Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 10:




Kỳ Tiểu Nguyên đứng mấy phút đồng hồ, sau vẫn gọi xe quay về bệnh viện.
Cuộc phẫu thuật vào ngày mai của Tử Tử không thể trì hoãn được. Tuy cậu rất muốn để Cao Thừa Tử đi xem Tử Tử, cho dù không nói cho đối phương thân phận thật sự của Tử Tử, ít nhất trước khi Tử Tử tiến vào phòng phẫu thuật, có thể nhìn thấy cha ruột của mình, cũng coi như xác thực tâm nguyện nhiều năm qua của cậu. Nhưng tình huống trước mắt, tựa hồ không cho phép cậu làm như vậy.
Xe chạy đi một đường, tâm tình của Kỳ Tiểu Nguyên đều luôn thất thần. Cho nên khi chiếc xe taxi chở cậu ra khỏi thành phố cậu vẫn không hay biết gì. Cho đến lúc phát giác, chiếc xe kia đã dừng lại trước một ngôi nhà ở vùng ngoại thành. Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nói với lái xe: “Sai rồi bác tài, tôi muốn đi đến bệnh viện nhân dân thành phố Z, anh chở lộn nơi rồi.”
Lái xe quay sang nhìn thoáng qua Kỳ Tiểu Nguyên: “Không sai, chính là ở đây.”
Kỳ Tiểu Nguyên chưa kịp nói cái gì liền hôn mê bất tỉnh, lần thứ hai tỉnh lại cậu đã bị đưa vào một căn phòng xa lạ. Ba người đàn ông lạ mặt đang canh chừng ở bên cạnh cậu, nhìn căn phòng này hẳn là ở trong khách sạn. Trên sàn được trải thảm nhung rất dày, còn có một chiếc giường hình tròn cực lớn, bài trí vô cùng xa hoa. Chính bản thân cậu hiện tại còn đang nằm trên chiếc giường lớn kia.
Người đàn ông cầm đầu thấy cậu tỉnh, liền cầm tờ biên lại mượn tiền cùng thẻ căn cước photo quơ quơ trước mặt cậu: “Kỳ Tiểu Nguyên đúng không?”
Kỳ Tiểu Nguyên lắc lắc cái đầu, đáp: “Đúng vậy, các người là ai?”
Tuy rằng Kỳ Tiểu Nguyên nhìn qua rất yếu đuối, nhưng cậu dù sao cũng đã ngốc ở Bầy Sói một thời gian, dù chỉ là một tiểu binh nấu cơm, nhưng cậu mỗi ngày đều mưa dầm thấm đất, trên người hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một ít năng lực ứng đối nguy cơ của thành viên Bầy Sói.
“A, không có chuyện gì, cậu hôm nay đã mượn một trăm vạn đồng tại Lợi Khôn, đúng không?”
Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nhíu mày vội la lên: “Các anh có lộn rồi không? Tôi chỉ mượn mười vạn, như thế nào lại thành một trăm vạn? Hơn nữa người trung gian của tôi là Hậu Dũng, hắn là quản sự của nơi đó. Tôi bây giờ có thể gặp hắn hay không?”
Chuyện trong hắc đạo, Kỳ Tiểu Nguyên không phải không biết. Cậu vốn nghĩ có Hậu Dũng làm đảm bảo hẳn sẽ không xuất hiện tình huống rắc rồi gì, không nghĩ tới vẫn phải giáp mặt.
Người đàn ông đối diện không vội không chậm lên tiếng: “Cậu cũng đừng gấp, là một trăm vạn hay là mười vạn cũng không sao. Chuyện này chỉ cần lão đại của chúng tôi nói một câu, đừng nói một trăm vạn, một ngàn vạn đều có thể xóa bỏ. Bất quá lão đại của chúng tôi không thích cứng rắn, không bằng cậu tự đi nói đi. Phục tùng một chút, lão đại sẽ không làm khó dễ cậu đâu.”
Kỳ Tiểu Nguyên cảm thấy rất kỳ quái, xã hội đen không phải đều vênh mặt hất hàm sai khiến, thấy ai không nghe lời liền cầm gậy gộc đập người ta sao? Hôm nay vì cái gì lại nói chuyện đường hoàng như vậy?
Bất quá cậu hiện tại không có tâm tình đánh giá xã hội đen, Tử Tử đang nằm ở trong bệnh viện, cậu làm sao có thể an tâm ở chỗ này chờ đợi? Kỳ Tiểu Nguyên bèn nhẹ giọng nói với tên đầu lĩnh: “Vị đại ca này, có thể hay không trước để cho tôi đi bệnh viện một chuyến? Con tôi hiện tại đang nằm trong bệnh viện. Chờ tôi đóng tiền phẫu thuật xong, có chuyện cứ để tôi trở lại sẽ thương lượng với lão đại của các anh sao được không?”
Đối phương lắc lắc đầu: “Không được.” Tuy rằng cũng không hung hãn, lại không để cho cậu có cơ hội cự tuyệt. Kỳ Tiểu Nguyên đã gấp tới mức giống như kiến bò trên chảo nóng, lại không có biện pháp nào khác, không thể không chờ ở chỗ này.
Theo sau, ba nam nhân nọ lui ra ngoài, ngược lại không ai sơ suất gì cậu, còn đem cho cậu không ít đồ ăn thức uống. Nhưng hiện tại Kỳ Tiểu Nguyên nào có tâm tình ăn cái gì, chỉ có thể uống chén nước cho đỡ khát.
Uống xong ly nước kia, cậu lập tức cảm thấy có chút không thích hợp, miệng khô lưỡi khô không nói, còn cảm thấy trong thân thể như có một bụng lửa,làm cậu không biết đi nơi nào phát tiết.
Kỳ Tiểu Nguyên lúc này mới kịp phản ứng, thì ra bản thân đã bị người kê đơn. Cậu vừa định chạy đến cửa sổ trốn, dưới chân lại một chút khí lực cũng không có, mềm nhũn một cái liền gục ngã trên thảm.
Mà cho dù dưới chân cậu có đầy đũ khí lực cũng chưa chắc có khả năng thoát được. Đây chính là lầu mười chín đấy, nhảy xuống chỉ có một con đường chết.
Lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, thanh âm nói chuyện của hai người cũng theo đó vọng vào: “Thành ca, ngài đường xa đến đây, tôi không có gì chuẩn bị trước cả. Tối hôm nay sẽ đưa ngài một món lễ vật nhỏ, để bù lại tiếc nuối trước đó của ngài, ngài cảm thấy thế nào?”
“Tiếc nuối? Ha hả, tôi có thể tiếc nuối gì chứ? Cao Thành tôi muốn đồ gì, còn chưa từng chưa chiếm được qua.”
Kỳ Tiểu Nguyên ở trong góc co rúm lại, nghe được thanh âm Cao Thừa Tử liền theo bản năng cầu cứu. Nhưng miệng cậu lúc này chỉ có thể phát ra thanh âm cầu cứu mỏng manh: “Thừa… Anh Thừa Tử, cứu em…”
Viên Lợi đem một bản hợp đồng nhét vào trong tay Cao Thừa Tử: “Anh em tôi nhìn ra được, Cao lão đại có ý tứ với thằng nhóc ban nãy. Thằng nhóc kia phỏng chừng đang gặp khó khăn, nên đã đến chỗ tôi mượn mười vạn đồng. Làm anh em, tôi cũng muốn thuận nước giong thuyền, đem đối phương giao cho anh. Phần hợp đồng này anh Thành xin nhận lấy. Tên quỷ nhỏ kia lúc này phỏng chừng đã ngoan ngoãn như mèo con rồi. Một lát xong việc, nếu ngài cảm thấy có chút ý tứ thì cứ để cho cậu ta ký bản hợp đồng này, nếu thượng một lần liền chơi đủ, mười vạn đồng cậu ta thiếu cứ như vậy mà tính. Đây là chút tâm ý của huynh đệ trong ban, anh Thành ngàn vạn không thể lãng phí à!” Nói xong Viên Lợi cười *** một tiếng.
“Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, anh Thành đừng lo lắng gì cả.”
Cao Thừa Tử vừa nghe liền biết những lời Viên Lợi nói là có ý gì. Sáng hôm nay lúc Viên Lợi gặp gỡ Kỳ Tiểu Nguyên ở vệ đường, hắn đã cảm thấy bồn chồn. Nơi này là địa bàn của Viên Lợi, Kỳ Tiểu Nguyên không có việc gì sao lại chạy tới đây cơ chứ?
Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng Cao Thừa Tử vẫn luôn nhớ rõ người tiểu binh nấu cơm này dù không có việc gì cứ luôn thích bỏ thêm đồ ăn vào trong hộp cơm của mình.
Lúc ấy khi hắn chuẩn bị quay về tổ hành động, Kỳ Tiểu Nguyên đột nhiên sốt cao, bản thân hắn đã mang cậu đưa đến phòng y tế. Sau hắn lại đến tổ hành động báo danh, một lần vội vàng liền trôi qua hơn hai năm. Đừng nói Kỳ Tiểu Nguyên, ngay cả Mẫu hậu nương nương hắn còn chưa thể thấy mặt một lần.
Đợt này quay về thành phố Z, chính là một trong những hành động trọng yếu của hắn, nếu thất bại, chỉ sợ sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng.
Cao Thừa Tử bất động thanh sắc chỉ chỉ Viên Lợi, hiểu ý nở nụ cười: “Lần sau không được làm chuyện như vậy nữa! Chớ đánh đồng anh đây với đám lưu manh, khi đó tôi cùng đứa nhỏ này rất thuần khiết!”
Viên Lợi đáp: “Nghe anh Thành nói kìa, nếu cậu ta không thuần khiết, tôi dám đem người đến trên giường của ngài sao?” Nói xong Viên Lợi làm tư thế mời, Cao Thừa Tử liền đẩy cửa ra: “Nói như vậy, tôi đây cũng không khách khí.”
Sau khi vào trong, Cao Thừa Tử lập tức giữ cửa khóa kỹ, xoay người liền thấy Kỳ Tiểu Nguyên đang nằm lủi thủi ở trên một góc sàn, vừa nhìn đã biết là bị hạ dược. Cao Thừa Tử thấp giọng mắng một câu, liền bế Kỳ Tiểu Nguyên lên.
Kỳ Tiểu Nguyên vừa nhìn thấy hắn lập tức như điên như cuồng vùi vào trong ngực đối phương, một bên cọ xát, một bên miệng còn hô nhỏ: “Anh Thừa Tử, Anh Thừa Tử… Mau cứu em, mau cứu em…” Cao Thừa Tử vội kéo cậu vào phòng tắm.
Nơi này là địa bàn của Viên Lợi, chuyện theo dõi khẳng định không thể thiếu. Sau khi vào phòng tắm, hắn nhiều lần kiểm tra không cảm thấy gì khả nghi, lúc này mới yên tâm mở vòi hoa sen tưới lên đầu Kỳ Tiểu Nguyên, tức giận nói: “Kỳ Tiểu Nguyên, cậu xảy ra chuyện gì vậy hả? Sao ngay cả chút cảnh giác cũng không có? Dù gì cậu cũng đã từng ở trong Bầy Sói đấy! Như thế nào lại để cho cái tên súc sinh Viên Lợi kia để mắt tới?”
Kỳ Tiểu Nguyên không quan tâm gì cả mà chui vào trong ngực Cao Thừa Tử, đối phương nói cái gì cậu hoàn toàn không có nghe thấy, chỉ biết mượn hơi lạnh trên người hắn để an ủi nóng bỏng ***: “Anh Thừa Tử, em… em sắp không chịu nổi rồi, anh mau giúp em, mau giúp em đi… Em… em rất thích anh, thật sự rất thích anh. Anh mau cứu em! Em muốn chết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.