Ôm Ấp

Chương 2:




02.
Tim Enoch đập nhanh hơn, người nôn nao, cậu mấp máy đôi môi khô khốc, còn chưa kịp mở miệng thì nhìn thấy đối phương mỉm cười với mình xong quay người bỏ đi.
Enoch choáng váng, cậu mặc kệ công việc đuổi theo ngay như một con chó lông rối bết nhìn thấy xương.
Hai anh em đi vào phiên chợ, Enoch đi đằng sau. Cô em hét ỏm tỏi vòi mua bong bóng. Enoch vội móc chút tiền từ trong túi ra mua bong bóng, lấy can đảm đứng trước mặt họ: “Bong… bong bóng này!”
Enoch thấy vẻ mặt hoài nghi của hai anh em thì mau mắn nói: “Tặng cho anh… Cảm ơn anh lúc nãy đã nhặt đồ giúp tôi…”
“Cái anh ở hồ bơi kìa!” Cô em nói lớn.
“Tôi cảm ơn.” Anh trai nhận bong bóng rồi đưa cho em gái, “Nói cảm ơn anh ấy đi.”
“Em cảm ơn anh.” Cô bé tươi cười rạng rỡ.
“Tôi… Tôi tên Enoch!” Enoch lớn giọng nói tên mình, “Tôi 18 tuổi, đang làm ở hồ bơi… Tôi giỏi bơi lội lắm… Tôi là nhân viên cứu hộ! Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người… À, hai, hai người tên gì nhỉ?”
Nói xong một loạt câu thì Enoch túa mồi hôi khắp người, mặt cũng nóng bừng nhưng cậu vẫn dán mắt vào người cao gầy, đẹp đẽ giống y hệt trong tạp chí ở trước mặt.
“Ian.”
“Berry!” Bé gái nói.
“Ian, Berry, tên đẹp quá! Tôi…”
Enoch còn chưa nói hết thì thấy Ian đi lướt qua mình, nhìn phía sau cậu. Một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước ra ngoài cửa hàng để rót nước rồi tức thì quay trở vào. Có thể thấy cô là nhân viên cửa hàng nhưng không mặc đồng phục mà mặc quần áo sáng màu, đi giày cao gót giống một con chim công tuyệt trần. Chim công bưng khay đi qua đi lại giữa nhóm người. Ian ngắm cô cách qua tấm kính.
Soda ở cửa hàng này rất ngon, thỉnh thoảng có ít tiền dư thì Enoch sẽ vào đây mua loại nước soda rẻ tiền nhất và tán gẫu với nhân viên phục vụ. Nhưng con công đó nhàm chán nhất, mỗi lần thấy cậu thì cô đều trợn trắng mắt nhìn cậu với ánh mắt như đang nhìn thứ rác rưởi, như thể cậu đã thoái hóa thành loài động vật cấp thấp chỉ biết phát ra thán từ.
“Muốn vào không?” Enouch hỏi.
Berry cười nói: “Anh hai thích chị đó đó…”
“Sao… Sao vậy được?” Enoch vô thức hỏi.
“Bớt nói nhảm, anh còn tính mua cho em cái hamburger mà thôi khỏi.” Ian đen mặt nói.
“Anh ơi em sai rồi mà!”
Đúng vậy, chàng hoàng tử “sáng chói lóa” như Ian sao có thể thích con chim công thấp kém thế kia chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.