Ôm Ấp

Chương 4:




04.
Chim công tóc vàng duyên dáng thướt tha đi phía trước còn Ian, Berry, Enoch đi đằng sau. Ian im lặng, Berry cười xấu xa, Enoch thì vẫn ồn ào không khác gì con khỉ.
Nhưng dù có là một con khỉ ngu ngốc thì ắt hẳn cũng sẽ để ý đến ánh mắt và sự lơ đãng của hắn.
Chim công đi nhanh lắm, mấy chiếc xe ngựa đi qua, chim công biến mất ở ngã tư phía trước, Ian không có vẻ gì là lo lắng, Enoch chỉ vào con hẻm nhỏ bên phải: “Tôi thấy cô ta đi về phía đó!”
Ian thật sự rảo bước về phía con hẻm, Enoch lải nhải bên cạnh: “Ôi đừng vội, sau này còn nhiều cơ hội mà, tôi thấy cô tay thích nhà hát, lần sau anh có thể mời cô ta đi xem kịch, không chừng còn có thể bắt gặp siêu sao Pan Pan…”
“Cô ấy thích xem kịch?”
“Ừ, bạn cô ta kể cho tôi, gì mà Faus… Faustus… Gì mà Tiến sĩ… Franken… Gì mà… Hóa… Hóa thân… Cô ta thích xem mấy thứ lảm nhảm, khó hiểu như thế…” Enoch mù chữ nói ra mấy cái tên quanh co loằn ngoằn ấy rất khó khăn.
“Bi Kịch Của Bác Sĩ Faustus? Frankenstein? Hóa Thân?” Ian đoán ra tên ngay.
Enoch gõ đầu, cậu bái phục: “Như vậy mà anh vẫn có thể đoán ra cơ à!”
“Không hổ danh là Isabella.” Ian không kìm được mỉm cười, làn da trắng nõn trong màn đêm hơi tỏa ra sắc trắng nhạt, đẹp đến độ chói mắt.
Không hiểu sao nghe tận tai Ian gọi tên con chim công đó làm Enoch không thoải mái tí nào. Nhưng chỉ cần nhắc đến chim công thì Ian đang thất thần sẽ có phản ứng rất lớn, cậu không cầm lòng được nói tiếp: “Tôi còn biết nhiều chuyện về cô ta lắm, cô ta thích sách, thích hoa, thích các món ăn, thích dạo cửa hàng, trường đại học trước kia, địa chỉ… quê quán của cô ta… nhiều ghê lắm…”
“Sao cậu biết nhiều thế?” Ian chau mày, hỏi cảnh giác.
“Toàn là bạn cô ta kể tôi nghe, bọn họ thích tám chuyện mà. Anh yên tâm đi, tôi chẳng có tí hứng thú nào với cô ta!”
Berry đứng bên bình luận: “Này này, chúng ta lạc đường rồi.”
Enoch ngẩng đầu nói: “Không sao đâu, tôi biết tuốt, sau này anh cứ hỏi tôi là được.”
“Điều kiện của cậu là gì?” Ian hỏi.
Ý hắn là vì sao Enoch lại nói những chuyện đó với anh.
Enoch ngẩn người, cười gian xảo: “Chỉ cần anh làm bạn tôi, tôi sẽ nói anh biết!”
Rõ ràng chỉ là lời nói khoác không biết ngượng nhưng khi lấy được sự đồng ý sảng khoái của đối phương, Enoch lại hơi ngượng ngùng, cậu xấu hổ cúi đầu vuốt mũi mình, cực nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh có thể ôm tôi một cái không?”
Nhỏ giọng như thế thì sao đối phương có thể nghe thấy?
Trước khi người ấy hỏi thì Enoch đỏ mặt đến mang tai, cậu nói “Mai gặp lại” xong trong tích tắc nhảy phốc đi đâu đó như quả khinh khí cầu nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.