mà kể cả ông là hội trưởng thì ở đây cũng chưa đến  
lượt ông lên tiếng.” Trương Sinh Kiều hừ lên một tiếng rồi nói với giọng khinh  
bỉ.  
“Không muốn rắc rối thì cút sang một bên, ông còn có thể ở trong hiệp hội đá  
thô hay không cũng là cả một vấn đế đấy.” Lưu Khởi Phú quát lên.  
Đối diện với hai cụ ông nhà họ Trương và nhà họ Lưu, sắc mặt Hoàng Hựu  
Quân có chút khó coi, nhưng ông ấy chỉ dám nén nhịn cơn tức giận trong  
lòng, không dám ho he một tiếng nào nữa.  
Lam Linh định nói gì đó nhưng thấy hai gia tộc lớn họ Trương và họ Lưu đều  
ở đó, cô ta do dự một lúc rồi cũng chọn cách im lặng.  
“Loại vô dụng, hôm nay mày phải cho chúng tao một lời giải thích thỏa đáng,  
nếu không thì đừng hòng đi về.”  
“Đúng, hôm nay bắt buộc phải quỳ trước mặt chúng tao xin lỗi, nếu không  
siêu thị của mày không làm ăn nổi nữa đâu.”  
“Mày có tin là chúng tao không cần đến một tuần cũng có thể làm cho siêu thị  
của mày phải đóng cửa không hả?”  
Hai người của hiệp hội đá thô vừa nói vừa đến chặn ngay trước mặt Lục  
Trần, không cho anh đi.  
“Cút.” Lục Trần hét lên một tiếng, giơ hai tay ra, mỗi tay một người rồi xách  
lên cao.  
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì đã thấy Lục Trần ném hai  
người ra xa, cú ném này khiến hai người kia văng ra ba bốn mét.  
Thấy Lục Trần tàn bạo như vậy, tất cả mọi người đều im lặng, nhưng trong  
lòng lại tức giận đến tột độ.  
Bọn họ đến là đến để tính sổ với Lục Trần, vậy mà Lục Trần lại bảo bọn họ  
cút đi, đây rõ ràng là hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.  
Đáng hận nhất là thằng ranh này lại dám ra tay đánh người, đúng là coi trời  
bằng vung.  
Đúng lúc này, một chiếc siêu xe đi tới, chính là chiếc BMW 7 của anh, người  
lái xe đến là Lâm Thông.  
Lâm Thông xuống xe mở cửa sau ô tô ra, nhưng Lục Trần vẫn chưa lên xe  
ngay, mà quay đầu lại nhìn ba người Trương Sinh Kiều, Lưu Khởi Phú và Tả  
Chính Nghĩa.  
“Ba người các ông muốn chơi tôi đúng không? Muốn để cho ba nhà các ông  
phá sản, tôi chẳng cần đến ba ngày, đến lúc đó đừng có mà hối hận đấy.” Lục  
Trần nói với giọng lạnh lùng, quay người rồi bước vào xe.  
Mấy ngày hôm nay Lục Trần cũng đã nghĩ thông, không cần thiết phải giấu  
giấu diếm diễm nữa, nếu Tiêu Biệt Tình đã biết anh ấy rồi, thì không cần thiết  
phải trốn tránh nữa.  
Ba gia tộc lớn họ Trương, họ Tả, họ Lưu muốn tìm đến cái chết, anh ấy không  
ngại mà tiếp nhận sản nghiệp của ba gia tộc đó đâu.  
Khí chất của Lục Trần quá lớn, thấy Lục Trần đã ngồi lên chiếc BMW 7 đi  
được một lúc lâu, mọi người mới hoàn hồn trở lại.  
“Trong ba ngày khiến cho ba nhà chúng ta phải phá sản, thằng ranh này ăn  
nói bạo đấy, nó tưởng nó là ai chứ, làm được cái viện khoa học công nghệ thì  
nghĩ là mình vô địch rồi chắc?”  
Xe của Lục Trần đã đi khỏi được một lúc lâu, Lưu Khởi Phú mới nói với giọng  
tức giận.  
Mấy người bọn họ đều đã biết được thân phận của Lục Trần.  
Nhưng Lục Trần lại huênh hoang trong ba ngày đã có thể khiến ba gia tộc lớn  
của bọn họ phải phá sản, bọn họ tất nhiên là không tin rồi.  
“Thằng oắt con đấy ngông cuồng quá thể, lần này bất kể làm thế nào, nhất  
định phải đánh đổ nó, nếu không về sau cả Du Châu này làm gì còn chỗ đứng  
cho bốn gia tộc lớn của chúng ta nữa.” Trương Sinh Kiều tức tối nói.  
“Đúng thế, không thể để cho hắn trở thành tập đoàn Quân Duyệt thứ hai  
được, nếu không chúng ta muốn phất lên cũng sẽ khó lắm.” Tả Chính Nghĩa  
cũng gật đầu nói.  
Trương Sinh Kiều gật đầu, rồi nói với mọi người: “Mọi người về nói với thằng  
ranh con đấy, nếu nó không quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, thì sẽ đập nát cái siêu  
thị của nó.”  
Người của ba gia tộc lớn vẫn chưa muốn nói ra thân phận của Lục Trần chính  
là ông chủ công nghệ Di Kỳ, vì bọn họ sợ những người này sau khi biết được  
thân phận của Lục Trần thì sẽ không dám gây sự với anh, vậy đến lúc đó bọn  
họ sẽ thiếu đi rất nhiều người làm bia đỡ đạn.  
Đúng thế, cả cái hiệp hội đá thô, đều bị ba gia tộc lớn lôi ra làm bia đỡ đạn để  
đối phó với Lục Trần.  
Mọi người nghe thấy câu nói của Trương Sinh Kiều xong đều gào rú rồi lên  
xe, ba ông của ba gia tộc lớn có địa vị rất cao trong hiệp hội đá thô, bọn họ tất  
nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh đó.  
Còn trêи xe lúc này, hai mắt của Lục Trần hơi nhắm lại, nghe Lâm Thông báo  
cáo tình hình.  
“Lục thiếu gia, chúng tôi đã cứu được thiếu phu nhân ra rồi.” Lâm Thông nói.  
Lục Trần thở phào nhẹ nhõm, anh ấy ban nãy vẫn còn đang nghĩ hôm nay  
phải cứu Lâm Di Quân ra khỏi tay của Tiêu Biệt Tình như thế nào đây.  
Anh không sợ người của Tiêu Biệt Tình, nhưng anh sợ Lâm Di Quân sẽ bị  
thương.  
“Phải rồi, Di Quân không bị thương chứ?” Lục Trần mở mắt ra hỏi.  
“Không bị gì, thuận lợi một cách khó tin, chỉ có vài thằng lởm khởm trông  
chừng thiếu phu nhân mà thôi,” Lâm Thông nói.  
Lục Trần hơi ngạc nhiên, cũng có chút bất ngờ.  
Nhưng anh cũng đã hiểu ngay sau đó, chắc là vì anh gọi cuộc điện thoại đó  
cho Tiêu Biệt Tình, khiến Tiêu Biệt Tình tức giận vô cùng, bà ta chắc là muốn  
đích thân đến Du Châu để đối phó với anh.  
Với sự tự kiêu của Tiêu Biệt Tình, tất nhiên sẽ không lấy người thân của anh  
ra để uy hϊế͙p͙, chắc là vì thế nên mới bảo đàn em của bà ta thả Lâm Di Quân  
ra.  
Lục Trần nghĩ bụng thấy nhiều khả năng là như vậy, Tiêu Biệt Tình là một  
người mạnh mẽ, bà ta tự nhiên sẽ coi thường thủ đoạn bỉ ổi này, nhất là Lục  
Trần lại còn là bậc vai dưới.  
“Muốn đến rồi phải không, tôi sẽ đợi bà, đến lúc đó thù mới thù cũ chúng ta sẽ  
tính hết.”  
Lục Trần lẩm bẩm trong lòng với ánh mắt như muốn giết người.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.