Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

Chương 4:




Giờ lại trở về thế giới của Vy, Vỹ và cái cây.
"Cậu ta thích cậu kìa." Vỹ nhìn theo người mới rời khỏi lên tiếng.
"Tôi cũng cảm nhận được cậu ta thích tôi." Vy lại nằm ra cỏ nói.
Vỹ nhìn Vy không lên tiếng, nhưng lại khó chịu. Vỹ cũng thích Vy, sao Vy không nhận ra? Hay tại cậu không còn là một con người nữa?
"Cậu có thích cậu ta không?"
"Bây giờ thì không."
"Có nghĩa là sau này sẽ thích hả?"
"Nếu cậu ta chăm sóc tôi, đối xử tốt với tôi thì tôi có thể thích cậu ta. Con gái ai chẳng muốn được một người thích và quan tâm mình chứ."
Vỹ mím môi, rồi nằm xuống cạnh Vy, cậu nằm nghiêng, thu hết hình ảnh Vy trước mặt vào mắt.
"Không phải mới vừa rồi cậu đang còn lo cho tương lai mờ mịt sao?"
"Lo chớ, nhưng mà có người yêu, tương lai sẽ sáng ra, có thể người yêu sẽ giúp tôi nhiều cái bây giờ tôi vẫn chưa thể nhìn thấy." Vy xoay người nằm nghiêng lại, đối mặt với Vỹ nhỏ giọng nói.
Đối diện với khuôn mặt không góc chết của Vỹ, Vy rung động. Không biết là do nhan sắc hay do ánh mắt Vỹ nhìn Vy nữa. Nhưng tim Vy đập rất nhanh, rất mạnh. Vy mơ màng nhìn Vỹ, khuôn mặt đẹp trai trước mắt mờ dần và thay thế bằng những hình ảnh của cả hai khi ở bên nhau. Rất nhiều khoảnh khắc lần lượt xuất hiện.
Vy nghĩ, không lẽ mình thích Vỹ? Một linh hồn?
"Vy này..." Vỹ gối đầu trên tay mình, thỏ thẻ gọi tên Vy.
"Hửm?"
"Bắt đầu từ mai để tôi phụ đạo cho cậu nha? Để tương lai cậu sáng sủa ra."
"Tôi nhát gan lắm, đã bảo bao nhiêu lần rồi."
"Không phải buổi tối đâu, chúng ta học giờ này nè, thay vì cậu nằm đây ngủ, nghĩ bậy nghĩ bạ thì tôi giúp cậu."
"Hê! Được đó."
"Vy này..." Vỹ lại một lần gọi tên Vy, gọi bằng chất giọng ấm áp đầy dịu dàng.
"Ờ?"
"Vậy cậu đợi tôi chỗ này, giờ này, tôi giúp cậu, nhất định phải chờ tôi đó."
"Biết rồi, cậu đẹp trai, lại tài giỏi như vậy tôi không bỏ lỡ cơ hội nếu không làm tôi sợ đâu."
"Vy này..."
"Ờ?"
"Nếu có một ngày tôi là con người, trái tim tôi có thể tuần hoàn, có thể đập, tôi đến tìm cậu và nói thích cậu thì cậu có đồng ý thích lại tôi không?"
"Có. Cậu tuyệt vời như vậy còn gì. Mà nếu nhỉ, tôi hờn cái từ này ghê."
Vỹ khẽ cười, Vy cũng cười.
Đầu chiều gió thổi làm mấy chiếc lá rung ring tạo tiếng xào xạc.
Đầu chiều có lời hứa đợi nhau, trái tim ai đó cũng rung rinh và linh hồn ai đó như ấm lại.
Như lời Vỹ nói, cứ hết giờ học Vy lại mò ra gốc cây sau trường để Vỹ giúp mình tối giản cái ngu đi một chút.
Vy thấy là lạ, mấy nay Vỹ không kè kè bên mình thường xuyên. Mặc dù sáng mở mắt sẽ thấy Vỹ, trưa ăn cơm sẽ thấy Vỹ, và cả hai cùng nhau học bài nhưng Vỹ không còn ở bên khi đi đến trường, trong giờ học khiến Vy thấy vắng. Không biết Vỹ đi đâu nữa.
"Tôi có việc ở... cõi trên."
Sau khi giảng xong một bài cho Vy, Vỹ giải thích cho sự xuất hiện không đều đặn của mình với Vy.
"Thôi, cậu biết tôi nhát gan mà, đừng kể mấy cái đó." Vy gom sách vở, nhăn mày nhìn Vỹ nói.
"Tôi sẽ giúp cậu suốt ấy, thế nên nhất định phải đợi tôi ở đây, nghe chưa?"
"Ok, ok, ok!"
Vỹ thật sự bận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.