Ôn Nhu Nữ Phụ

Chương 15: Xác định




Thiên Lam vừa bước vào đã nhìn thấy bóng Thiên Tuyết thập thò ở cửa.
"Em làm gì mà đứng đây vậy?"
Thiên Tuyết nháy nháy mắt, nhìn cô cười. "Em nhìn thấy một anh chàng đẹp trai lái xe đưa chị về."
"Em yêu. Đó chỉ là một ngoài ý muốn mà thôi." Nhẹ cốc đầu cô nhóc, Thiên Lam vui vẻ trả lời. "Em nên quan tâm là chàng trai của mình kìa."
Nghe cô nhắc tới Hoàng Ngọc Minh, Thiên Tuyết bĩu bĩu môi, ỉu xìu.
"Làm sao vậy?" Thiên Lam kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ Thiên Tuyết biết khó khăn nên quyết định từ bỏ rồi.
"Anh ấy không phản ứng em." Nghĩ tới phản ứng của người kia, Thiên Tuyết buồn bã nói.
"Em làm như thế nào?" Thiên Tuyết tò mò hỏi. Mặc dù cô chưa từng theo đuổi ai, nhưng kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết thì cô vẫn có.
"Em mua bữa sáng cho anh ấy, cùng anh ấy ăn trưa, khi anh ấy chơi bóng thì em ở ngoài cổ vũ, mua nước đưa khăn..." Thiên Tuyết kể rất nhiều hoạt động. Chỉ cần có thời gian, cô nhóc liền bám theo người ta tìm tồn tại cảm. Chỉ tiếc, Hoàng Ngọc Minh chê cô phiền, không phản ứng.
Thiên Lam tổng kết hành động của Thiên Tuyết chính là mệt mỏi, không chỉ bản thân người làm mệt mỏi mà người bị làm phiền cũng rất mệt mỏi. Nếu là cô, cũng không muốn có người mỗi ngày theo ở phía sau nói này nói kia. Khi cô làm việc gì cũng bị chỉ trỏ nên làm hay không. Như vậy, cô không cách li hắn đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói là không phản ứng.
"Em không thể lúc nào cũng đi theo cậu ta. Em cần kiên trì một vài hành động cố định nào đó để cậu ta nhớ đến em là được. Ví dụ, em mua bữa sáng cho cậu ta thì chỉ cần nói em mua rồi đưa thôi, không cần đi theo nói chuyện thêm nữa. Khi cậu ta đánh bóng mệt, em hãy đưa chai nước hoặc khăn mặt... Có khi nói ít làm nhiều sẽ để lại ấn tượng tốt hơn là em cứ đi theo nói liên miên."
"Là vậy sao?" Thiên Tuyết chần chờ hỏi lại. Như vậy, cô làm từ trước đến giờ đều sai làm rồi sao?
"Đúng vậy" Thiên Lam khẳng định nói. "Chỉ cần em kiên trì một thời gian, cậu ấy nhất định sẽ quen với sự hiện diện của em. Khi đó, em sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc cùng cậu ấy hơn."
Ngẫm nghĩ một chút, Thiên Tuyết cũng thấy cô nên làm như vậy mới đúng. Trên gương mặt trái táo tất cả là hưng phấn, tò mò muốn làm thử.
Thiên Lam không để ý tới vẻ quyết tâm của Thiên Tuyết. Cô cũng không dám chắc làm như vậy thật sự được không. Cô nhớ trong ngoại truyện, sau khi Thiên Tuyết du học, Hoàng Ngọc Minh cũng từng nhớ tới bóng hình cô trong những hành động nhỏ hàng ngày. Khi đó, tình cảm của hắn với Hạ Vi Vi cũng không còn sâu đậm như trước. Cô tin nếu tiếp tục như vậy, có thể hai người sẽ lại có cơ hội quay về cùng nhau.
Mặc dù, Hoàng Ngọc Minh không phải là chàng trai lí tưởng của cô. Nhưng đó thực sự là một nam phụ xuất sắc. Nếu hắn thực sự yêu thương Thiên Tuyết cũng là một mối duyên tình tốt đẹp.
* * *
Alex ngồi đối diện màn hình vi tính, trên tay là một ly rượu vang đỏ. Trên màn ảnh là một cô gái tóc nâu, da trắng rất xinh đẹp. Trên tay cô là một chiếc nhẫn lớn bằng đá Mặt Trăng màu lam nhạt. Tay kia nhẹ xoay tròn chiếc nhẫn, Emy cười nhìn khuôn mặt không bao giờ thay đổi của cậu em.
"Món quà này chị rất thích. Nghe Jim nói là do một cô gái giúp em chọn."
"Đúng vậy."Liếc qua chiếc nhẫn, Alex nhớ lại gương mặt búp bê nghiêm túc khi đứng trước quầy đá quý. Trên mặt vẫn là vẻ bình thản không cảm xúc.
Emy đã quá quen thuộc với gương mặt than kia, nếu một ngày, nó thay đổi sắc thái cảm xúc mới phải khiến cô kinh ngạc.
"Lần này em thật xác định?" Nhớ tới bức ảnh Jim gửi tới, Emy không thể tin hỏi. Nghĩ cảnh hai người đứng chung một chỗ, một tượng điêu khắc bên cạnh một búp bê. Thật khôi hài.
Alex khẽ nhấp một ngụm rượu, bỏ qua lời vừa rồi, không đáp lại. Hắn biểu hiện như vậy còn phải nói nữa sao?
Emy nhìn biểu hiện đó, trong lòng hiểu rõ. Thật không nghĩ tới, Alex thật sự thích một 'búp bê' như vậy. Dù sao chuyện này cô cũng không quản được. Vậy thì cứ để mặc nó tùy ý phát triển đi.
"Lần đấu giá này em lại không tham gia. Tại sao vậy?" Nói tới chính sự, Emy lập tức nghiêm túc lại. Khí chất nữ vương tỏa ra rõ ràng.
Alex ngay lập tức gửi đi một phần báo biểu. Theo điều tra, đó là một khu đất chết. Hơn 20 năm trước, một công ty từng tiến hành khai thác nó muốn xây dựng thành khu nghỉ mát. Nhưng nhiều lần khởi công đều có chuyện xảy ra, không chết người cũng là công trình gãy đổ. Lúc đầu, công ty đó cũng nghi ngờ do người gây ra, nên tiến hành điều tra rất nhiều lần. Tuy nhiên đều không tra tìm ra thủ phạm. Những người lớn tuổi nói, nơi đó trước kia là một bãi tha ma, chứa nhiều mộ phần, nên có sát khí rất mạnh, không thể xây dựng gì trên đó. Bởi vì công ty đó che chắn tin tức rất kĩ càng, lại qua thời gian lâu nên mọi người đều không nhớ rõ chuyện này. Nếu không là Jim quen biết một người già sống lâu năm gần đó, biết cậu dự định mua khu đất nên nói ra, nếu không mọi người cũng không biết chuyện. Lúc đầu, Jim cũng không tin, nhưng kết quả điều tra, không chỉ công ty lớn đó, mà có nhiều người từng nhằm vào khu đất. Chỉ là kết quả cuối cùng đều có chuyện không may xảy ra. Lúc này mọi người mới từ bỏ ý đồ. Sau này, khu vực đó được Nhà nước đưa vào quy hoạch, giá đất tự nhiên tăng cao. Tuy nhiên, khu đất đó vẫn không có lí do bị bỏ hoang nhiều năm cho tới nay mới đưa ra đấu gia.
"Là thương nhân, không thể mê tín, nhưng vận mệnh phong thủy vẫn phải xem xét kĩ, nếu không sẽ gây ra thiệt hại lớn." Emy nhìn kết quả, gật đầu nói. Chuyện này, nhiều người đã chứng thực, không nên chủ quan. Chỉ tiếc, khu đất A thực sự có vị trí tốt đẹp, rất thuận lợi cho kế hoạch của họ.
Nghe vậy, Alex cũng không nói gì. Lí do hắn đã đưa ra, kết quả cũng đã nhất định, không cần phải bàn cãi gì nữa.
"Nếu đã kết thúc, em cũng nên trở về. Chuyện bên này cần em đích thân giải quyết." Emy day day trán. Chuyện này cũng thật rắc rối. Bây giờ công ty do Alex làm chủ, cô cũng không tiện xen vào nhiều lắm.
"Em biết. Tối nay sẽ trở lại." Alex quyết định nói. Chuyện này vẫn nên giải quyết sớm, càng để lâu, càng nhiều chuyện phát sinh.
Bên này, Alex vừa quyết định trở về. Bên kia, Thiên Lam cũng nhận được điện thoại của Eric.
"Alo, em nghe."
"Lí do anh đã nhận được. Em làm rất tốt." Nghĩ tới, phản ứng của mọi người trong cuộc họp, Eric rất vui lòng nói. May mắn, Anna không mua nó, nếu không AEJ đã thiệt hại lớn. "Khi nào em về ?"
Thiên Lam dừng một chút. Ở đây cũng không còn việc gì cần cô nữa. Có lẽ cô cũng cần phải trở lại.
"Em sẽ sắp xếp trở lại sớm."
Cúp điện thoại, Thiên Lam đổ mình ngã xuống giường. Bây giờ, cô đã sống lại ở một thế giới mới, một cuộc sống mới đang chờ đón cô. Cô không thể cố chấp mãi với quá khứ đã qua. Những con người đó cũng sẽ không lại xuất hiện trong thế giới của cô.
Nghĩ tới những người đó, Thiên Lam cũng nhớ tới bạn bè, thân nhân của mình. Kiếp trước, cô là con gái một. Từ 10 tuổi, ba mẹ thường xuyên ra ngoài du lịch, nên cô phải học tự lập từ sớm. Đến năm 13 tuổi, khi nhận được học bổng du học Anh, cô liền chuyển tới sống tại Anh quốc, cũng rất ít lại trở về.
Bạn thân nhất của cô là một cô gái người Anh gốc Hoa tên Emma. Emma là một người mẫu, rất nhiều các thiết kế của cô đều lấy ý tưởng từ Emma. Khi cô về nước, Emma đang chuẩn bị đính hôn, không biết bây giờ như thế nào rồi?
Còn cô giáo Yumi, trợ lí Shin,... Mọi người liệu có sống tốt không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.