Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 9: Ghen tị




"Khó dỗ."
Thẩm Quyến cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua không phản ứng lại.
Tô Dạng Nhiên đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chọt vào cánh tay anh, "Nhưng mà tôi không giống vậy, tôi rất dễ dỗ."
"Đinh ——" xuống tới lầu một rồi, canh thời gian không đúng gì cả!
"Bác sĩ Thẩm tôi chợt nhớ ra anh vừa dời tới đây không lâu đương nhiên là không biết gần đây có những món nào ngon, vậy thì anh cứ đi theo tôi đi, tôi đảm bảo dẫn anh đi ăn món ngon nhất, nhưng món nào anh không ăn được nhớ nói trước nha."
"Tôi không kén ăn."
"... Ừm." Tô Dạng Nhiên đột nhiên nhớ lại chuyện cô gắp cà rốt xào bỏ ra ngoài, "Tôi cũng không kén ăn đâu, tôi chỉ không ăn mỗi cà rốt xào thôi, vậy cũng không tính là kén ăn phải không?"
"Chắc là vậy."
"Tôi chỉ không ăn cà rốt xào thôi, mấy món khác tôi đều ăn được, thật không có kén ăn đâu."
Thẩm Quyến, "..."
"Bác sĩ Thẩm, anh mang chìa khóa xe theo nha, xe tôi còn chưa đi lấy."
Thẩm Quyến móc từ trong túi ra chìa khóa xe, "Ừ, có mang theo."
"Vậy thì tốt."
Tô Dạng Nhiên mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ, "Bác sĩ Thẩm anh ăn cay được không?"
"Có thể."
"Vậy chúng ta đi ăn đồ cay đi, tôi biết gần đây có một quán ăn vô cùng ngon, ma lạt thơm phức, ăn cực ngon, tôi cho anh địa chỉ nè, Nam Kinh đường số 235, OK, quyết định vậy đi."
Bên ngoài trời vẫn còn mưa lác đác, nước mưa rơi vào kính xe bị cần quạt nước xóa đi.
Trong xe anh có một mùi thơm rất dễ ngửi, nhàn nhạt mà không gay mũi, ngược lại có tác dụng nâng cao tinh thần, ánh mắt cô rơi vào chai nước hoa nhãn hiệu bình thường, Tô Dạng Nhiên đưa tay cầm lấy, nhìn không ra nhãn hiệu gì, "Bác sĩ Thẩm, lần trước tôi đã muốn hỏi anh rồi, nước hoa trong xe anh hiệu gì vậy, thật thơm, anh mua ở đâu vậy?"
"Không phải mua, là do chị tôi pha chế."
"Anh còn có chị nữa à?"
"Có gì lạ sao?"
"Không có, tôi chỉ hơi kinh ngạc thôi, tôi cứ tưởng anh là con một."
Thẩm Quyến mấp máy khóe miệng, nói: "Không phải chị ruột, ba mẹ tôi ly hôn."
Tô Dạng Nhiên hơi ngẩn ra, thấp giọng nói: "Tôi cũng vậy."
Giọng cô quá nhỏ, anh không nghe rõ, "Cô nói gì?"
Tô Dạng Nhiên phục hồi tinh thần, cô nghịch chai nước hoa trong tay, "Không có gì, quan hệ giữa anh và chị chắc là rất thân."
"Ừ, so với chị em ruột thì không khác lắm."
"Vậy chắc hẳn anh đối xử với chị rất tốt phải không?"
"Coi như không tệ."
"Bác sĩ Thẩm tôi hâm mộ chị anh quá, làm sao giờ?"
Thẩm Quyến, "???"
Tô Dạng Nhiên đặt chai nước hoa trở lại chỗ cũ, Thẩm Quyến nhìn cô một cái, hỏi: "Cô thích nó à?"
"Thích, dễ ngửi."
"Thích thì lấy đi."
"Hửm?" Tô Dạng Nhiên không dám tin, "Bác sĩ Thẩm, anh cho tôi thật à?"
"Không lấy thì trả đây."
"Lấy lấy lấy." Tô Dạng Nhiên cười hì hì cầm nước hoa trong tay, "Bác sĩ Thẩm, anh cho tôi một món đồ, tôi nhất định sẽ giữ gìn thật tốt!" Nói xong cô rất trịnh trọng đem nước hoa bỏ vào túi xách đang mang theo.
Thẩm Quyến không khỏi bật cười.
Đặt nước hoa ngay ngắn vào túi rồi thì Tô Dạng Nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt được nụ cười trên khóe miệng của anh, bọn họ biết nhau lâu như vậy mà tới nay đây mới là lần đầu tiên mà anh cười trước mặt cô, "Bác sĩ Thẩm, anh cười kìa, anh mới cười có phải không?"
Thẩm Quyến thu lại nụ cười hỏi cô, "Tôi cười thì rất lạ à?"
Tô Dạng Nhiên cười lắc đầu, "Không lạ, chỉ rất đẹp thôi."
*****
Cơm nước xong xuôi thì cũng hơn sáu giờ rưỡi, bên ngoài trời đã chuyển từ mưa nhỏ thành mưa to, Thẩm Quyến lái xe đưa Tô Dạng Nhiên về, ngay lúc xe lái vào hầm thì anh có điện thoại, người gọi tới là Chu Dương, vậy mà anh ta nói sẽ không gọi mình vào chủ nhật, Thẩm Quyến vừa lái vào hầm vừa bật bluetooth nghe điện thoại.
Tô Dạng Nhiên nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, chờ anh cúp điện thoại rồi mới hỏi, "Sao vậy?"
"Tạm thời có một ca giải phẫu, bây giờ tôi phải chạy tới bệnh viện."
Tô Dạng Nhiên lập tức cởi dây an toàn mở cửa xuống xe, cô cúi người nói, "Vậy anh mau đi đi, bên ngoài mưa lớn, lái xe chậm một chút."
"Ừ, cô lên nhà đi."
"Được."
Tô Dạng Nhiên đi lên lầu, ngay tại lúc cô chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên nhận được điện thoại WeChat của Thẩm Quyến gọi tới.
??? Có chuyện gì à?
Cô vội vàng mở ra, ấn nghe, "A lô, sao vậy bác sĩ Thẩm?"
"Tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện, có thể phải phiền cô rồi."
"Chuyện gì vậy anh nói đi."
"Tối hôm nay tôi không thể về cho tiểu cầu ăn cơm, có thể nhờ cô qua cho nó ăn không?"
"Được, tôi vô cùng tình nguyện, nhưng tôi không có chìa khóa nhà anh."
"Dưới cửa có một tấm thảm, bên trong có chìa khóa dự phòng, cho chó ăn ngoài ban công, thức ăn cho chó để trong cái lồng ngoài ban công, còn có kem dinh dưỡng cô lấy khoảng 5 cm là đủ."
"Không thành vấn đề, tôi biết rồi, anh yên tâm đi."
"Vậy thì cám ơn cô."
"Bác sĩ Thẩm, anh không cần khách khí như vậy đâu."
Cúp điện thoại, Tô Dạng Nhiên mỉm cười, cô xoay người liếc nhìn cửa nhà Thẩm Quyến, bây giờ cũng gần bảy giờ, gần đến giờ cơm rồi, cô suy nghĩ một chút rồi đi tới cửa nhà anh, ngồi chồm hổm xuống tìm một lúc, quả nhiên mò được dưới thảm lấy ra chìa khóa.
"Chỗ giấu cũng kín ghê."
"Rắc rắc —— " một tiếng, cửa mở ra, đèn ở cửa đồng thời sáng lên.
"Gâu gâu —— "
Tiếng cửa mở dẫn tiểu cầu tới, khi nhìn thấy người ngoài cửa là Tô dạng Nhiên thì nó chợt dừng lại, gương mặt ngơ ngác.
"Tiểu cầu mập." Tô Dạng Nhiên mở đèn phòng khách, thuận tay nhìn tiểu cầu ngoắc ngoắc.
Không nhìn thấy chủ nhân nhà mình, tiểu cầu chần chừ mấy giây nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp chạy tới cạnh cô, bây giờ nó cũng hơn ba tháng tuổi, dáng người và cân nặng thay đổi lớn, nhìn càng giống như một quả cầu.
Tô dạng Nhiên nhìn xuống kệ giày dép ở cửa, phía trên chỉ có một đôi dép đàn ông, rất hiển nhiên đó là của Thẩm Quyến, cô cúi đầu nhìn chân mình rồi lại nhìn đôi dép của anh, cuối cùng nhìn sàn nhà sạch sẻ tỏa sáng, Tô Dạng Nhiên lặng lẽ tháo giày, chỉ mang vớ bước vào.
Cô vẫn cảm thấy Thẩm Quyến là một người ưa sạch sẽ, mỗi lần anh đi ra ngoài đều tươm tất, sạch sẽ, bây giờ nhìn thấy nhà anh, cô là con gái lại cảm thấy tự xấu hổ, đồng thời cũng càng thêm khẳng định bệnh sạch sẽ của anh, người như vậy sẽ không vui khi người khác đụng vào đồ mình.
"Tiểu cầu mập, chủ nhân nhà em hôm nay tạm thời có ca giải phẫu không về được, cho nên tối hôm nay chị sẽ làm bữa tối cho em." Tô Dạng Nhiên hưng phấn đi tới, liếc mắt liền thấy lồng thức ăn cho chó và cái tuýp giống kem đánh răng, vậy đây chính là kem dinh dưỡng gì đó rồi.
Lúc Tô Dạng Nhiên đổ thức ăn cho chó ra đĩa, tiểu cầu ngồi cạnh cô nửa bước không rời, cô cầm tuýp kem dinh dưỡng, hơi nhức đầu, "Rốt cuộc là cho chó ăn đồ ăn trước hay kem dinh dưỡng trước?"
Cô nhìn tiểu cầu đang ngồi bên chân mình, suy nghĩ một chút dứt khoát tra Baidu, trên đó nói gì ăn trước gì ăn sau cũng được, có thể trực tiếp cho kem dinh dưỡng vào thức ăn chó, vì vậy cô bỏ khoảng 5 cm vào, khuấy đều sau đó đặt đĩa sứ bên cạnh tiểu cầu.
"Đây, cho em."
Tiểu cầu không ăn mà cứ mở to đôi mắt tròn vo nhìn cô, Tô Dạng Nhiên không biết tại sao nó không ăn, cô lại đẩy đĩa sứ lại gần nó, "Cái này cho em."
Tiểu cầu nghiêng đầu, tiếp tục nhìn cô.
Tô dạng Nhiên, "Sao em lại không ăn?"
"Gâu gâu ——" Tiểu cầu đột nhiên nhỏ giọng kêu hai tiếng.
"Hả?" Tô Dạng nhiên khẽ cau mày, cô nhìn nó, dò xét nói, "Ăn đi."
Sau khi cô nói xong, tiểu cầu đang bất động bỗng dưng cúi đầu xuống ăn, Tô Dạng Nhiên lúc này mới hiểu, cô cười thuận tay xoa lưng nó, "Thì ra là như vậy, còn phải nghe chỉ thị mới ăn à, xem ra bác sĩ Thẩm dạy em rất đàng hoàng nha."
"Bây giờ chị đã hiểu tại sao mọi người đều nói chó lông vàng có chỉ số thông minh cao rồi, tiểu cầu mập em cũng thông minh lắm, rất biết nghe lời."
Tô Dạng Nhiên chờ nó ăn xong thì lấy đĩa sứ đi rửa sạch rồi mới trả về chỗ cũ, cô định đi, lúc đi ngang qua phòng khách đột nhiên bị một quyển sách đặt trên bàn trà thu hút.
Quyển sách kia hình như hơi quen ——
Tô Dạng Nhiên muốn nhìn rõ hơn một chút vì vậy đi tới gần, sau khi thấy rồi thì bối rối, quyển sách trong nhà anh có tên là《Quyển sổ trinh thám》! Tác giả Dạng Túc! Chính là mình!!!
*****
Tô Dạng Nhiên đặt máy vi tính xách tay lên bàn phòng khách, cô mới vừa ngồi xuống thì liền bị một vật sáp vào, cô nhìn nó một cái, con vật nhỏ kia đặt đầu lên bắp đùi cô, Tô Dạng Nhiên đưa tay vuốt ve lưng nó.
Một giờ trước cô bước chân ra khỏi nhà Thẩm Quyến, tiểu cầu ôm ống quần cô sống chết không buông, cô bị dáng vẻ đáng thương của nó làm mềm lòng vì vậy nhắn cho anh một tin trên WeChat rồi đem nó về nhà mình, sau khi vào nhà nó biến thành cái đuôi nhỏ, cứ quấn theo Tô Dạng Nhiên.
Tô Dạng Nhiên nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt cô vô cùng chua xót, sau lưng cứng ngắc, Tô Dạng Nhiên đã ngồi đây hơn một tiếng, không viết được mấy chữ, rất rõ ràng, cô lại bí ý tưởng rồi, lại mấy phút trôi qua, cô thở dài, dứt khoát buông xuôi, "Viết không ra..."
"Đinh đông —— đinh đông ——" Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Tô Dạng Nhiên chợt ngẩng đầu lên, động tác quá lớn làm tiểu cầu đang nằm ngủ bị thức tỉnh, nó ngẩng đầu mặt mê mang nhìn cô, Tô Dạng Nhiên đứng dậy đi tới cửa, tiểu cầu theo sát phía sau, cô vừa đi vừa hỏi, "Ai vậy?"
"Là tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.