Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 9: Bí Sự Chuyện Xưa





Thái Hồng Cô cũng mặc kệ các bà ấy, đôi mắt quay tròn nhìn mấy người một vòng, cuối cùng ngừng ở trên người Thẩm Thất gia, che môi cười: “Vậy mà chỉ có Đại gia và Thất gia ở đây, con trai của Ngũ tỷ tỷ đâu? Không phải là lại đi trại nuôi ngựa đánh cuộc bị người khác đánh không xuống được giường chứ.
”“Con tiện nhân này!” Những lời này của Thái Hồng Cô chính là chọc vào trái tim Ngũ di thái, kích thích bà ta bỗng nhiên đứng dậy, chụp cái bàn rung động loảng xoảng loảng xoảng, ánh mắt Thẩm thất gia nhìn chằm chằm, Thái Hồng Cô cắn răng hừ lạnh: “Bà đừng tưởng tôi không biết bà tồn tại tâm tư xấu xa gì!”Thẩm Thất gia nghe lời này hiếm khi nhìn người phụ nữ khắc khẩu trước mắt, sắc mặt lại không có biến hóa gì đứng ở bên cạnh Thẩm phu nhân như cũ, bộ dáng vân đạm phong khinh.
“Đủ rồi! Còn ra thể thống gì!” Thẩm phu nhân thấy hai người nháo quá mức, lại bố trí đến trên người Thẩm Thất gia, lúc này mới lạnh giọng mở miệng: “Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, xem ra chuyện của Cửu di thái vẫn chưa làm các người nhớ à.
”Lời nói của Thẩm phu nhân rơi xuống, đại sảnh yên tĩnh làm người ta sợ hãi.
Cửu di thái đã chết.
Người đang sống sờ sờ bị Thẩm đại soái dùng roi ngựa đánh chết trước mặt mọi người.

Nguyên nhân khó có thể mở miệng, trong lòng mọi người cũng biết rõ.
Lão tử còn chưa chết đã bò lên giường con trai, dựa vào thời đại nào đều sẽ bị gièm pha.
Lúc trước Thẩm đại soái nạp Cửu di thái đã coi trọng bà ta trông thủy linh, thì đoạt mạng bức ép mang người về phủ, vài năm đầu còn được sủng ái, sinh cho đại soái một thiên kim nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, Thẩm đại soái là một người có mới nới cũ, thường xuyên qua lại cũng vứt bà ta ra sau đầu.
Nữ tử hai mươi mấy tuổi, có ai không hy vọng có người đau có người yêu thương, Ngũ thiếu gia cứ như vậy mà đi vào tầm mắt của Cửu di thái, giao thân mình cho người đàn ông, tâm cũng đưa ra ngoài.
Đáng tiếc ân ái chưa được hai tháng đã bị người tố đến chỗ Thẩm đại soái.
Con trai và vợ lẽ, quá là lợi hại làm đại soái tức giận đến lúc vừa hồi phủ đã rút roi đi đến hậu viện, đánh chết người sống sờ sờ trước mặt vài người.
Ngũ thiếu gia cứ trơ mắt nhìn như vậy, cũng không nói bất cứ câu cầu tình nào.
Thủ đoạn lôi đình này đồng thời mang đến cho hậu viện một ý khác: Hổ dữ không ăn thịt con, ta không đánh chết con trai được thì không thể đánh chết các người sao!Từ đó Cửu di thái thành một vết sẹo trong ngực nhóm di thái thái.
Mà Thẩm Thất gia tuy không phải đưa con trai đại soái coi trọng nhất lại là người con ông ta thích nhất.
Thái Hồng Cô luôn có biểu cảm sinh động hiếm khi cứng đờ lại, Ngũ di thái yên lặng nuốt nước miếng lại cẩn thận ngồi về.

Thật đúng là một trò hay.
Trong lòng Thẩm Thất gia không nhịn được mà than, từ góc độ của hắn vừa lúc có thể nhìn thấy khóe miệng giơ lên của Thẩm phu nhân khi uống trà.
“Đa tạ phu nhân giải vây cho con.
” Nụ cười của Thẩm Bồi Viễn càng ngày càng dịu dàng, hắn cúi người xuống âm thanh mang theo chút cảm kích, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nữa Mục tòng quân tới thành Bảo Ninh, con đã nhận được tin trước chỉ là phía Nhị ca phải nhanh một chút.
”Nghe Thẩm Bồi Viễn nhắc đến Thẩm Nhị gia, Thẩm phu nhân hiếm khi có một biểu cảm từ ái: “Bên phía Nhị ca của con có tin tức đã bắt lấy sinh ý của bến tàu Kim Thủy, lúc này đang trên đường gấp gáp trở về.
” Nói xong lại vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Bồi Viễn: “Nghe nói Mục tòng quân yêu thích mỹ nhân?”“Phu nhân yên tâm, con đã chuẩn bị tốt.
”“Mẹ con đi sớm.
” Thẩm phu nhân nhắc đến Tam di thái lại thở dài, rất thật lòng nói: “Cũng là một người đáng thương, không uổng công ta thay em ấy đau lòng cho con một hồi.

”“Con biết là phu nhân cứu con.
” Thẩm Bồi Viễn nói rất thành ý, trên mặt mang theo một chút cảm kích.
Bộ dáng này nếu như bị Tạ Nguyễn Ngọc nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ hãi không thôi.
Kiếp trước Thẩm Bồi Viễn sống nửa đời người, hắn đã từng cảm kích ai? Những người hắn luôn mồm cảm kích đó kết quả đều bị hắn giết chết từng người một.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.