Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 66:




Khi phát sinhtiếng nổ mạnh, phần bên trong quặng mỏ tất nhiên đã bị tạc hỏng. Nơi này dù sao cũng là phòng thí nghiệm bí mật, nên không có bất kì người có năng lực thực thụ nào canh gác.
Hơn mười người bảo tiêu lập tức lao ra, nhìn động tác của chúng dường như đã được huấn luyện bộ đội đặc chủng cấp tốc. Dạ Lang cùng Tuyết Langchỉ mất không tới một giờ đã đem toàn bộ bọn chúng bắt giữ. Chính là vì càng dễ dàng tóm được đám người này, Cao Thừa Tử lại càng cảm thấy ẩn ẩn bất an.
Tuy rằng nơi này là cứ điểm bí mật, nhưng kiểu tình huống bảo an thế này lại càng khiến cho hắn ngoài ý liệu. Chỉ dựa vào cây súng lục, vài cây côn điện, hiển nhiên khó có thể gánh vác được an toàn của cả khu mỏ. Nơi này đối với tổ chức X có bao nhiêu trọng yếu mọi người đều rất rõ ràng, nếu không, bọn họ cũng không cần đem căn cứ xây dựng tại một nơi mà chẳng có ai có thể nghĩ đến.
Đang lúc Cao Thừa Tử dồn toàn bộ tinh thần để đề phòng, một ***g sắt bỗng nhiên rớt từ trên trần nhà xuống, bao vây toàn bộ bảo an đã được Tuyết Lang, Dạ Lang khống chế. Thậm chí ngay cả Tuyết Lang cùng Dạ Lang cũng đều bị vây hãm bên trong. Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Lăng Vũ nhanh chóng bắt lại song tiên, đem cửu lễ tiên (roi 9 đoạn) như roi dài mà dễ dàng thu lại trong tay. Lúc này, Thẩm Lăng Vân lại nhíu mày, nói: “Nơi này có cơ quan, mọi người cẩn thận!”
Thẩm Lăng Vũ ba một tiếng quất roi đem một nhân viên võ trang hạng năng mới nhảy từ phía trên xuống quăng xa mấy thước: “Không chỉ có cơ quan, còn có mai phục!”
Cao Thừa Tử nhíu chặt hai hàng lông mày: “Bởi vậy anh mới nói, nơi này làm sao có khả năng chỉ có mấy tên bao cỏ này canh gác!?”
Thẩm Lăng Vân lập tức xoay người cùng Thẩm Lăng Vũ lưng tựa lưng, đồng thời huy roi giải quyết gọn lẹ hai tên nhân viên vừa mới trái phải thả người về phía bọn họ. Ngay trước khi bọn chúng kịp nổ súng, hai người họ đã nhanh chóng dùng roi tước hết vũ khí đối phương. Song tiên so với súng còn nhanh gấp mấy lần, đây chính là đánh giá cao nhất mà Quý Hoành đã dành cho bọn họ. Nhưng theo số lượng nhân viên được vũ trang tiến ra càng ngày càng nhiều, Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Lăng Vũ không thể không tìm một công sự chắc chắn để trốn đi. Dù sao, thân thể của bọn họ cũng là phàm thai, không thể sánh bằng đám liều mạng đệ súng vác vai, đạn lên nòng kia được.
Cao Thừa Tử giơ súng bắn chết hai tên xạ thủ, thi thể từ chỗ cao rơi xuống, xen lẫn sắc trắng đỏ, nhìn thấy mà ghê người. Sau khi quan sát hình xăm trên gáy các thi thể, hắn bèn bảo: “Là lính đánh thuê, tất cả mọi người cẩn thận!”
Cao Cường đen mặt kéo Cao Thừa Tử về phía sau công sự, ngay sau đó, một viên đạn liền bay sát qua gò má của hắn. Cao Cường nén giận mắng một câu: “Mẹ nó, mau chóng xốc tinh thần lại cho lão tử!” Cao Thừa Tử có chút không phục, bèn bảo: “Lão cha, con đã chú ý lắm rồi!”
Cao Cường không nói thêm gì nữa, đao súng hắn có thể tránh thoát, nhưng trầy da lại không thể tránh được. Lên chiến trường vốn không phải trò đùa, con hắn hiện tại lại còn trẻ, làm cái gì cũng đều dễ dàng thiếu cảnh giác, nếu không trên người nó cũng sẽ không có nhiều vết sẹo sâu cạn không đồng nhất như vậy! Đã chấp hành nhiều nhiệm vụ mà còn kém trí đến như vậy, hắn thật sự chỉ muốn giơ súng đập vào lỗ tai thằng con một phát!
“Còn có bao nhiêu người?” Thẩm Kính Khiêm cầm chặt súng trong tay, hỏi vọng đến. Sống đến từng tuổi này, đánh nhau bắn súng hắn làm không ít lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn nổ súng đả thương người. Thuật bắn súng của hắn rất chuẩn, chỉ chỗ nào liền bắn chỗ náy, đáng tiếc tâm lại không đủ ngoan. Tuy rằng là thế gia hắc đạo, nhưng hắn hiện tại dù sao cũng chỉ là một thương nhân. Hắn cùng lắm chỉ đoạt đi tay phải, chứ không lấy tánh mạng người khác.
Ở phía sau, Cao Cường cười nhạo hắn một câu: “Đám liều mạng này, không có một tên nào trên tay không nhiễm lấy máu tươi cùng sinh mệnh con người. Dù bắt được thì cũng chết, còn không bằng cho bọn chúng chết thống khoái!”
Thẩm Kính Khiêm lại đáp: “Coi như lưu lại vài tên nhân chứng sống để các cậu tiếp tục tra xét đi!” Một câu này vừa nói xong, hắn liền vươn tay bắn ngay vào tay phải của một tên bắn lén. Người kia téxuống từ giữa không trung, thoáng cái đã ngã nát bấy.
Thẩm Lăng Vũ chậc chậc hai tiếng: “Hàng này chất lượng quá kém!” Trong một phút không cẩn thận xem xét chung quanh, hắn cơ hồ đã bị người đánh lén bên cạnh đánh trúng. Chiếc roi trong tay Thẩm Lăng Vũ cuốn lấy cổ đối phương, chỉ dùng sức một chút liền đem đối phương kéo tới trước mặt. Hắn kéo lấy vạt áo trước của đối phương, truy hỏi: “Kẻ đứng sau lưng tụi mày là ai? Không muốn làm vật hy sinh vô ích thì mau khai ra cho tao!”
Thẩm Kính Khiêm toát ra một thân mồ hôi lạnh, nhíu mày hướng về phía hai đứa con trai hô: “Hai đứa tụi bây cẩn thận một chút đi chứ!”
Thẩm Lăng Vũ kéo đai lưng tên nọ xuống rồi trói chặt hai tay của hắn, saumới quay đầu vẻ mặt vô lại hướng về phía Thẩm Lăng Vân cười cười: “Còn không mau tạ ơn cứu mạng?” Thẩm Lăng Vân không thèm phản ứng hắn, hắn lại vô sỉ ưỡn mặt theo sau: “Nếu không lấy thân báo đáp cũng được à!”
Ánh mắt Thẩm Lăng Vân nhất thời sắc bén, nâng roi liền đánh. Thẩm Lăng Vũ lập tức nghiêng đầu, chiếc roi liền trượt ngang qua lỗ tai của hắn. Đồng thời, một tên lính đánh thuê có bộ râu quai nón vừa rậm vừa hôi liền ngã xuống, Thẩm Lăng Vân cũng ôn nhu mỉm cười: “Hừ, huề nhau!”
Bỗng nhiên, toàn bộ dây thừng bị treo giữa không trung đều biến mất. Ngay cả tiếng súng, tiếng hô quát thậm chí ngay cả thi thể cũng không thấy đâu. Cao Thừa Tử dốc toàn lực đề phòng, lỗ tai khẽ nhúc nhích nghe ngóng. Đột nhiên, có vài động tĩnh chợt truyền đến từ phía trên. Hắn vội ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông ăn mặc quần áo bác sĩ đã đứng ở trước cửa thang máy, đang chậm rãi di chuyển xuống dưới. Hai tay của tên nọ đặt ở sau lưng, mặt hàm chứa nụ cười giả dối nói với Cao Thừa Tử: “Thật đoán không ra, cậu không chỉ lớn lên xinh đẹp, còn thật sự rất có tài! Còn giết chết mười mấy huynh đệ của tôi, không hổ là nhân tài đến từ Bầy Sói!”
Cao Thừa Tử nhất thời cả kinh, người này rõ ràng là tên bác sĩ mà hắn vừa mới bắn chết! Hắn làm sao có thể còn sống chứ? Hắn nhớ rất rành mạch, mình đã bắn thẳng một phát vào đầu tên kia. Nhưng khuôn mặt, hai mắt của người này, rõ ràng chính là tên bác sĩ vừa nãy.
Lúc này, Diệp Thần vẫn luôn tránh ở trong chỗ tối liền lắc mình đi về phía Cao Thừa Tử. Hắn vốn là một thầy thuốc cương trực, chỉ biết cứu người, sẽ không giết người. Cho nên hắn đành phải tránh ở chỗ tối, phòng trừ có người bị thương, hắn sẽ đúng lúc xuất hiện. Hiện tại xem ra, sức chiến đấu của đám người kia vẫn rất mạnh. Trọng điểm là, sự phối hợp ăn ý của bọn họ không chỉ là vì quan hệ huyết thống, mà còn do ở tình yêu thương, cẩn thận che chở lẫn nhau.
Diệp Thần để sát vào lỗ tai Cao Thừa Tử, thấp giọng nói: “Là người nhân bản vô tính!”
Cao Thừa Tử lập tức sáng tỏ mọi chuyện. Điều này cũng không khó lý giải. Đồng dạng đều là con người, nếu không phải là huynh đệ song sinh, vậy khả năng lớn nhất chính là người nhân bản vô tính rồi. Cho dù có xuất hiện mấy chục tên giống nhau như đúc, bọn họ cũng chẳng lấy làm lạ. Không ngờ tổ chức X lại bí mật bồi dưỡng nhóm vũ trang của chúng từ người nhân bản vô tính. Các quốc gia trên thế giới đều đem việc nghiên cứu người nhân bản vô tính liệt vào hàng cấm kỵ, chớ nói chi bọn chúng còn tạo ra cả một đội quân vũ trang toànngười nhân bản. Nói cách khác, chuyện này hiện đã không chỉ ở mức vi phạm luật cấm các thí nghiệm phi pháp trên nhân thể y học. Một khi Cao Thừa Tử đem tin tức này trở về tổng bộ, hắn liền có thể yêu cầu sự trợ giúp ngay lập tức.
Nhưng không biết vì sao, đồng hồ liên lạc của hắn vẫn luôn phát ra từng đợt tín hiệu báo hiệu trục trặc. Nếu như vậy, chắc chắn hầm mỏ này đã được trang bị máy quấy nhiễu tín hiệu các thiết bị thông tin liên lạc. Nếu không, hắn không có khả năng dưới tình huống hiện tại lại bị gián đoạn tin tức bị truyền đi! Cao Thừa Tử nhìn người đi tới cách mình càng ngày càng gần, một bên vừa lột bỏ chiếc áo blouse trắng. Theo sau, khi bộ quần áo được tên kia mặc ở trong bị lộ ra, hắn liền không nhịn được chấn động, vì thứ kia chính là một bộ áo đạo sĩ còn nửa mới!
Người nọ lúc này vừa đi vừa nói: “Tao đã tốn mất vài thập niên, thậm chí phải dùngcả cái tổ chức này kinh doanh nhằm đạt được mục đích. Thẳng đến hai mươi năm trước, đã có một tên hi sinh để cho taogiết chết… Ha hả, đương nhiên, mấy thứ này, những người này, đối với tao mà nói bất quá chỉ là một đống phế vật. Nếu taomuốn, chỉ cần một giọt máu là taođã có thể chế ra cả một quân đoàn người nhân bản. Một người đã có sức mạnh thì còn sợ gì mất đi mấy thứ tép riu chứ?”
Cao Thừa Tử bấy giờ mới phát hiện, tên đàn ông có khuôn mặt tây phương thân thể gầy nhỏ này, nói tiếng Trung rất lưuloát. Về câu chuyện của các vị trưởng bối, Cao Thừa Tử đã được nghe kẻ lại từ lúc rất nhỏ. Mà người kể này hiển nhiên chính là Quý Hoành.
Quý Hoành năm đó đã dồn toàn bộ sức lực để phế toàn bộ bỏ hệ thống tài vụ của tổ chức X. Dùng hai mươi năm thời gian, điều tra các hành vi phạm tội của tổ chức X. Rồi đem toàn bộ chứng cứ phạm tội, dùng phương thức nặc danh gửi qua bưu điện tiết lộ các cử điểm của tổ chức X. Thế rồi chỉ trong một đêm, tổ chức X nhanh chóng tan rã.
Bất luận kẻ nào cũng sẽ không nghĩ đến, tổ chức X vốn đã suy tàn kia, nay lại hồi sinh từ đống tro tàn. Nếu phía sau tổ chức này không có một nhân vật cường đại chống đỡ, thì nó căn bản không có khả năng nhanh như vậy đã gầy dựng lại được cứ điểm mới, thậm chí quy mô của nó còn không hề nhỏ.
Bỗng nhiên Cao Thừa Tử lại lên tiếng: “Cho dù mày có sống được mấy trăm năm thì mày chung quy cũng chỉ là một thằng ăn cắp. Không hỏi mà tự lấy chính là trộm. Mà đã trộm đồ vật người khác thì nhất định sẽ phải trả giá đại giới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.