Ôn Nhu Nữ Phụ

Chương 27: Linda




"Đây là?" Eric vừa vào nhà đã nhìn thấy rất nhiều hộp giấy xếp trên bàn. Tại sao quản gia Jill lại không xếp dẹp chúng. Để nhà cửa bề bộn như vậy, thật không giống với cách làm của quản gia Jill.
"Thiếu gia, đó là quà tặng của tiểu thư cho mọi người." Dì Jani cung kính nói.
"Anna về rồi?" Không phải là nói đi chơi hay sao? Mới một tuần mà đã về tới rồi.
"Vâng. Tiểu thư mới trở về sáng nay, còn mang theo rất nhiều quà tặng." Dì Jani chỉ đống hộp trên bàn. Lúc mới nhìn chúng nó, bà cũng rất bất ngờ. Không nghĩ ngay cả bà và quản gia Jill cũng có phần.
"Anh Eric đã trở lại." Thiên Lam tươi cười chào đón. Cô chỉ là xuống nhà lấy cốc nước không ngờ lại bắt gặp anh Eric trở lại. Bây giờ vẫn còn sớm. Anh Eric là về lấy tài liệu sao?
"Anh về lấy hồ sơ. " Eric giải thích lí do mình trở về giờ này. "Em đi chơi vui sao?"
"Vâng" Thiên Lam chỉ chỉ trên bàn. "Em còn mua quà cho anh Eric nữa. Bây giờ cũng giữa trưa rồi. Anh Eric ăn trưa xong, chiều hãy đi."
"Ừ" Eric ngồi xuống ghế sopha nhìn xem Thiên Lam chọn tới chọn lui trong đống quà. Anna thật sự rất ít ra ngoài. Ngay cả du lịch cũng rất ít đi. Đây lại là lần đầu tiên cô mua quà về cho mọi người. Thật là có chút tò mò mong đợi.
"Đây rồi." Thiên Lam chọn ra hai hộp màu xanh đậm, vui mừng cùng Eric chia sẻ. "Một là quà dì Hanna gửi. Còn một là của em."
Eric mở hộp quà của Thiên Lam trước. Là một bộ vect nam được thiết kế rất độc đáo. Áo có họa tiết nổi bật, thắt lưng có cách điệu, ca- vát ở giữa eo... Thật là một tổ hợp 'đặc sắc'.
"Đây là tác phẩm trong bộ sưu tập của dì Hana. Khi nhìn tới nó, em đã nghĩ tới anh Eric mặc vào sẽ thế nào?" Thiên Lam vui vẻ nói. Anh Eric bình thường đều nghiêm túc như vậy. Không biết khi mặc bộ vect này sẽ có thay đổi ra sao.
"Nghịch ngợm" Eric cốc nhẹ trán cô. Bộ vect như vậy hắn là sẽ không mặc. Tuy có chút luyến tiếc quà của Anna, nhưng hắn sẽ không tự hủy danh tiếng của mình.
Thiên Lam xoa nhẹ trán, phồng má lên án nhìn anh. Cô cũng chỉ là có suy nghĩ, cũng không thật sự dám bắt anh mặc. Anh Eric vừa là gia chủ của gia tộc lại là người đứng đầu một tập đoàn, uy nghiêm là điều rất quan trọng. Nếu không sẽ không làm người khác tin phục. Chỉ tiếc bộ trang phục 'xinh đẹp' như vậy.
Eric chỉ nhìn lướt qua quà của dì Hanna. Tuy bà nhìn rất ôn nhu, nhưng tính cách lại rất tinh quái. Nhìn những thiết kế của bà là có thể hiểu được. Quà tặng này nhất định cũng 'không giống bình thường'. Hắn vẫn là trở về phòng lại mở thì hơn.
"Còn đó?" Eric ý chỉ những hộp còn lại.
"Em mua cho ông nội và Thiên Tuyết mọi người." Đây là lần đầu cô đi chơi xa. Quà tặng là tất nhiên phải có. Kể cả dượng và đứa em trai chưa gặp mặt cũng có phần. Chỉ cần gặp món đồ thích hợp, cô đều mua lại tất cả.
"Thiếu gia, tiểu thư, đã ăn cơm được rồi." Dì Jani đột nhiên xuất hiện nói.
"Dọn lên đi." Eric phân phó.
Câu chuyện về những hộp quà đến đây là kết thúc. Thiên Lam đứng lên bước tới bàn ăn. Buổi chiều nói quản gia Jill gửi chúng về Việt Nam và Mỹ quốc. Chắc chắn mọi người nhận quà cũng rất vui vẻ.
* * *
Chuyến du lịch Wales đã kết thúc nhiều ngày, Thiên Lam lại trở về với cuộc sống bình thường. Bởi vì, Alex đi công tác xa, nên Thiên Lam mỗi ngày đều rất rảnh rỗi. Hôm nay, Thiên Lam nhận lời mời của Berlin cùng cô đi dạo phố. Nói là dạo phố, hay đúng hơn là dạo thương trường mua sắm.
Đúng 8h Thiên Lam có mặt tại cafe Sweet. Đó là địa điểm mà Berlin hẹn gặp cô.
"Anna, bên này." Berlin vừa trông thấy Thiên Lam bước vào liền vẫy gọi.
Bởi vì Berlin ngồi ngay gần cửa vào nên Thiên Lam rất nhanh đi tới.
"Mình không tới muộn đi?" Nhìn cốc nước cam đã uống nửa trên bàn, Thiên Lam tươi cười hỏi. Cô chính là căn đúng giờ mới tới. Thật không tính là muộn.
Heri nhìn đồng hồ. 8h đúng. Vừa đúng giờ hẹn. "Là bọn mình tới sớm thôi."
"Bọn mình đi luôn chứ?" Berlin nhìn Thiên Lam hỏi. Nếu mọi người đông đủ, cũng là nên xuất phát.
"Ừ. Đi thôi."
Ba người nắm tay nhau bước ra ngoài. Mục tiêu hôm nay của họ chính là quét ngang con phố này. Nói là như vậy, nhưng thực tế cũng là chọn những cửa hàng lịch sự, sang trọng hay những trung tâm mua sắm lớn.
Nơi đầu tiên họ tới là một cửa hiệu về giày da, túi xách. Nghe Heri nói đó là cửa hiệu lâu đời, uy tín với nhiều mẫu mới, độc và lạ.
"Hôm trước mình nhìn trúng một túi da vân cá sấu rất đẹp. Nhưng lại không mang tiền. Không biết có còn đó hay không?" Heri tiếc nuối nói. Cô thật sự rất thích chiếc túi đó. Nếu không phải hôm trước đi vội không mang tiền, nó đã thuộc về cô.
Nhìn khách hàng bước vào, phục vụ tươi cười chào đón.
"Ba vị tiểu thư mời vào trong. Cửa hàng vừa lấy hàng mới đều rất xinh đẹp."
"Chiếc túi hôm trước tôi nhìn trúng có còn không?" Heri vội vàng hỏi. Bây giờ cô chỉ muốn chiếc túi cá sấu của mình.
"Tiểu thư Heri yên tâm. Biết tiểu thư yêu thích, tôi vẫn giữ lại nó cho tiểu thư." Phục vụ tươi cười nói. Heri tiểu thư chính là khách quen. Chỉ cần nhìn trúng nhất định sẽ bỏ tiền ra mua. Một vị khách sộp như vậy, cửa hàng nào cũng vui mừng chào đón.
Thiên Lam nhìn vòng quanh một lượt. Cửa hàng được quét tước rất sạch sẽ. Trang trí cũng rất trang nhã, bắt mắt. Chỉ nhìn về điểm này cũng đã thu hút ánh mắt khách hàng. Hơn nữa các sản phẩm đều là những hãng nổi tiếng, mới lạ, độc đáo. Hẳn nào, lượng khách hàng lại đông đúc như vậy.
"Ngu ngốc chính là ngu ngốc. Người như vậy cũng đòi gả cho George gia chủ. Thật không biết xấu hổ."
Linda cúi đầu xuống, che khuất vẻ châm chọc trong mắt. Nói cô không xứng gả cho George gia chủ, chẳng lẽ là bọn họ xứng sao. Lũ sâu mọt ăn bám gia tộc lại suốt ngày ghen tị người khác hơn mình.
Mặc dù trong lòng căm ghét như thế nào. Ngoài mặt vẫn là vẻ ngây ngốc, tươi cười nói.
"Nhưng George gia chủ nói chỉ lấy em."
Nghĩ tới chuyện này, Jane vừa tức giận vừa ghen tị. Rõ ràng chỉ là một đứa con mồ côi ngu ngốc lại có một mối hôn sự tốt như vậy. George gia chủ là ai chứ? Vậy mà nói chỉ lấy con ngốc kia.
So với Jane không biết chuyện, Jumi càng ghen tị tới mức hận Linda. Biết chuyện ông nội từng đặt hôn ước với George gia chủ, ba cô cũng chính là gia chủ bây giờ muốn cho cô đi theo thực hiện hôn ước. Vậy mà Eric George nói hôn ước đã nói rõ đối tượng kết hôn của hắn chính Linda Scott. Ngoại trừ người đó, hắn sẽ không lấy người khác. Vì chuyện này, những người khác đều cười nhạo cô. Thật khiến cô tức chết mà.
"Hắn cũng là thực hiện hôn ước mới lấy mày. Bên ngoài không biết còn có bao nhiêu tình nhân đâu." Jumi cay nghiệt nói. Đáng lẽ cô không nên nhận lời ba dẫn cô ta theo. Đúng là chuốc khổ vào thân.
"Vậy em cũng là chính đáng George phu nhân." Linda cố chấp nói.
Cô cũng không phải là một cô gái ngây thơ tin tưởng vào tình yêu. Chỉ có bản thân cùng tiền trong tay mới là đáng tin nhất. Nam nhân vẫn là cút sang một bên. Đặc biệt là nam nhân có thân phận địa vị càng là không đáng tin.
Từ khi ba mẹ cô qua đời, trong nhà cũng chỉ có ông nội là thật lòng thương yêu cô. Bây giờ, ông nội cũng không còn, bản thân cô lại phải giả ngây giả dại còn sống. Không biết cuộc sống như vậy còn kéo dài tới bao giờ.
"Vậy mày cứ ở đây mà giữ chức vị phu nhân đi." Jumi tức giận nói. Cô nhất định không bao giờ muốn gặp lại con ngốc này nữa. Ai muốn dạy dỗ cô ta thì dạy đi. Ngay cả những nhãn hiệu nổi tiếng nhất cũng không biết. Giỏi nhất lại chính là chọc giận cô. Người như vậy, cô vẫn là tránh xa nhường lại cho người khác.
"Jumi đợi mình với." Jane nhìn Jumi đi xa cũng vội vàng chạy theo. Hôm nay quyết định cùng Jumi ra ngoài thật là một sai lầm mà.
Linda ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn hai người. Trong lòng cũng là thở dài nhẹ nhõm. Hôm nay Jumi dẫn cô ra ngoài, lí do chính là để dạy cô kiến thức của người quyền quý. Nhưng thực tế cũng là lợi dụng việc cô không biết những nhãn hiệu nổi tiếng để chê cười cô.
Rõ ràng là chị em trong nhà vốn hẳn thân thiết. Vậy mà cuối cùng lại nhìn nhau như kẻ thù. Tiền bạc, quyền thế đúng là một điều đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.