[OLN] A Traveler In Many World

Chương 71: Chuyện phiền phức




POV Sato

Tôi đang ngồi thưởng thức cafe trong văn phòng và đợi báo cáo về tên FBI kia. Vẫn như thường, cánh cửa bị mở tung một cách mạnh bạo.

"Báo cáo ông chủ. "(Vệ sĩ)

"Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng thế? "Đặt tách cafe xuống, tôi hỏi.

"Dạ, là... 10 người được cử đi đều không có ai gửi báo cáo về và họ đều biến mất không chút dấu tích. Thuộc hạ xin lỗi. "(Vệ sĩ)

"Có vẻ ta đã đánh giá thấp tên FBI này rồi. Ngươi lui ra đi, lát nữa hắn có tới thì đừng có để lộ gì trên mặt hết, hiểu chứ? "

"Vâng, thuộc hạ đã hiểu. Thuộc hạ xin lui. "(Vệ sĩ)

"Ờ, ngươi lui đi. "

Rồi hắn cũng rút đi và đóng cửa lại như thường. Thật là khốn kiếp, ngươi chắc chắn sẽ biết tay ta, John...

_________cùng thời gian đó________

POV Main

Oáp~… tôi thức dậy sau một giấc ngủ thoải mái, cơ mà sao tôi lại cảm thấy mát mát và thiếu thốn gì đó nhỉ. Lúc đó tôi liền nhìn xuống dười và phát hiện ra rằng... Cơ thể tôi đang trần trụi với thiên nhiên. Tôi nhớ rõ ràng là hôm qua đi ngủ tôi có mặc quần áo đàng hoàng mà. Tôi liếc lại mấy cô vợ thì họ cũng y chang tôi và còn có chất lỏng trắng đục chảy ra ở đùi của họ nữa. Đm, không lẽ tôi luyện được skill <xoạc khi ngủ> hả.

Cơ mà có cái skill này thì làm sao tôi cảm thấy sướng khi đang ngủ cơ chứ, thật là một cái skill tào lao. Đang bất ngờ này nọ thì mấy cô vợ của tôi cũng dậy.

"Oáp~ chào buổi sáng, anh Raito. "(Yuri)

"Buổi sáng tốt lành anh Raito. "(Seria)

"Buổi sáng vui vẻ. "(Lili + Mia)

"À ừ, chào mấy em. Cơ mà hôm qua mấy em không phiền chứ? "

"Phiền gì??? "Yuri ngơ ngác hỏi.

"Thì... Mấy em ngủ rồi mà còn bị anh đè ra 'xung trận' nữa. "

"Vậy là anh không nhớ gì à. Hôm qua bọn em mới là người đè anh ra 'xung trận'. Do lúc đó anh ngủ rất say và bọn em kêu hoài không dậy nên bọn em tự làm hết luôn. "(Lili)

"Đúng thế đó. Làm tụi em mất sức lắm luôn. "(Mia)

"Ùm ùm... "Yuri và Seria đỏ mặt gật đầu.

"Vậy... Vậy à... Thế mà anh cứ tưởng anh luyện được skill mới. Nếu không phải thì tốt rồi. "

"Anh nói gì thế??? "(Lili)

"À không, không có gì đâu. Mấy em đi sửa soạn đi rồi ăn sáng. Anh sẽ làm bữa sáng rồi đi trước vì anh hẹn với thằng cha thủ tướng là có mặt lúc 7 giờ nên chắc anh không ăn chung với bọn em được. "

"Thì là công việc mà, anh đừng lo. "(Mia)

"Nếu không kịp thì lát nữa em sẽ nấu cho, anh cứ đi đi không thôi không kịp. "(Yuri)

"Để anh làm cho, coi như quà tạ lỗi vì anh không thể ngồi ăn với mấy em được. "

"Vâng... "(Mọi người)

Bọn họ đều ỉu xìu đi ra khỏi phòng. Tôi thì tự dùng ma thuật của bản thân và chỉnh trang lại mình với bộ vét đúng quy cách của vệ sĩ và khoác thêm cái áo khoác dài của Segawa.

Xuống bếp làm bữa sáng như mọi ngày, nhưng lần này thì tôi đậy vung chứ không dùng kết giới vì tôi sẽ đi ngay bây giờ. Tôi cũng rất buồn khi không được ăn sáng với họ nhưng chịu thôi, lỡ nhận việc thì phải hoàn thành.

Bày biện bữa ăn xong thì cũng đã 6h30, nên tôi đi xuống tầng hầm để xem hai đứa kia thế nào và bọn chúng đã chết ngạt trong xe nên tôi giục nguyên cái xe vào trong kho vô hạn luôn.

Rồi tôi lấy cái cây gậy ra, vừa đạp chân vài cái rồi nhảy lên, kéo cái gậy ra và cái xe xuất hiện. Khi tôi chèo lên xe kiểu này thì cái mũ sẽ tự đội vào đầu tôi mà tôi không cần làm gì cả và tôi phóng đi một cách tốc độ nhất.

___________chuyển cảnh___________

Do hôm qua tôi đã tới đây bằng cái xe này rồi nên khi thấy xe của tôi thì họ liền mở cổng ngay lập tức. Tôi đi vào và thu gọn cái xe lại.

Tôi được vệ sĩ dẫn đến phòng làm việc của ông ta. Có vẻ ông ta đã biết về chuyện những người theo dõi tôi và kêu người của ông ta không được tỏ thái độ với tôi nhưng mà tôi vẫn có thể cảm nhận được cái sự khát máu của tên đang dẫn đường cho tôi đây mặc dù không nhiều cho lắm.

Hôm qua tôi nói hơi ít về tiểu thư đúng chứ, để hôm nay tôi điểm sơ lại vài thông tin mà tôi thu thập được. Aiko cũng là một con cáo xảo quyệt, luôn cho những người bên ngoài nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên, ngây thơ trong sáng. Và chỉ khi cô ta ở cùng gia đình mình thì cô ta mới thể hiện bộ mặt thật thôi. Có một vài vụ việc đã được gây ra bởi cô ta dẫn đến vài học sinh phải chuyển trường, không thì vô viện tâm thần, nặng hơn nữa thì những học sinh đó đã phải tự tử. Tất cả đều là những học sinh từ gia đình nghèo nên họ không có tiền để kiện tụng hay điều tra gì, mà gia đình của những học sinh đó còn bị mua chuộc sự im lặng bằng tiền cũng như sự sung túc. Đúng là cha nào con nấy mà, 2 cha con nhà này quả là mấy con sâu ung nhọt của xã hội mà.

Con vợ thì cũng chẳng khác gì thì mới lấy được thằng chồng chứ. Nói chung là nguyên cái gia đình này là một cái ổ cặn bã. Mặc dù trên thế giới cũng có rất nhiều nhưng kệ đi, bọn chúng chưa đụng chạm gì đến tôi thì tôi cũng chẳng muốn đụng đến chúng làm gì cho mệt.

Đi được một lúc thì tôi cũng đã tới phòng làm việc của Sato. Tên vệ sĩ trước phòng thấy tôi thì mở cửa phòng ra để tôi vào.

"Chào ngài, Thủ tướng. "

"Ồ, chào cậu. Cậu đúng là người uy tín nhỉ. Ngồi đi. Aiko đang chuẩn bị một chút nên cậu đợi nhé. Con bé mong được đến trường lắm đấy. "(Sato)

"À vâng, tất nhiên rồi. "

Rồi cả hai bọn tôi ngồi im lặng vừa uống trà vừa đợi trong phòng. Còn ông ta thì tiếp tục làm công việc giấy tờ của mình.

Tôi liếc xung quanh để xem căn phòng. Căn phòng được bố trí rất nhiều kệ sách xung quanh, ở đối diện cửa ra vào là cái bàn với 2 cái ghế bành và bàn làm việc của ông ta. Đợi chắc tầm 10 phút thì cánh cửa mở ra và ở đó là cô con gái cưng của ông ta.

"Con chào cha. Và chào anh John. "(Aiko)

"Ừ, chào con, nếu xong rồi thì cả hai ra xe để đến kí túc xá trường đi. "(Sato)

"Chào cô, tiểu thư. "

"Vậy con chào cha. Đi nào anh John. "(Aiko)

"Rất sẵn lòng ạ. "

Rồi bọn tôi tạm biệt thủ tướng và đi ra ngoài để lên xe hơi và tới trường. Trong người tôi hiện giờ là cây gậy xe môtô và cây súng ma thuật của Segawa. Chắc tôi phải tìm lúc rảnh để tạo thêm một cái mặt mạ cho phép tôi tạo ra áo giáp bao bọc toàn thân khi đeo cái mặt nạ vào vì nó trông rất ngầu, như Iron man ấy.

_________chuyển cảnh____________

Cái xe mà bọn tôi ngồi là một chiếc limo dài cỡ 2m, màu đen. Ngồi trong xe thì tôi ngồi kế bên với Aiko.

"Anh John nè, anh có bạn gái chưa? "(Aiko)

"Tôi có vợ luôn rồi. "

"Vậy à, thế tôi với vợ anh ai đẹp hơn? "(Aiko)

"Nếu phải nói thì tiểu thư đẹp hơn. "Do phải lấy lòng cô ta nên tôi phải chém như thế. Chứ cô ta chẳng được một góc của vợ tôi cơ.

"Vậy ư, tuyệt quá. Sao anh không bỏ vợ anh và lấy tôi. Bố tôi là thủ tướng nên ông sẽ giúp anh được nhiều thứ đó. "Aiko vừa nói vừa quay mặt nhìn tôi với nụ cười...

"Trong hợp đồng ông chủ đã cấm mối quan hệ yêu đương nên tôi đành phải từ chối. "

"Anh đừng cứng nhắc như thế, nếu tôi khuyên nhủ một chút thì ông ấy sẽ đồng ý thôi. "(Aiko)

"Nếu là vậy thật thì tôi sẽ suy nghĩ xem sao. "Tôi cười mỉm khi nói.

"Vâng, tôi sẽ mong đợi câu trả lời của anh. "(Aiko)

(Cá đã cắn câu, ahihi. Khi hắn biết được sự thật thì không biết khuôn mặt hắn sẽ thế nào nhỉ. Vui quá đi.) suy nghĩ của Aiko.

Con nhỏ này nghĩ tôi bị mắc bẫy sau cái đống thông tin tàn ác của cô ta à. Cứ nằm mơ tiếp đi, cơ mà tôi cũng có hơi mong đợi không biết tiếp theo cô ta sẽ làm gì đây.

Sau khi ngồi xe hơi 30 phút thì bọn tôi đã đến KTX. Tôi nhanh chóng xuống xe và qua bên kia để mở cửa cho cô nàng đi xuống.

Sau khi Aiko xuống rồi thì bọn tôi bắt đầu đi bộ đến KTX khi tôi xách theo va-li hành lí cho cô ta. Ai ở đây thấy cô ta đi ngang thì cũng né ra xa và xì xầm bàn tán đủ thứ. Thấy vậy Aiko cũng chỉ cười một cái nhẹ mà không cho ai thấy.

Phòng của bọn tôi ở tầng 4 của KTX, đây là tầng cao nhất nên đi lên cũng hơi tốn thời gian một chút. Và chuyện đó lại xảy ra lần nữa, bọn tôi đi tới đâu mà có người thì bọn tôi luôn bị né xa.

Lên đến tầng 4 thì đỡ hơn một chút là do tầng này là của bọn nhà giàu không thôi. Và chuẩn luôn, khi bọn tôi chuẩn bị vào phòng của Aiko thì bọn tôi bị nhóm 3 đứa con trai gọi lại.

"Chào Aiko, cậu học ở đây à? "(Akira)

"Lâu rồi không gặp, Aiko. "(Kiyoshi)

"Chúng ta thật có duyên nhỉ. "(Taka)

"Chào các cậu. Đây là John, vệ sĩ của mình. "(Aiko)

"Xin chào. "Tôi lãnh đạm chào và cúi đầu.

Bây giờ bọn chúng mới phát hiện ra sự hiện diện của tôi đấy. Vì bọn chúng đều giật mình vì nghe thấy tiếng tôi chào.

"À, chào anh. "(Akira)

"Mong anh giúp đỡ. "(Taka)

"Tên thường dân không biết địa vị. "(Kiyoshi)

Tôi chỉ cười nhẹ và nhún vai với lời đáp của chúng. Suzuki Akira là con của một gia đình đại gia có 3 công ty con và 1 tổng công ty về lĩnh vực thức ăn. Yamamoto Kiyoshi là con của một nghị sĩ được coi là người sẽ lên chức thủ tướng nếu tên Sato rời khỏi chức vị đó. Inoue Taka, con của tiên hoàng tại vị hiện tại của nhật. Do tiên hoàng chỉ là một chức vụ hình thức nên có thể nói cậu ta là người thấp nhất trong đám bạn này nên cậu ta khá khiêm nhường.

Thấy thái độ của tôi, tên Kiyoshi định lao vào đánh tôi cơ mà bị hai đứa kia cản lại, Aiko thấy thế cũng nói xen vào để giải vây.

"À... Mọi người đi trước nha. Do bọn tớ mới tới nên anh ấy phải giúp tớ sắp xếp đồ đạc. "(Aiko)

"Ngươi hên đấy tên khốn. "Thoát khỏi mấy đứa bạn thì Kiyoshi nói.

"Xin lỗi chứ tôi không phải vệ sĩ bình thường đâu. "Tôi nói rồi lấy thẻ FBI của mình ra.

Bọn chúng thấy cái thẻ thì cũng hơi run, vì tôi là một FBI đặc biệt nên không chịu bất cứ pháp luật của quốc gia nào cả nên chức vụ của bọn chúng chẳng áp dụng lên tôi được, cho dù tôi có phế hai chân của chúng đi chăng nữa.

Vào phòng thì tôi thấy cô ta đang ở chỗ giường. Nên tôi kéo va-li lại chỗ cô ta và chuẩn bị rời đi.

"Anh đừng rời đi mà... Em thật sự thích anh lắm. "Cô ta vừa nói vừa ôm tôi.

Ngay lúc đó tôi có linh cảm xấu nên tôi đã tạo ra kết giới cách âm và khoá cửa lại bằng phép thuật. Tôi quay lại để đẩy cô ta ra thì bị cô ta kéo xuống giường và bây giờ tôi đang trong tư thế hai tay chống lên giường giống như chuẩn bị hiếp cô ta vậy đấy. Rồi ánh đèn flash từ phía phòng tắm chớp tắt liên tục...

"Bớ người ta, hiếp dâm. Có kẻ muốn hiếp dâm tôi, ai đó cứu tôi với. "Aiko la lên.

Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Chắc tên trong phòng tắm chụp ảnh để tôi không có đường chối cãi. Tôi từ từ rời khỏi cô ta khi cô ta nở nụ cười. Nhưng thấy nụ cười của tôi thì cô ta bất giác nhăn mặt.

"Ngươi cười cái gì chứ, mà tại sao ta hét như vậy mà chẳng có ai lao vào là sao chứ. "(Aiko)

"Ahaha... Xin lỗi, do tôi đã cách âm căn phòng này rồi nên cô có la rát cổ họng cũng không có ai giúp cô đâu. "Tôi nói với giọng hơi dâm trong lúc móc cây súng ra.

"Ngươi... Ngươi định làm gì? "Aiko hoảng hốt.

"Không có gì nhiều đâu. Tôi chỉ biệt miệng cái tên đang ở trong phòng tắm kia thôi. "

Nói xong thì tôi nghe tiếng lục đục phát ra từ nhà tắm. Tôi dừng thời gian lại và đi vào đó. Kéo hắn từ chỗ cửa sổ xuống và bắn một viên đạn phép xuyên qua sọ hắn rồi tôi phá cái máy ảnh bằng <hủy diệt>.

Rồi tôi quay trở lại với con nhỏ bố láo này cùng lúc cho thời gian chạy lại.

"Đừng... Đừng có làm bậy... Ta báo cảnh sát đấy. "(Aiko)

"Yên tâm, người của cảnh sát cũng phải nghe lời tôi thì cô làm gì được nào. Và nếu cô đã muốn bị hiếp dâm thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là hiếp dâm. "Tôi nở một nụ cười gan góc.

"K... Kh... Không... Khônggggg... "Aiko la hét.

Và sau đó chuỗi sự việc sướng một chiều bắt đầu. Tôi sẽ cho cô biết mùi đau khổ.

___________________________________

Trong khi đó ở nhà của Sato.

Tôi nhận được một bức hình từ điện thoại. Mở ra xem thì đó là hình mà tên FBI đang đè lên con gái tôi trên giường, cơ mà sao tên cận vệ này không nhắn gì ngoài bức hình nhỉ. Không lẽ hắn cũng bị xử rồi. Khốn kiếp.

"Người đâu. Vào đây ta biểu. "

"Vâng, ngài có việc gì cần sai bảo thưa ông chủ. "(Vệ sĩ)

"Cho người đi bắt đám con gái ở căn hộ 1507 ở chung cư Plaza cho ta. "

"Tuân lệnh. "(Vệ sĩ)

Ngươi hãy đợi đó John, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết vì dám đụng vào thuộc hạ của ta và con gái ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.