Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 75:




Cao Thừa Tử cúi người, dặn dò Tử Tử: “Bảo bối, cha hiện tại phải đi tìm ba ba trở về. Con mấy ngày nay phải ngoan ngoãn cùng ông bà còn có hai ông ngoại cùng một chỗ. Chờ cha đem ba ba mang về, sẽ đến đón con về nhà, thế nào?”
Thấy Tử Tử ngoài ý muốn lắc lắc đầu. Cao Thừa Tử mới hỏi: “Sao vậy? Con không muốn ba ba trở về à?”
Tử Tử đáp: “Không phải, mấy ngày tới con muốn ở cùng với Tiểu Dân. Anh ấy sẽ dạy con chữ số. Sắp tới con còn phải gánh thêm chín bảng cửu chương nữa. Quả cam nhỏ ba ba, ba cứ yên tâm đi tìm ba ba trở về đi! Chờ người trở về, Tiểu Dân có lẽ sẽ dạy thêm cho con cả phép trừ và số dư. Chắc chắn rất là vui nha! Ba ba trở về, con nhất định sẽ tính cho ba xem.” Đây chính là tình tiết muốn tìm ba ba tính sổ trong truyền thuyết sao?
Dung Cửu nhắc nhở một câu: “Thiên Sơn cũng không phải là nơi dễ đi, nhất là địa phương mà Tiểu Nguyên ẩn thân. Con phải chuẩn bị tốt công cụ leo núi, còn có…” Dung Cửu đem chiếc vòng trúc trên tay mình tháo xuống đưa cho hắn: “Nếu có chiếc vòng này, lúc đi trong sương mù có thể tìm được đường. Thứ cha có thể giúp con chỉ có bấy nhiêu. Đến lúc đó có thể tìm được Tiểu Nguyên hay không, còn phải dựa vào bản lĩnh của con.”
Cao Thừa Tử mang vẻ mặt cảm kích gật gật đầu: “Dạ, con cảm ơn ba! Con sẽ đem Tiểu Nguyên trở về, xin hai cha yên tâm!” Nói xong, Cao Thừa Tử liền xoay người hướng về phía sau núi.
Hắn đã nhờ Dạ Lang điều động trực thăng, bay thẳng đến dưới chân núi Thiên Sơn. Dung Cửu đã nói, khu vực kia là vùng giao tranh của những người yêu thích thám hiểm, nhưng dù đã qua nhiều năm như vậy, vẫn không có mấy người bò lên tới nơi. Huống chi, bọn họ còn không hiểu rõ về sự huyền bí của ngọn núi này. Nghe nói, địa phương Tiểu Nguyên ẩn thân được che phủ trong một lớp sương mù dày đặc, kỳ thật Cao Thừa Tử đối loại sương mù này cũng không xa lạ. Bởi vì, khu vực chung quanh Hồng Đảo cũng bị loại sương mù này vây quanh. Nếu không phải là người quen thuộc với Hồng Đảo, căn bản đừng nghĩ tới việc thuận lợi xuất nhập, hơn nữa, trên người còn phải mang theo một loại đồ vật nào đó của người nhà họ Quý. Có khi chỉ cần một sợi tóc nhỏ, hoặc khí vị trên người của thân nhân nhà họ Quý là được. Còn không thì dù cố gắng thế nào, ngươi chắc chắn cũng sẽ lạc đường. Hôm nay, “mẹ vợ” còn cho hắn một cái vòng tay, phỏng chừng tác dụng của nó chính là giúp hắn tìm được lối đi trong sương mù chăng?
Dạ Lang cùng Hồ Lang còn đang bồn chồn, nhưng sau khi nhận thấy ánh mắt của Cao Thừa Tử liền vẫn luôn phấn khởi tới giờ. Hai người một câu lại thêm một câu trêu ghẹo hắn: “Cái này chính là tình cảnh xổng mất lão bà ra ngoài tầm hoa vấn liễu đúng chứ? Nhìn thiệt là buồn cười muốn chết!”
“Đúng vậy! Trước kia, Lão Đại của chúng ta cũng không ngu như vậy, haha. Nếu biết chúng ta xổng mất, ổng không tự kiêu cầm ống nước quật cậu đã được xem là nhân từ rồi!”
“Nè, cậu nói xem chị dâu đến tột cùng có bao nhiêu năng lực, có thể biến một khối băng thành một ngọn lửa đỏ rực?”
“Cậu không biết rồi, trường hợp của chị dâu người ta gọi là có tính nhẫn nại. Đừng nói lão đại là một khối băng, cho dù ổng chỉ là cục đá trong hầm cầu, chị dâu vẫn có thể rửa ra sạch sẽ thơm tho!”
Cao Thừa Tử bất chợt tung một cước hướng hai tên hưng tai nhạc họa trước mặt: “Hai đứa các cậu mau đi chết đi! Nói ai là cục đá trong hầm cầu? Chờ tới ngày các cậu tìm được người mình thích liền sẽ biết được đây là cảm giác gì? Vợ của anh đây còn đang tức giận, đang chờ anh mang trở về nhà. Chỉ như thế em ấy có thể an tâm hảo hảo cùng anh sống qua ngày.”
(Hưng tai nhạc họa – Câu này thường dùng để nói về quan hệ giữa các nước, nhưng cũng có thể dùng ví von giữa người và người, ý nói người hay vật gì đó không có ý tốt, trong lúc người khác gặp họa thì cảm thấy vui vẻ, không có lòng đồng tình, thậm chí có thái độ ích kỷ lạnh lùng. Câu này có nghĩa gần giống câu “Bỏ đá xuống giếng” “Vui khi người gặp họa”. (Theobaike.baidu–Nguồn facebook))
Tuy nhiên ai tên lòng dạ lang sói nọ vẫn không chịu buông tha cho lão Đại của bọn họ, cứ cố tìm đủ đường soi mói.
Hai người này chính là binh sĩ do một tay Cao Thừa Tử huấn luyện ra, mưa bom bão đạn cùng đi cùng lùi, sắp chia lìa ai cũng luyến tiếc. Chính là bọn họ cũng biết, người lão Đại của bọn họ trước khi gặp được chị dâu thì kinh nghiệm tình ái của hắn chính là số không. Mối quan hệ ái muội giữa các đồng chí trong quân đội cũng phải là chuyện bí mật gì, nhưng hắn lại chưa từng như thế. Cho dù là tiểu binh hướng hắn bày tỏ ái muội, người đó đến cuối cùng cũng sẽ bị hắn tạt cho một gáo nước lạnh dập tắt nhiệt tình. Không biết là do hắn thật không hiểu, hay là giả trang không hiểu nữa. Cũng chỉ có chị dâu, vẫn luôn luôn canh giữ bên người rồi tiện thể thâu hắn vào tay.
Người ta hay nói, kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ đứng ngoài thì sáng suốt, mỗi người đều có thể nhìn ra được, lúc trước Kỳ Tiểu Nguyên đối với hắn để tâm biết bao nhiêu nặng tình biết bao nhiêu. Cũng chỉ có Cao Thừa Tử, dù có hai con mắt vẫn như kẻ bị mù, cũng chả thèm liếc nhìn lấy một cái. Có lẽ cũng chính vì tính tình này của hắn, mới tạo thành tình huống chỉ có mỗi Kỳ Tiểu Nguyên, người dám cả gan một mình đi dạo cái động đen này mà thích hắn.
Lúc trực thăng dừng lại dưới chân Thiên Sơn, Cao Thừa Tử liền vỗ vỗ bả vai hai huynh đệ của mình, dặn dò: “Trở về đi! Về sau, Bầy Sói liền giao cho hai người các cậu. Có việc thì tùy thời tìm tôi. Nếu có án tử khó giải quyết cũng có thể tìm tôi hỗ trợ. Đương nhiên, tìm đến chị dâu so với anh bây còn hữu hiệu hơn mấy lần.”
Hai con lang nọ đầu đầy hắc tuyến, khinh bỉ nhìn hắn. Cho dù không muốn rời đi, nhưng bọn họ vẫn phải mở cửa buồng trực thăng đi xuống. Cao Thừa Tử nhìn đường mòn chật hẹp sâu thẳm, nhấp nhô đủ loại đá lớn đá nhỏ trước mắt, thầm hút sâu một hơi.
Nơi này phong cảnh cũng rất tuyệt, khó trách Tiểu Nguyên vẫn luôn nhớ mãi không quên. Thiên Sơn là một trong những địa điểm duy nhất còn sót lại mà chưa bị con người phá hoại. Nơi này vô cùng tinh thuần, cũng không có bất luận thứ ô nhiễm gì. Hơn nữa nơi Tiểu Nguyên ở lại nằm ngay đỉnh núi cao nhất, hiểm trở nhất cũng bí mật nhất Thiên Sơn, đặc biệt nó còn ẩn dấu trong năm dặm sương trắng bao la.
Lớp sương mù này đã ngăn cách hết thảy mọi thứ, tựa như ông Quý năm đó. Hài tử lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nhìn đã cảm thấy thuần khiết. Nhất là giống với Tiểu Nguyên như vậy một thân áo bào trắng đầu tóc trắng, ngay cả da thịt cũng trắng như tuyết, cả người, tựa như một bức tượng băng điêu khắc tuyệt mỹ.
Lúc mới bắt đầu đi lên, hắn còn có thể thấy vài du khách. Càng về sau, dần dần cũng chỉ còn lại vài người thám hiểm.
Cao Thừa Tử đi rất nhanh. Làm một bộ đội đặc chủng, bất luận là thể năng hay là kỹ thuật leo núi của hắn đều so với người bình thường lợi hại hơn gấp mấy lần. Trọng điểm là, hắn hiện tại đã không thể chờ đợi một phút một giây nào nữa.
Hai ngày này không thấy, Tiểu Nguyên có gầy đi không? Triệu chứng nôn nghén có nhiều không? Có đúng hạn ăn thuốc bổ hay không? Có hay không… nhớ đến hắn?
Cao Thừa Tử lắc lắc đầu, làm sao có thể nhớ hắn được chứ? Hiện tại Tiểu Nguyên, ước gì cả đời đều không nhìn thấy hắn kia kìa.
Rốt cục đem toàn bộ những người thám hiểm đều bỏ lại sau lưng, căn cứ kim chỉ nam cùng đường vẽ trên bản đồ, địa phương Dung Cửu nói với hắn rất có thể chính là nơi này.
Cao Thừa Tử từ xa nhìn lại, phía trước có một ngọn núi cao, nơi này chính là vùng giao tranh XXXX của nhóm thám hiểm. Nhưng hắn không có đi đến phía ngọn núi cao ngất kia, mà lại vòng qua nó, đi đến một dãy núi đá lởm chởm, ngay phía dưới chính là vách đá dựng đứng. Nếu nhìn xuống chút nữa, đám sương trắng mênh mông kia như phảng phất không có điểm tận cùng. Cao Thừa Tử biết, nơi này chính là địa điểm mà “mẹ vợ” đã nhắc đến.
Nơi này quả thật hiểm yếu, chỉ cần mỗi vực thẳm sâu không thấy đáy này thôi cũng đã đủ làm cho lòng người sinh lòng hoảng sợ, chớ nói đến là ở phía dưới còn có nguy hiểm gì nữa không? Nhiều người thậm chí cũng đã không biết làm cách nào để đi qua, mà dù biết họ cũng sẽ không ngu ngốc mạo hiểm tính mạng của mình. Cao Thừa Tử cẩn thận quan sát vực thẳm, nhìn mờ mịt sương trắng dưới chân, im lặng nói thầm: “Phải đi xuống!”
Vì thế Cao Thừa Tử liền hạ chiếc ba lô nặng tựa ngàn cân trên lưng xuống. Từ ba lô lấy một sợi dây xích, sau một tiếng nổ nhỏ, sợi dây đã được cố định trên vách đá. Hắn dùng lực thăm dò một chút, sau liền một lần nữa vác lên ba lô, chậm rãi đi xuống.
Tại đỉnh núi băng truyết tràn ngập ở Thiên Sơn, ở trong một hang động nào đó lại là một ôn tuyền với hơi nước lượn lờ, bốn mùa như xuân. Trong động dây thường xuân mọc tràn lan khắp nơi, băng tuyết thấp thoáng rơi xuống phía cửa động. Có vài cọng tiên đằng tươi tốt đang sinh trưởng, phía trên tiên đằng là một chuỗi những quả nho vừa mới chín tới. Kỳ Tiểu Nguyên với mái tóc trắng và y phục trắng, đi chân trần bồi hồi quanh cửa động, khóe môi hơi hơi nhếch một cái: “Thời điểm tui đi, chỉ vừa mới kết quả, nay đều đã chín hết. Tiểu hồ ly khẳng định cao hứng lắm đây. Đúng là đồ hồ ly tham ăn. Chỉ tiếc, thời gian kết quả quá dài, phải mất hai mươi mấy năm. Chậc, người này thật có lộc ăn mà!” Mấy cây giống là do Kỳ Tiểu Nguyên cùng Cửu vĩ linh hồ đánh đố mà thắng được. Đều là những kẻ thích ăn nho, nên cậu mới biết trong tay hắn có hàng thượng hạng! Vì thế, ỷ vào chính mình có pháp lực cao, khi dễ tiểu bằng hữu, vốn nhìn không thấu âm mưu nho nhỏ xấu xa của cậu. Bất quá chỉ là mấy khối cây nho thôi, vì hiếu kính tiểu hồ ly, người này thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Kỳ Tiểu Nguyên bỗng nhiên nổi lên căng thẳng như có như không trong lòng. Phần tâm hồ trong như gương trong động chợt tạo nên một mảnh sóng gợn. Hai tay của Kỳ Tiểu Nguyên nhẹ nhàng lướt qua dấu ấn dài nhỏ giữa mi tâm, theo đó phần giữa hồ nước liền hiện ra một thân ảnh. Chỉ thấy Cao Thừa Tử lúc này đang mang trên lưng một cái bao to trông cực kì nặng, dù vậy tay chân của hắn lại vô cùng linh hoạt trèo xuống những tảng đá nhô ra trên vách vực thẳm. Kỳ Tiểu Nguyên lập tức cả kinh: “Này… Người này, thật sự đến đây sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.