Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 221: Đàm gia tức giận




“Ông chủ Lục, nhất định đừng gây ra án mạng, gây ra án mạng, vậy cho
dù có lý cũng thành vô lý.” Từ Chính Nghĩa nhìn thấy Lâm Thông không giống
như giả vờ, vội vàng nói với Lục Trần.
“Bác Từ yên tâm đi, Lâm Thông sẽ tự có mức độ, hơn nữa chuyện này
tuyệt đối không liên lụy đến nhà các bác. Đúng rồi, Từ Kinh, cậu gọi điện thoại
báo cảnh sát, nói có người đến cướp, các cậu đã bắt được đám ăn cướp đó
rồi.” Lục Trần xoay người bảo Từ Kinh báo cảnh sát.
Anh đoán Đàm gia nhất định sẽ gọi điện cho Đàm Thái Luân, nhưng cho
dù Đàm Thái Luân có đến, nhất định phải đợi rất lâu mới đến.
Chuyện đánh gãy chân bốn anh em Đàm gia mới chỉ là bắt đầu, về sau
còn cần Đàm Thái Luân đến phối hợp.
“Vâng.” Từ Kinh gật đầu, vừa hay bố cậu ta có lưu số điện thoại của Đàm
Thái Luân, cậu ta trực tiếp gọi điện cho Đàm Thái Luân.
Trong sân, bà Đàm nhìn thấy con trai thật sự đã bị đánh gãy chân, sao có
thể để Lâm Thông uy hϊế͙p͙ chứ, bà ta đương nhiên biết bọn họ đã gọi điện cho
Đàm Thái Luân, đợi chút nữa Đàm Thái Luân phái người ở sở cảnh sát đến,
những người này còn dám hung hăng không?
Ngược lại bà ta lại hi vọng Lâm Thông đánh bà ta vài cái, đến lúc đó có
thể tống thêm được ít tiền.
Lâm Thông thấy bà Đàm không để ý đến cậu ta, lại bắt đầu khóc mắng,
trong mắt lập tức hiện lên khí lạnh, con dao găm trong tay không do dự đâm
vào đùi thằng Đàm cả.
“A!” Thằng Đàm cả gào thảm một tiếng như heo kêu, bà Đàm nhìn thấy
vậy, chỉ dừng lại một giây lại tiếp tục khóc lớn.
Lâm Thông mặt trầm lại, trước giờ không có mấy ai dám khiêu khích cậu
ta đến cực hạn, con dao găm của cậu ta lại đâm tiếp một dao xuống đùi thằng
Đàm cả.
Thằng Đàm cả đau đớn lăn lộn trêи đất, xém chút nữa vì đau mà ngất đi.
“Mẹ, mẹ điên rồi sao, lẽ nào mẹ muốn anh cả bị hắn ta giết sao!” Thằng
Đàm hai nhìn thấy mẹ mình vậy mà vẫn dám khóc náo, tức muốn điên lên.
Lúc này, bà Đàm thật sự sợ hãi, lúc đầu bà ta chỉ dám cược là Lâm Thông
không dám giết người, nhưng tận mắt nhìn thấy con trai bị đâm hai nhát, bộ
dạng đau đến rách tim rách phổi, bà ta thật sự sợ rồi.
“Bà già, bà con chửi mắng, bà xem ông đây có nương tay không.” Lâm
Thông hừ lạnh một tiếng, lại đâm một nhát nữa xuống đùi của thằng Đàm cả.
Lần này, thằng Đàm cả đau đớn ngất đi.
Bà Đàm trong lòng run rẩy, hét lên xé lòng: “Cậu mau dừng lại, tôi không
chửi nữa!”
Nhưng Lâm Thông lại vứt lại thằng Đàm cả đến cho thằng Đàm hai, trong
mắt thằng Đàm hai đầy sự sợ hãi, hoảng hốt lăn sang một bên, nhưng Lâm
Thông lại một tay nắm chặt lấy cổ áo của hắn ta, đâm một nhát vào đùi thằng
Đàm hai.
Thằng Đàm hai thét lên tiếng thảm thiết đến xé tim xé phổi, hai anh em
còn lại của Đàm gia cũng sợ hãi, quát thét với bà Đàm mặt đang ngẩn ra: “Cái
bà già chết tiệt kia, có phải bà có ý định hại chết bốn anh em chúng tôi phải
không!”
Bà Đàm đầu váng mắt hoa, không ngờ con trai mình lại nói mình vậy, bà
tà tức đến suýt nữa phun ra máu, nhưng lúc này bà ta thật sự sợ hãi, nhìn
thấy Lâm Thông lại đâm một nhát trêи đùi của đứa con thứ hai, bà ta nào dám
nói gì nữa, vội vàng chạy ra khỏi sân nhà Từ gia.
Mọi người vội vàng nhường đường lui cho bà Đàm, trước đó bọn họ có
hơi vui trêи nỗi đau của anh em nhà họ Đàm, nhưng lúc này nhìn thấy sự tàn
nhẫn của Lâm Thông, trêи mặt không khỏi có chút sợ hãi.
Bọn họ nào đã từng nhìn thấy người thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, một vài
người nhát gan, vô tình bị ánh mắt lạnh như băng của Lâm Thông lướt qua,
suýt nữa thì bị dọa đến ngồi bệt xuống đất.
Cho đến khi nhìn thấy bà Đàm chạy ra khỏi sân nhà Từ gia, Lâm Thông
mới lau sạch dao găm lên quần áo của thằng Đàm hai rồi thu lại.
Lúc này cậu ta ở trong mắt mọi người như thần chết, đến đám người Từ
Chính Nghĩa nhìn thấy cậu ta trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Cả nhà Từ Chính Nghĩa không dám lên tiếng, thủ đoạn vừa rồi của Lâm
Thông cũng đã làm bọn họ bị dọa sợ không ít, trong lòng bọn họ thậm chí có
chút nghi ngờ Lục Trần có thật sự là một ông chủ chứ không phải là một đại
ca đám lưu manh?
“Tiếp tục ăn cơm, đợi lát nữa người của cục cảnh sát đến bắt người.” Lục
Trần chẳng thèm nhìn anh em Đàm gia đến một cái, nói với mọi người.
Đúng vào lúc này, đám đông có chút động tĩnh, nhìn thấy hai chiếc xe tải
đột nhiên dừng ở ngoài sân nhà họ Từ, một đám người nhảy xuống xe, e
rằng không chỉ hai mươi người đến.
Trêи người mấy người này đều là bùn đất, tay cầm rìu, ống thép, còn cầm
cả xẻng, vừa nhìn liền biết là những công nhân đang làm việc.
“Ông Đàm, anh cuối cùng cũng đến rồi, nếu như các anh không đến, bốn
đứa chúng nó đều chết cả rồi.” Bà Đàm ở bên ngoài nhìn thấy đám người,
bèn lao về một người trung niên chừng hơn 50 tuổi khóc nói.
Người trung niên này mặt cũng đầy bụi đất, chính là chủ nhà họ Đàm,
Đàm Kỳ Binh, ông ta đang cùng công nhân khai thác đá ở bãi đá, không ngờ
lại nhận được điện thoại, bốn đứa con trai của mình bị người ta đánh gãy
chân, người đánh gãy chân con trai ông ta lại là một người ngoài thôn.
Trong lúc tức giận, ông ta dẫn tất cả công nhân đến, hôm nay cho dù là
người ngoài thôn, hay người nhà họ Từ, ông ta đều chuẩn bị đánh toàn bộ
vào bệnh viện nằm.
Nhìn thấy đám người Đàm Kỳ Binh tức giận đùng đùng đến, mọi người
không thể không ào ào lùi sang một bên, đồng thời trong lòng mong đợi xem
kịch hay, cũng có một vài người sợ sẽ rước họa vào người.
Lúc này đám người Từ Chính Nghĩa nhìn thấy Đàm Kỳ Binh lại dẫn theo
hai mươi người đi vào sân, không khỏi sợ hãi, chuyện hôm nay e rằng rất khó
rồi.
“Thằng tư, con mau dẫn ông chủ Lục chạy về phía sau đi, chúng ta mấy
người đàn bà già yếu, đoán chừng bọn chúng cũng không dám đánh đâu.” Đỗ
Mộng vội vàng đẩy Từ Kinh, trong lòng vô cùng lo lắng cho con trai.
Bọn bọ tuổi đã lớn, nhà họ Đàm chắc chắn không dám động đến bọn họ,
lúc này bà chỉ lo lắng cho con trai mình.
Nhà họ Từ họ chỉ có một đứa con trai này, cũng chỉ mong nó nối dõi tông
đường, nếu hôm nay nó có mệnh hệ gì, vậy bọn họ sống thế nào?
“Mẹ, mẹ yên tâm, mấy người này không làm khó được con đâu, mẹ nhìn
con trai đánh đuổi hết bọn chúng đi.” Từ Kinh nói xong định lao ra ngoài.
“Đợi đã, đợi bọn chúng vào trong sân hết đã.” Lục Trần nói.
Từ Kinh hiểu ý, ý Lục Trần là để những người này đi hết vào xong nhà
anh ta giở trò lưu manh, chút nữa, đánh bọn chúng bị thương, tàn phế thì
cũng có cái cớ.
Thực ra Từ Kinh đã nghĩ quá nông cạn, điều mà Lục Trần muốn không chỉ
là đánh đám người này một trận, anh còn muốn cho toàn bộ đám người này
ngồi tù mấy tháng thậm chí là mấy năm, anh có năng lực này.
Hơn nữa, anh đã lấy điện thoại ra để bắt đầu ghi âm, bao gồm cả trước
đó bốn anh em Đàm gia cướp con lợn nhỏ của nhà Từ gia đi, anh đều đã ghi
lại, đây cũng là lý do anh dám để cho Thủy Hử Tam Kiệt đánh gãy chân bốn
anh em Đàm gia.
Chuyện này chỉ cần lôi cục cảnh sát quận Đại Độ Khẩu vào thì cho dù là
anh em nhà họ Đàm hay mấy người mới đến, mỗi một người, không ai chạy
thoát được.
“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi, mau báo thù cho bọn con!” Thằng Đàm
hai hét lớn về phía đám người Đàm Kỳ Binh.
Đàm Kỳ Binh nhìn bộ dạng thảm thương của bốn đứa con trai, trong lòng
tức giận đến cực điểm, trầm giọng quát: “Đánh cho tôi, đánh thật mạnh vào,
đánh gãy chân người nhà họ Từ cho tôi.”
Đám người công nhân nghe vậy hét lớn lao về phía đám người Lục Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.