Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 19:




“Ba, con có mang theo măng… Ách, đúng là tự tìm đường chết. Con cái gì cũng không thấy hết!” Diệp Diệp lấy bàn tay che mắt, xoay người chạy ra ngoài, kết quả một đầu chui vào trong ngực Thẩm Lăng Hiên.
Thẩm Lăng Hiên ngẩng đầu vừa hay thấy được cảnh tượng trên ghế salon có hai người đang giao triền. Diệp Thần đem Quý Hoành đặt ở dưới thân, áo sơmi mở rộng, đầu nhũ bên trái bị hút tới đỏ hồng, còn bàn tay phải đã muốn tham nhập vào phía trong lưng quần.
Diệp Thần thực bình tĩnh giúp Quý Hoành cài từng chiếc nút một, sau đó lại tiếp tục giúp vợ chỉnh quần, cuối cùng mới kéo người ta từ ghế salon dậy: “Hai người các con sao lại qua đây? Ăn cơm trưa chưa? Hay là ăn cùng đi?”
Quý Hoành liếm liếm đôi môi bị nút đỏ vừa nhìn mấy đứa con mới phá hư chuyện tốt của hắn, rồi lập tức bị một tên nhóc con đang ngó nghiêng dáo dác hút lấy ánh mắt. Hắn lập tức lên tinh thần, đột ngột ngồi dậy: “A Dân!”
Quý Dân cũng lập tức nhảy ra khỏi phía sau của hai người cha: “A Hoành!” Thanh âm bé bé, ôn hòa mềm mềm, nghe vào tâm lại mang đến một trận ấm áp.
Hai người trăm miệng một lời hỏi: “Có nhớ ông/con hay không?”
Hai người lại trăm miệng một lời đáp: “Có a!”
Nói xong, một lớn một nhỏ có diện mạo xấp xỉ y hệt nhau, đều đồng thời nuôi một mái tóc dài, như vũ bão sáp lại nhảy lên ghế salon lăn lộn chào hỏi. Diệp Thần, Thẩm Lăng Hiên, Diệp Diệp, ba người đồng thời lấy tay che trán. Thẩm Lăng Hiên thấp giọng nói một câu: “Đúng là hai tên dở hơi!”
Quý Hoành ôm Quý Dân hôn hai cái: “Đi ra ngoài chơi thế nào? Có vềthôn họ Cao thăm ông không? Thân thể của bà cố sao rồi?”
Quý Dân đáp: “Có ạ! Ông nói ông rất nhớ người, bảo hai người chơi đủ rồi thì về đi. Thắt lưng của bà cố đã sớm khỏe hơn rồi, bà nói bà đã lớn tuổi, đau thắt lưng đau chân là chuyện rất bình thường. Mấy ngày nữa là ngày giỗ của ông cố, ông bảo chúng ta phải quay về trước một ngày.”
Đảo mắt, Trầm lão gia tử đã mất ba năm. Năm đó, lão đại xã hội đen oai phong một cỏi một tay khởi nghiệp Hoa Thân ở cả hai mảng tối sáng. Hiện tại, sau khi tẩy trắng, Hoa Thân trong tay Thẩm Kính Khiêm càng làm càng lớn, còn về các giao dịch ngầm, toàn bộ đã hợp nhất với thủ hạ của Quý Hoành trong tập đoàn Hải Lam, cũng trở thành công sự che chắn cho Cao Thừa Tử nhằm đánh vào tổ chức khủng bố khét tiếng thế giới.
Trầm lão gia tử xem như là người sống thọ hiếm thấy, thời điểm mất cũng đã hơn một trăm tuổi. Lúc ông ra đi, trên mặt còn mang theo mỉm cười, sống thọ và chết tại nhà, không hề chịu một chút đau khổ.
Lão gia tử thực thỏa mãn, không nghĩ tới ông cả đời hắc đạo lăn lộn, thế nhưng ông trời còn có thể cho ông kết cục tốt như vậy. Không bệnh không tai kiếp không nói, còn hưởng được cảnh con cháu đầy đàn vài năm, còn chính tai nghe Quý Dân kêu một tiếng ông cố, nên thời điểm ra đi khóe môi ông rõ ràng còn câu rất cao.
Quý Hoành nghĩ nghĩ: “Được, chờ ông bận việc xong sẽ trở về.”
Diệp Diệp bảo: “Cha còn vội chuyện gì nữa? Hai người hiện tại cả ngày không có ở nhà, làm đại ca hiện tại phải một mình chống đỡ việc làm ăn của Cao. Con còn nghe nói phòng khám của hai cha hiện tại đã sắp lịch đến tận đông rồi. Ai nha, xém chút đã quên nói cho hai người biết, nếu hai cha còn không chịu quay về, tiểu Vân cùng tiểu Vũ có lẽ sẽ đích thân qua đây áp tải người đó.”
Quý Hoành nghe xong liền nhíu nhíu mày: “Không cần làm phiền hai cái tên Hỗn Thế Ma Vương kia. Nói cho anh của con biết, chúng ta rất nhanh sẽ trở về. Hiện tại, cha còn có một chuyện quan trọng phải làm, nhầt định phải hoàn thành, hơn nữa chỉ có thể thành công, không thể thất bại.”
“Chuyện gì mà quan trọng dữ vậy?” Thẩm Lăng Hiên cũng nhịn không được hỏi.
Quý Hoành đáp: “Chính là chuyện cháu trai lưu lạc bên ngoài của Cao Cường cùng Hình Tử Thao, cùng với vụ con dâu khổ luyến Cao Thừa Tử của bọn họ.”
Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên nghe xong liền không hẹn mà lên tiếng: “Hài tử kia quả nhiên là conThừa Tử sao?”
Diệp Diệp nói tiếp: “Chính là song phương hai người kia rõ ràng đều phủ nhận mà!”
Quý Hoành như mở cờ trong bụng: “Không nên xem nhẹ đứa nhỏ thành thật kia. Trong lòng bọn họ đều có chấp nhất mà người bình thường khó có thể hiểu được. Cha rất bội phục Tiểu Nguyên, đã như vậy còn có thể trộm giống của Thừa Tử đi, lặng lẽ vì nó sinh một đứa con trai. Ha hả, so ra, hai người tụi con còn yếu kém hơn.”
Năm đó Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên lén gạt hai người Cao Bác cùng Quý Hoành, lặng lẽ từ ký túc xá trường học dọn ra ngoài thuê phòng. Hai người có tư có vị cùng trải qua cuộc sống gia đình tạm bợ.
Nếu không phải chuyện Diệp Diệp mang thai như giấy không gói được lửa, chỉ sợ bọn họ dù đến tốt nghiệp đại học cũng sẽ không lộ ra bên ngoài việc đã lừa gạt người lớn ăn vụng trái cấm. Chỉ trách Diệp Diệp mềm lòng, lúc ấy đã đáp ứngThẩm Lăng Hiên nếu hai người thi đậu cùng trường đại học, cậu liền đem đêm đầu tiên của mình cho đối phương. Tuy rằng trường đại học kia chính là ngôi trường hàng đầu trong nước, nhưng đối với Thẩm Lăng Hiên mà nói, chỉ cần hắn muốn, không có gì là không làm được. Đương nhiên, thứ hắn muốn nhất chính là đêm đầu tiên của Diệp Diệp, chứ không phải là ngôi trường nổi danh kia.
Với hắn mà nói, dù học đại học gì kết quả đều chỉ có một, chính là quay về Hoa Thân, làm cái chức vụ người đầu tàu của hắn. Chờ cho đến khi Thẩm Kính Khiêm về hưu, hắn sẽ tiếp nhận vị trí chủ tịch Hoa Thân.
Kế đó, Quý Hoành lại đem chuyện Kỳ Tiểu Nguyên sau khi quan hệ một đêm với Cao Thừa Tử lại vô tình hoài thai nói cho hai đứa nhỏ nhà mình.
Có đôi khi Diệp Thần thật sự rất muốn đánh một châm trấn định cái đám phần tử nhiều chuyện trong cơ thể vợ mình. Chỉ là hắn tuy y thuật vang danh trong và ngoài nước nhưng lại không thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc như vậy. Cũng may đại thúc là một người có chừng mực, chỉ bát quái với những người đáng tin cậy.
Nghe xong câu chuyện, Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên không khỏi thổn thức, có được người vợ như vậy còn cầu gì hơn nữa. Chả biết Quả cam nhỏ còn chần chờ cái gì, còn không nhanh mang bà xã về nhà à.
“Quả cam nhỏ không phải nói hắn đã nắm lấy Tiểu Nguyên rồi mà? Tại sao còn để cho hai người quan tâm đến nữa?” Diệp Diệp không khỏi thắc mắc.
Quý Hoành đáp: “Con cảm thấy với tính tình của Quả cam nhỏ, nó thật sự thích Kỳ Tiểu Nguyên sao?”
Diệp Diệp nghĩ nghĩ: “Không, con cảm thấy càng giống kiểu chịu trách nhiệm hơn.”
“Chính xác!” Quý Hoành búng tay một cái: “Trong lúc tình cờ gặp lại, Tiểu Nguyên chính là lễ vật ngoài ý muốn mà khi nó chấp hành nhiệm vụ, đám tôm tép của cái tổ chức X kia đã đưa qua cho Quả cam nhỏ. Thế là khi Tiểu Nguyên bị hạ dược, nó, liền không khách khí ăn người ta luôn.”
Diệp Diệp cùng Thẩm Lăng Hiên nghe xong liền nhịn không được chậm rãi vỗ vỗ hai phát. Theo sau Diệp Diệp liền lên tiếng: “Đây chính là duyên phận! Là cậu ấy, đúng là cậu ấy! Quả cam nhỏ đúng là khúc gỗ ngu ngốc, để cho hắn phụ trách thì đơn giản, chứ để hắn động tâm thì quá khó khăn. Con biết hai người muốn Quả cam nhỏ yêu thượng Tiểu Nguyên, nhưng cha chớ có suy nghĩ bậy bạ, tình cảm là chuyện của hai người bọn họ. Cha già là người thứ ba, tốt nhất vẫn không nên loạn chen chân mới tốt.”
Quý Hoành nắm chặt thảm lông dê dưới thân, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Diệp Diệp, cha là cha của con, nhưng cha không già! Còn có, cha không phải người thứ ba, chú ý lời ăn tiếng nói của con một chút!”
Diệp Diệp vừa muốn nói nữa, Thẩm Lăng Hiên đã lập tức kéo người vào trong lòng nghiêng người bịt miệng, rồi xoay người nói với Quý Hoành: “Ông ngoại, tối hôm nay hai chúng con ngủ ở đâu?” Để cho bà xã cùng Quý Hoành làm ầm ĩ, khẳng định sẽ hỏng việc mất.
Quý Hoành giương mắt nhìn Diệp Diệp, rồi nhìn Thẩm Lăng Hiên, sau lại nhìn tới Quý Dân, dừng một lát trên người Quý Dân mới nói: “Cha mặc kệ, dù sao tối hôm nay cha muốn ngủ với A Dân ngoan ngoãn của cha à!” Nói xong hắn ôm lấy Quý Dân, hướng ra ngoài: “Đi thôi! A Hoành mang cháu đi ăn nha!”
Diệp Diệp ở sau hô: “Quý Hoành, măng của cha nè!”
Diệp Thần lập tức tiếp nhận măng từ Diệp Diệp: “Ba ăn để ba ăn, để cho cha con dắt Quý Dân đi ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi kia đi! Lão ba thích ăn cái này nhất nga, con ta thật hiếu thuận.”
“Lão ngoan đồng!” Diệp Diệp than thở một câu liền xoay người đối Diệp Thần bảo: “Đưa chìa khóa cho con, con chạy về ngủ nhờ một hôm! Buổi tối, cha cũng đừng cùng Quý Hoành chơi mấy cái trò hạn chế độ tuổi à! Quý Dân ở đây đó!” Nói xong liền xoay người hướng ra ngoài.
Diệp Thần lập tức nói: “Con trai ngoan, đúng vậy đó con trai. Con trai đi thong thả…” Diệp Thần chậm rãi phun ra một hơi. Mối quan hệ cha con thật không dễ dàng duy trì à!
Thẩm Lăng Hiên nhìn bà xã đi xa, lập tức xoay người chuẩn bị đuổi theo, vừa đi một bên quay đầu nói với Diệp Thần: “Cái kia… ông ngoại, chúng con đi trước.”
“Ừ, đi đi!” Diệp Thần hướng về phía Thẩm Lăng Hiên phất phất tay, ôm cánh tay bảo: “Vẫn là tiểu Sơn ngoan ngoãn nhất.”
Trừ bỏ trước khi muời tuổi phải cùng Diệp Thần sống ở bên ngoài, thì những thời gian khác Diệp Diệp cùng tiểu Sơn đều sống ở nhà họ Cao. Bởi vì nơi đó chính là hang ổ của bọn họ, có thứ gì chậm rãi chảy qua, tiếng kêu réo của lũ ếch hay từng ngọn cây cọng cỏ đều quen thuộc với bọn họ tới nỗi dễ dàng kêu thành tên. Tùy nhà cũ của Diệp Thần rất lớn, hơn nữa còn là một biệt thự độc lập, nhưng vẫn không đủ cho nhóm Sơn Đại vương hoạt động.
– oo –
Lúc này, Thẩm Lăng Hiên đang bọc khăn tắm ngồi ở trên ghế salon xem báo. Đây chính là tờ Academics in China đưa tin về công tác của Diệp Diệp trong ngành phẫu thuật thẩm mỹ. Một tờ báo y học vừa nhàm chán lại buồn ngủ, nếu không phải có tên Diệp Diệp, thì Thẩm Lăng Hiên sẽ chẳng đời nào chú ý đến.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Diệp Diệp bọc khăn tắm màu xanh ẩm ướt đi ra, mang giọng mũi rất nặng hỏi: “Quý Dân đang ngủ à?”
Thẩm Lăng Hiên đem tạp chí để qua một bên: “Ừ, đang ngủ.” Sau đó đứng lên đi qua đi đem Diệp Diệp ôm vào trong ngực: “Nghe giọng mũi rất nặng, bị cảm hả?”
Diệp Diệp ho một tiếng: “Có chút chút! Có lẽ là do mấy ngày nay ăn uống ở bên ngoài, không quen với khí hậu, vẫn là không khí ởthôn họ Cao chúng ta tốt cho con người nhất. Cháu trai, tay để đi đâu đó?”
Thẩm Lăng Hiên cười cười, rụt tay ra: “Anh nấu giúp em một chén nước gừng nhé?”
Diệp Diệp giữ chặt hắn: “Không cần, không nghiêm trọng như vậy, ngủ một giấc thì tốt rồi.”
“Nếu không thì làm chút vận động đi, xuất một thân mồ hôi sẽ khỏi càng nhanh.”
“Vẫn không… Ngô… Thẩm Lăng Hiên, anh đưa tay đi đâu vậy?!”
Thẩm Lăng Hiên vô tội hôn hôn bờ môi của bà xã: “Đều ướt cả rồi còn nói không?”
Diệp Diệp tạc mao: “Anh thử bị sờ lâu như vậy xem có thể không lên không?”
Thẩm Lăng Hiên cúi người ôm lấy Diệp Diệp, hai người đồng thời ngã vào chiếc giường kingsize mang phong cách châu Âu mà Diệp Thần đã giúp bọn họ thu dọn buổi chiều. Không đợi Diệp Diệp xoay thân, Thẩm Lăng Hiên liền lấn người ngăn chặn cậu: “Mấy ngày nay nhóc con kia một chút cũng chẳng chịu rời, làm hại anh cấm dục lâu như vậy. Tối hôm nay, em thấy có nên hảo hảo bồi thường cho anh không?”
Diệp Diệp đẩy Thẩm Lăng Hiên, nhưng đẩy hoài không được, đành nhận mệnh đáp: “Điểm nhẹ chút. Ba ba bọn họ ngủ ngay cách vách, Quý Dân cũng đang ngủ, chớ đánh thức con.”
Thẩm Lăng Hiên xoay người Diệp Diệp qua, cúi đầu hôn bờ môi của vợ: “Anh biết, muốn dùng tư thế nào? Nếu không em lên đi?”
“Quên đi, nhích tới nhích lui thật là phiền phức. Em nằm, anh tới đi!”
Thẩm Lăng Hiên cười xấu xa nắm cằm Diệp Diệp: “Bảo bối, thời điểm làm tình cũng không thể nhàn hạ nha!” Nói xong liền kéo khăn tắm trên người đối phương xuống, cúi đầu hướng ngực hôn liếm, ngậm lấy nắm vú, đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích.
Diệp Diệp ôm cổ Thẩm Lăng Hiên, nhắc nhở: “Không được bắn vào bên trong! Em không có mang thuốc tránh thai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.