Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 267: Đến Sân Bay




Lục Trần thấy vậy liền kéo Hoàng Hựu Quân về phía sau, đang lúc Hoàng  
Hựu Quân còn chưa hết hoảng hồn, anh tiến về phía trước, đấm thẳng vào  
mặt của đối phương.  
Người đàn ông thân hình vạm vỡ bị đấm ngã về phía sau, con dao bầu tuột ra  
khỏi tay.  
Lục Trần nhặt lấy con dao bầu, đỡ về phía trước, ngay lập tức đỡ được hai  
thanh sắt đang đập xuống.  
Có dao bầu trong tay, Lục Trần như một chiến binh vừa còn do dự đã được  
tái sinh, vài nhát chém đã khiến cho hơn mười người đàn ông thân hình to  
cao vạm vỡ ngã gục xuống đất.  
“Đi thôi.” Lục Trần quay lại nói với Hoàng Hựu Quân một tiếng, rồi đi về phía  
chiếc xe đắt tiền sang trọng đang nhấp nháy đèn.  
Đây là một chiếc siêu xe Audi bốn chỗ, trêи xe có một thanh niên, Lục Trần  
có nhận ra cậu thanh niên này, là người của Lam Linh hai hôm trước đến sân  
bay đón bọn họ.  
“Hoàng sư phụ, ông ở đây trước chờ tôi.” Lục Trần cũng không biết Lam Linh  
đang ra sao, tuy trong lòng không có chút thiện cảm gì với Lam Linh, nhưng  
anh vẫn chuẩn bị quay lại tiếp ứng cô ta.  
Hoàng Hựu Quân gật đầu, rồi ngồi vào trong xe.  
Cậu thanh niên lái xe đang định nói gì đó, thấy Lục Trần đi khỏi, anh ta đành  
kìm lại.  
Lục Trần đến trước cửa thang máy, đang định lao lên tầng một, thấy Lam Linh  
đang chạy thục mạng xuống, phía sau cô ta, chính là đám người vạm vỡ hét  
lên vừa nãy.  
“Anh mau lên xe, bảo cậu ta lái xe ra đây đón tôi.” Lam Linh hét về phía Lục  
Trần.  
“Cô chắc chắn không?” Lục Trần bình ngập ngừng hỏi.  
“Đám người này tôi vẫn đối phó được, phải rồi, đưa dao đây cho tôi.” Lam  
Linh nói.  
Lục Trần gật đầu, ném con dao bầu trong tay về phía Lam Linh, rồi quay  
người chạy về hầm để xe.  
Lam Linh không muốn anh giúp đỡ, anh ấy cũng đúng lúc cũng đang không  
có ý định giúp cô ta.  
Hơn nữa anh ấy cũng cảm thấy Lam Linh chắc sẽ có thể đối phó được với  
đám người đó.  
Đến bên cạnh chiếc xe, Lục Trần hỏi: “Lái xe thế nào?”  
Cậu thanh niên ngây người ra một lúc, nghĩ gì đó rồi nói: “Chưa đua xe lần  
nào.”  
“Để tôi.” Lục Trần nói với giọng không hề khách sáo.  
“Vâng”. Cậu thanh niên gật đầu, rồi ngồi sang bên ghế phụ.  
Lục Trần ngồi vào ghế lái, nổ máy siêu xe.  
“Hoàng sư phụ, ông thắt dây an toàn vào đi.” Lục Trần nhắc nhở một câu,  
chiếc siêu xe “vèo” một cái rồi vút đi.  
Tuy đang ở hầm để xe, nhưng Lục Trần có kỹ năng lái xe thành thục, lại là  
con xe thể thao, hoàn toàn có thể gia tăng tốc độ.  
Ra khỏi hầm để xe, thấy Lam Linh đang chạy thục mạng hướng về phía chiếc  
siêu xe.  
Lúc này, trêи một chiếc xe đỗ ở bên ngoài, có một người trung niên tay cầm  
súng, nhắm về phía Lam Linh.  
Cậu thanh niên ngồi ở ghế phụ thấy vậy, vội vàng lấy khẩu súng trong người  
ra, bắn về hướng người trung niên đó.  
Nhưng lúc này Lục Trần vẫn chưa đỗ xe lại, phát súng đó của cậu thanh niên  
không bắn trúng người đang ngồi trêи chiếc xe đó, mà bắn vào cửa sổ của  
xe.  
Người trung niên đó giật mình, vội vàng rụt tay vào bên trong.  
Lúc này Lam Linh chạy tới cách xe chưa đến ba mét, Lục Trần đạp phanh  
“két” một tiếng, chiếc siêu xe cọ sát vào mặt đường gần một mét mới dừng  
lại.  
Lam Linh vừa nhảy vào ghế phía sau của siêu xe, thì có mấy viên đạn bắn  
liên tục vào xe, khiến cho Hoàng Hựu Quân ngồi phía sau toàn thân run lẩy  
bẩy.  
Đừng thấy ông ấy sống được mấy chục năm, nhưng những cảnh tượng súng  
ống này, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải, trong lồng ngực tim cứ đập thình  
thịch.  
“Mở bản đồ chỉ đường đến sân bay cho tôi.” Lục Trần khởi động lại xe, nhưng  
anh ấy không thuộc đường ở Trung Hải, nên chỉ còn cách dựa vào bản đồ chỉ  
đường.  
Chiếc siêu xe vừa khởi động, phía bên còn lại xuất hiện bốn năm chiếc xe  
sang trọng đang đuổi tới.  
Khi chiếc siêu xe vút đi, tuy có thể bỏ xa vô số các xe sang khác, nhưng đang  
ở trong trung tâm thành phố, đến cả Lục Trần, cũng rất khó mà phóng nhanh  
được.  
Nhưng anh ấy lợi dụng được kỹ thuật lái xe cao siêu của mình, chả mấy đã  
vượt lên rất xa và cắt đuôi được đối phương.  
Kết quả dẫn đến mấy vụ tai nạn xe liên tiếp.  
Nhưng Lục Trần sớm đã không còn để ý mấy chuyện đó nữa, anh ấy lúc này  
chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng trở về Du Châu.  
Nếu không chỉ có một Địch Diệu Huy, anh ấy hoàn toàn có thể ở lại từ từ dày  
vò chết ông ta.  
Hai mươi phút sau, tuy kinh sợ nhưng cuối cùng vẫn đến sân bay một cách  
an toàn, lúc bước xuống xe, Hoàng Hựu Quân không chịu được nữa, ọe một  
tiếng rồi nôn ra luôn.  
Lam Linh đưa cho ông ấy một chai nước, chờ ông ấy súc miệng xong lại đưa  
khăn giấy cho ông ấy.  
“Hoàng sư phụ, thật sự rất xin lỗi.” Lam Linh nói với ý muốn xin lỗi.  
Hoàng Hựu Quân lắc đầu, ông ấy chỉ có hơi buồn vì sao lại xảy ra những  
chuyện như vậy.  
Lấy được vé máy bay xong, chờ gần một tiếng mới bắt đầu lên máy bay,  
quãng thời gian này Hoàng Hựu Quân cứ luôn nơm nớp lo sợ, may mà cho  
đến khi lên máy bay, đều không gặp phải người của Địch Diệu Huy.  
Lúc này ở biệt thự nhà họ Địch, Địch Diệu Huy khi nghe được trợ lý của mình  
báo cáo tình hình, ánh mắt ông ta đầy căm phẫn như muốn giết người.  
“Phía nhà họ Hạ nói sao?” Địch Diệu Huy hỏi.  
“Tôi có hỏi rồi, bọn họ định đến Du Châu trả thù, hỏi ông chủ có muốn đi cùng  
không.” Trợ lý nói.  
“Được, tôi đến nhà họ Hạ một chuyến.” Địch Diệu Huy gật đầu, đứng lên ra  
khỏi phòng làm việc.  
Ông ta chỉ có duy nhất một người con trai, không trả thù cho con trai mình, thì  
không thể nguôi ngoai.  
Hạ Thụ tiếp đón Địch Diệu Huy ở phòng làm việc của ông ta.  
“Anh Hạ, anh định trả thù như thế nào, Du Châu dù sao không phải địa bàn  
của chúng ta.” Địch Diệu Huy đưa ra mối nghi ngờ trong lòng.  
“Bọn họ có thể chạy đến địa bàn của chúng ta giết người, chúng ta vì sao lại  
không thể chạy đến địa bàn của bọn họ để trả thù? Tôi có quen một người  
bạn ở nước ngoài, ông ta có quen biết với thượng tướng Miller lính đánh thuê  
ở Trung Đông, tôi định mời ông ta giúp tôi thuê một đám sát thủ.” Hạ Thụ lạnh  
lùng nói.  
“Được, về tiền nong thì chúng ta mỗi người một nửa, chỉ cần có thể giết được  
hai kẻ giết người đó, phải trả bao nhiêu tiền cũng không tiếc.” Địch Diệu Huy  
nói.  
“Được.” Hạ Thụ gật đầu, ông ta cũng chỉ có mỗi một cô con gái là Hạ Y, lại bị  
cắt cổ mà chết, không giết được hung thủ, ông ta cũng sẽ không can tâm.  
……  
Cách mà Lục Trần từ bỏ quán quân, khiến cả hiệp hội đá thô Du Châu, thậm  
chí đến vô số người yêu thích đá thô, đều vô cùng phẫn nộ.  
Vốn dĩ nếu Lục Trần đại diện cho Du Châu giành được quán quân của cuộc  
thi cược đá toàn quốc, chắc chắn có thể khiến một thị trường đá quý không  
mấy khởi sắc của Du Châu một bước phất lên, không ngờ đến phút cuối  
cùng, một người giành quán quân dễ như trở bàn tay như Lục Trần lại bỏ  
cuộc.  
Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy sỉ nhục.  
Đúng vậy, nhất là bọn Trương Sinh Kiều, cách làm này của Lục Trần, trong  
mắt bọn họ, chính là sỉ nhục IQ của bọn họ.  
“Tên Lục Trần chết tiệt này, cậu ta chắc chắn là cố ý, cố ý không muốn hiệp  
hội đá thô Du Châu của chúng ta đạt quán quân!”  
“Nếu biết trước cậu ta có ý định như vậy, chúng ta đã không nên tin cậu ta, kể  
cả không lọt vào top 10, cũng tốt hơn cái cảm giác nhìn thấy ngôi vị quán  
quân đã tới miệng rồi lại không có sức mà nuốt vào.”  
“Cục tức này tôi không nuốt nổi, cậu ta đã khiến chúng ta khó chịu, các anh  
cũng đừng có để cậu ta được thoải mái, chẳng phải cậu ta có mở một siêu thị  
sao, cái siêu thị đấy gọi là gì nhỉ, tôi định hôm nào cũng cho người đến đó gây  
chuyện.”  
“Hình như là siêu thị Thịnh Thế, nhưng nghe nói cậu ta đang trêи máy bay về  
rồi, đi thôi, chúng ta đến sân bay trước hỏi cho ra nhẽ.”  
Trong hiệp hội đá thô, Trương Sinh Kiều dẫn đầu một đám người, không  
ngừng kêu gào làm ầm ĩ, trong con mắt của bọn họ, sớm đã mang lòng hận  
thù với Lục Trần.  
Kể cả Lục Trần đã đại diện cho hiệp hội đá thô giành được á quân, nhưng đối  
với bọn họ, Lục Trần cũng chỉ là quân cờ tùy tiện bóp trong tay mà thôi, bọn  
họ tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lục Trần.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.