Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 245: Đồ vô dụng




"Mày đưa hai anh em đi xem sao." Thấy đối phương vẫn không gọi được  
cho Châu Hổ, Châu Tuân Phi trầm giọng nói.  
Tên thô kệch kia gật nhẹ đầu, dẫn hai người đi ra khỏi nhà ga.  
"Châu Tuân Phi, nếu như con gái của tao xảy ra chuyện gì, hôm nay ông  
đây sẽ giết mày." Lục Trần trầm giọng quát.  
"Mày uy hϊế͙p͙ tao?" Châu Tuân Phi vốn là vênh mặt hất hàm sai khiến  
người, thấy Lục Trần uy hϊế͙p͙ ông ta, sắc mặt biến đổi.  
"Mày có thể cho là như vậy, tao khuyên mày tốt nhất nói cho tao biết, con  
gái của tao bây giờ đang ở đâu, nếu như mày dám giở trò gì, ông đây không  
ngại  bắn chết mày." Lục Trần nói xong lập tức rút súng lục ra, chĩa vào đầu  
Châu Tuân Phi.  
Anh mơ hồ cảm thấy nhất định Kỳ Kỳ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,  
nếu như rơi vào trong tay những kẻ khác, anh còn có thể dùng tiền hoặc là  
thứ đối phương cần cứu Kỳ Kỳ về.  
Nhưng nếu rơi vào trong tay Tiêu Biệt Tình.  
Anh không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy tay chân  
lạnh buốt.  
Nhìn thấy Lục Trần rút súng lục chĩa vào đầu Châu Tuân Phi, thủ hạ của  
Châu Tuân Phi kia cũng rút súng lục chĩa vào Lục Trần và Đỗ Phi, Đỗ Phi  
cũng rút súng lục bên hông ra.  
"Đều bỏ súng xuống cho ông, nếu không ông đây bắn chết hắn!" Lục Trần  
trầm giọng quát.  
Mọi người không dám manh động, không có mệnh lệnh của Châu Tuân  
Phi, bọn họ cũng không dám nổ súng.  
"Bảo bọn họ bỏ súng xuống!" Súng của Lục Trần đụng vào trán của Châu  
Tuân Phi, trầm giọng quát.  
Sắc mặt của Châu Tuân Phi khá khó coi, ông ta không ngờ Lục Trần lại  
tiên phát chế nhân, áp chế ông ta trước.  
Mặc dù ông ta tin tưởng Lục Trần không dám giết ông ta.  
Nhưng mà đó là lúc bình thường.  
Lúc này Lục Trần lo lắng con gái của anh sẽ xảy ra chuyện, ai biết anh sẽ  
làm ra hành động điên cuồng gì.  
"Đều bỏ súng xuống." Châu Tuân Phi hít một hơi, nói với đám thủ hạ.  
Sớm biết Lục Trần quyết đoán như vậy, ông ta sẽ không đứng gần Lục  
Trần, lúc này ông ta có chút hối hận vừa rồi đã hơi tự đại.  
Nhưng mà điều khiến cho ông ta lo lắng hơn chính là, bên phía Châu Hổ  
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lâu như vậy còn chưa đến, điện thoại  
cũng không gọi được.  
Lúc này ông ta trong tay Lục Trần rồi, nếu như con gái Lục Trần thật sự  
xảy ra chuyện gì, ông ta thật sự không biết phải giải thích thế nào rồi.  
"Chẳng lẽ nhà họ Tả lại muốn nuốt trọn?" Châu Tuân Phi đột nhiên nghĩ  
đến Tả Thanh Thành.  
Lần hành động này, là Tả Thanh Thành nghĩ ra, cũng là Tả Thanh Thành  
cung cấp vị trí nhà trẻ cho ông ta, nhưng cuối cùng nhà họ Tả không ai đến,  
chỉ nói đến lúc đó sẽ dùng một trăm triệu mua lại nguồn cung đá thô trong tay  
ông ta.  
Châu Tuân Phi cảm thấy có thể, chỉ cần Kỳ Kỳ ở trong tay ông ta, ông ta  
tin tưởng Lục Trần nhất định sẽ đi vào khuôn khổ, cho nên không để ý nhà họ  
Tả có vấn đề hay không.  
Bây giờ suy nghĩ lại, ông ta cảm giác giống như bị nhà họ Tả lợi dụng.  
Kỳ thật đây cũng là do bản thân của ông ta nghĩ nhiều.  
Trước sau nhà họ Tả bị Lục Trần lừa gạt mấy lần, dù là Tả Thanh Thành  
hay Tả gia chủ, cũng đều có ám ảnh rất lớn với Lục Trần, hơn nữa thảm trạng  
của nhà họ Trương, thật sự bọn họ cũng không thể vì một nguồn cung đá thô  
mà trở mặt với Lục Trần.  
Vì không để cho Lục Trần nghi ngờ, thật sự bọn họ không dám tham dự  
vào, nếu như Châu Tuân Phi thành công, bọn họ tình nguyện tốn một trăm  
triệu mua lại nguồn cung đá thô từ trong tay Châu Tuân Phi, cũng không  
muốn mạo hiểm với Lục Trần.  
"Đá súng qua đây hết cho ông." Đỗ Phi chĩa súng trong tay vào mọi người  
quát.  
Mọi người nhìn qua Châu Tuân Phi, thấy Châu Tuân Phi gật đầu, đều đá  
khẩu súng tới.  
Đỗ Phi thu tất cả súng lại, tổng cộng hơn mười khẩu, sau đó gọi điện thoại  
cho bọn Hồ Bưu, để bọn họ không cần thủ bên ngoài, đưa người đi vào.  
Rất nhanh Hồ Bưu đã dẫn hơn hai mươi huynh đệ chạy đến nhà ga, thấy  
bỗng chốc tuôn ra nhiều người như vậy, Châu Tuân Phi không khỏi liếc nhìn  
Lục Trần, trong lòng có chút kinh ngạc.  
Ông ta vốn cho rằng, mặc dù Lục Trần có chỗ dựa là Tạ Vĩ Hào kia,  
nhưng cũng không liên quan gì đến các thế lực ngầm.  
Bọn người Đỗ Phi vừa nhìn qua đã thấy là người của các thế lực ngầm,  
ông ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.  
Những người này rõ ràng vừa rồi vẫn mai phục bọn họ bên ngoài, hôm  
nay dù ông ta có lấy được nguồn cung đá thô cũng đừng nghĩ rời khỏi được  
Du Châu.  
Dưới sự ra hiệu của Đỗ Phi, bọn người Hồ Bưu trói hết đám thủ hạ của  
Châu Tuân Phi lại.  
"Nói, con gái của tao đang ở đâu?" Họng súng của Lục Trần dùng sức ấn  
vào trán Châu Tuân Phi, lớn giọng quát.  
Cái trán của Châu Tuân Phi bị họng súng đâm đến đau nhức, nhưng nhìn  
thấy ánh mắt lạnh như băng của Lục Trần thì ông ta kinh hãi rồi.  
"Tôi dẫn cậu đi." Châu Tuân Phi buông tay ra nói.  
Lúc này anh là dao thớt, ông ta là thịt cá, đương nhiên chỉ có thể thuận  
theo.  
Châu Tuân Phi không có chọn ngồi xe, mà là đi bộ qua, Lục Trần cũng  
khẳng định sẽ không xa, cũng không lái xe đi.  
Để Hồ Bưu lại trông chừng mấy chục người, Đỗ Phi và Lục Trần cùng đi  theo.  
Nếu như có gì ngoài ý muốn, hai người bọn họ cùng một chỗ, cũng có thể  
giúp đỡ lẫn nhau.  
Mấy phút đồng hồ sau, ba người liền gặp được ba người lúc trước Châu  
Tuân Phi gọi đi mang theo Châu Hổ đến.  
Lúc này trêи trán Châu Hổ còn vết máu chảy xuống.  
Nhưng mà đã được xử lý qua, cũng không còn trở ngại gì.  
Bốn người nhìn thấy Lục Trần dùng súng dí trêи đầu Châu Tuân Phi, sắc  
mặt lập tức biến đổi, rút súng lục ra.  
Lúc này đây không cần Lục Trần mở miệng, Châu Tuân Phi đã vội vàng  
kêu lên: "Đều bỏ súng xuống cho tao, ném xuống đất!"  
Châu Tuân Phi thấy Châu Hổ đến đây, còn bị thương, chỉ biết là đã xảy ra  
chuyện.  
Bây giờ ông ta đã rơi vào trong tay Lục Trần, mà con gái của Lục Trần lại  
bị mất từ trong tay ông ta, chuyện này ông ta phải chịu trách nhiệm, làm  
không tốt Lục Trần thật sự sẽ một súng bắn chết.  
Đương nhiên không thể lại để cho thủ hạ chọc giận Lục Trần.  
Bốn người Châu Hổ nghe vậy, đành không cam lòng ném súng xuống đất.  
"Đá qua đây." Đỗ Phi lạnh lùng nói.  
Bốn người nghe theo, Đỗ Phi thuận thế thu lại bốn cây súng lục.  
Mà Lục Trần không nhìn thấy Kỳ Kỳ, tâm trạng như rơi xuống vực thẳm,  
tay cầm súng nổi gân xanh, một luồng sát khí nồng đậm chậm rãi dâng lên.  
"Chuyện gì xảy ra, người đâu?" Vẻ mặt Châu Tuân Phi âm trầm nhìn  
Châu Hổ, ánh mắt đầy tức giận.  
Tim Châu Hổ run lên, hít vào một hơi rồi mới yếu ớt nói: "Phi thiếu gia,  
thật xin lỗi, em nhất thời chủ quan, làm mất con tin."  
"Đồ vô dụng! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Châu Tuân Phi tức giận quát.  
Sắc mặt Châu Hổ có chút khó coi, cũng có chút phẫn nộ, rất dọa người  
nói: "Lúc ấy em nhận điện thoại của anh, rồi đưa con tin theo chuẩn bị lên xe,  
ai ngờ trong công trường lại còn có một người, em bị hắn ta đánh một gậy từ  
sau bất tỉnh."  
"Đồ vô dụng! Một lũ tốn cơm! Chút chuyện này cũng làm không xong,  
quay về xem ông đây xử lý mày thế nào!" Châu Tuân Phi nổi giận lôi đình,  
nếu không phải lúc này bị Lục Trần dí súng trêи trán, hắn ta còn muốn tiến  
liên hung hăng đạp cho Châu Hổ mấy cái.  
"Mày xác định đối phương thật sự là công nhân của công trường?" Lục  
Trần trầm giọng hỏi.  
"Tao việc đéo phải trả lời mày, mày là cái thá gì?" Trong lòng Châu Hổ bây  
giờ chính là bực mình đến muốn ói máu, nghe thấy lời của Lục Trần, lập tức  
quát mắng.  
Bằng!  
Lục Trần không nói nhiều, cầm súng bắn chết hắn ta.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.