[OLN] A Traveler In Many World

Chương 14: Thay đổi




Sau khi thấy có thư được gửi đến trong kho đồ, tôi liền thọc tay vào không khí để lấy lá thư ra và đọc, hai người kia thấy tôi đọc cái gì đó cũng nhìn tôi chăm chú.

Bức thư như sau:

{Gửi Jonathan
Là ta, thần cai trị đây, suốt 1000 năm qua, cám ơn cậu đã cố gắng, ta đã được ngủ và nghỉ ngơi một thời gian dài như vậy là nhờ có cậu. Hạn chế của <dịch chuyển thời không> đã bị gỡ bỏ, nên từ bây giờ cậu không cần phải sợ sẽ bị dịch chuyển đi mà mình không biết vì cậu đã làm chủ được nó. Nếu cậu hô <dịch chuyển> và nghĩ đến nơi nào mà cậu đã tới rồi thì cậu sẽ được dịch chuyển tới đó, tất nhiên nó chỉ dịch chuyển ở trong thế giới đó, còn khi cậu hô <dịch chuyển thế giới> thì nó sẽ chạy như lúc cậu đi cứu các thế giới, không biết rõ điểm đáp và chỉ nhận được thông tin sau khi đáp. Ta định gửi bức thư này trễ hơn cơ nhưng do ta thấy cậu đang bị dồn vào thế bí bởi cô bé elf dễ thương kia nên ta đành gửi bức thư xuống để giúp cậu có câu trả lời dễ hơn. Và cậu đừng lo đến chuyện bất tử, lọ thuốc ta gửi cho cậu có thể giúp cậu giới hạn số tuổi xuống, nếu cậu uống bây giờ thì cậu vẫn có thêm 400 năm để sống, vì đó là số tuổi mà ta thấy ở cô bé người elf, còn nếu cậu không chịu cô bé thì cậu vẫn có 400 năm để tìm người mà cậu thích. Ta chỉ nói đến đây thôi, mong cậu tìm được câu trả lời thoả đáng cho bản thân. Tạm biệt Jonathan, và cám ơn. Từ thần cai trị.}

Nước mắt đã lăn dài trên má tôi, nếu tôi không còn bị bắt du hành nữa và tôi có giới hạn số tuổi thì tôi sẽ không lo đến chuyện tôi sẽ nhìn mọi người ra đi trước tôi nữa. Vậy tức là tôi sẽ có thể có người yêu và vợ và thậm chí có cả harem ư... Không, không, tốt nhất là chỉ có 1 người thôi, vì nữ thần nói là tôi vẫn sẽ sống được thêm 400 năm nếu tôi uống nước thuốc của nữ thần vào. Hửm mà khoan, hình như đâu chỉ có tôi ở đây...
Khi trở về với thực tại, tâm trí tôi mới bắt đầu nghe được những thứ xung quanh.

"Anh Raito, anh Raito, anh sao vậy, đừng bỏ em mà. "(Mia)

"Đừng tự nhiên bỏ tôi chứ, khó lắm tôi mới tìm được một người đẹp trai, mạnh mẽ như anh để bảo vệ tôi mà. "(Lili)

"Haizzz, anh xin lỗi nhé Mia, cả cô nữa. Do có chuyện vui quá nên tôi suy nghĩ lan man. "

"Cái... Cái tờ giấy đó khiến anh vui như vậy á? "(Mia)

"Có điều gì đặc biệt ở trong đó sao? "(Lili)

Sau đó Lili và Mia đều cầm lá thư mà tôi làm rớt lúc đang suy nghĩ lan man, và trên đầu họ liền xuất hiện mấy dấu chấm hỏi khi nhìn bức thư, vì cơ bản ngôn ngữ mà nữ thần dùng không phải ngôn ngữ của thế giới này, mà là ngôn ngữ ở thế giới trước khi tôi chết ở quá khứ nên 2 người họ không đọc được cũng phải.

"Cái tờ giấy với đống giun bò này khiến anh vui đến thế á. "(Lili)

"Em chẳng hiểu được gì cả. Anh thật sự đọc được cái này ư? "(Mia)
Nếu theo cảm nhận cá nhân thì chữ của thế giới này mới giống giun bò ấy. Nghĩ thế, tôi liền móc chai thuốc được gửi kèm với bức thư ra, đây là cái bình thuốc loè loẹt nhất mà tôi từng thấy, nó phát sáng lấp lánh, còn tỏ ra ánh hào quang nữa chứ.

"Chắc là 2 người có nhiều thứ muốn hỏi lắm nhỉ, cơ mà cả hai hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai anh sẽ nói chuyện thoả đáng với cả 2, được chứ? "

"Ùm... Em hiểu rồi, em sẽ đợi câu trả lời thỏa đáng nhất. "(Mia)

"Mong anh cũng cho tôi 1 câu trả lời thoả đáng. "(Lili)

"Tất nhiên rồi, 2 người cứ ngủ đi, anh phải làm vài việc thì mới có thể ngủ được. "

Nói rồi 2 người họ đi về cái giường lá mà tôi làm để nằm ngủ, còn tôi ngồi xuống bàn, và trước mặt tôi bây giờ đây chính là lọ thuốc giúp tôi thoát khỏi việc bất tử, chỉ cần uống nó thì tôi có thể sống, vui đùa và chết cùng với người tôi yêu. Nghĩ thế, tôi liền mở cái bình ra và tu hết trong một hơi, tu xong, tôi đặt cái bình xuống bàn và chờ đợi.

Bỗng nhiên cơ thể tôi bắt đầu nóng lên, cảm giác như cơ thể tôi bị xé ra thành nghìn mảnh, tôi muốn hét lên nhưng tôi phải chịu đựng, để cho họ có thể được nghỉ ngơi, tôi cắn chặt răng và ôm lấy ngực, rồi tôi ngất đi vì cơn đau xâm lấn quá nhiều.

______chuyển cảnh______

Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang ngục mặt trên bàn, chắc là hôm qua mình đã xỉu ở đây mà nhỉ, cơ thể tôi nhìn không có gì bình thường cả. Sau đó tôi liền kiểm tra bản trạng thái của bản thân. Và bất ngờ quá, nó có thay đổi.

______________________________

Status
Tên: Raito (Jonathan)
Tuổi: 948 (còn 400 năm)
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Bán thần
Chức nghiệp: Ma kiếm thần
Lv: 514
HP: 700,000,000/700,000,000
MP: 900,000,000/900,000,000
ATK: 50,000,000
DEF: 80,000,000
AGL: 100,000,000
INT: 150,000
Kĩ năng:
+Chủ động:
Thần nhãn (max)
Ẩn thân thần cấp (max)
Nhận biết hiện diện (max)
Cảnh báo nguy hiểm (max)
Thần tốc độ (max)
Cú chém hủy diệt (max)
Ma thuật thần nguyên tố (max)
Ma thuật thần thời không (max)
Tạo trạng thái giả (max)
Kho vô hạn
Kho tàng tri thức
Trí tuệ song hành
Map
Sự đe doạ của thần
Truyền thừa kĩ năng
+Bị động
Miễn nhiễm mọi thứ thần cấp (max)
Kháng sát thương ma thuật thần cấp (max)
Kháng sát thương vật lí thần cấp (max)
Tự hồi phục HP thần cấp (max)
Tự hồi phục MP thần cấp (max)
Vô niệm
Tăng cường giác quan (max)
Thể thuật (max)
Võ thuật (max)
Kĩ năng độc nhất:
-Sáng tạo vật phẩm (max)
-Sáng tạo ma thuật (max)
-Dịch chuyển thời không
-Hoá thần
Danh hiệu:
-Người du hành qua các thế giới
-Người được thần cai trị mang ơn
Vũ khí đặc biệt:
Hoả long thần kiếm
<Lưu ý: do đây là thuốc phép đặc chế của thần cai trị nên cho dù bạn có nâng HP cao thế nào đi chăng nữa thì khi gần tới giới hạn thời gian thì HP của bạn vẫn sẽ giảm vì tuổi già, xin bạn hãy chú ý và cẩn trọng. >

________________________________

Tôi... Tôi có HP rồi, còn có cả chỉ số kháng nữa, rồi còn hiện chữ 400 năm thay cho chữ bất tử nữa, còn có cả dòng lưu ý để nhắc nhở tôi nữa chứ, đây là lần đầu tôi cảm thấy vui như vậy sau khi nhìn thấy bảng trạng thái của bản thân gần 1000 năm qua đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.