[OLN] A Traveler In Many World

Chương 10: Gặp đức vua và lời từ chối (phần 2)




Tôi và Mia hiện đang bị vây quanh bởi binh lính của nhà vua, vì đơn giản là tôi từ chối lời đề nghị của ổng. Haizzz đúng là rắc cmn rối mà.

"Ta hỏi ngươi lại lần cuối, ngươi phải làm hiệp sĩ cho con gái ta. Có đồng ý không? "(Vua)

Theo như <kho tàng tri thức> thì ở thế giới này không có thẩm định nhưng có giấy có thể sao chép bảng trạng thái của một người, chắc là mình nên cho ông ta xem nhỉ.

"Cho tôi hỏi một chuyện được không? "

"Được, ta cho phép, ngươi nói đi. "(Vua)

"Ngài có thể ban cho tôi một tấm thẻ in bảng trạng thái được không, tôi có thứ cần cho ngài xem. "

Sau khi nghe tôi nói thì thằng nhóc vua như suy tính cái lồng bàn gì đó, còn tôi thì chỉ muốn tấp vào mặt nó một cái cho nó chầu ông bà thôi.

"Được, ta cho phép. Người đâu, đưa cho hắn 1 tấm trạng thái. "(Vua)

Sau khi ông ta nói thế, một người trông như viên chức cấp cao hay cái mẹ gì đó chạy đi, sau 1 lúc thì lại quay lại, trên tay cầm 1 tấm thẻ hình chữ nhật nhỏ, và ông ta tiến lại gần đưa cho tôi. Mặc dù trong bảng trạng thái của tôi hiển thị là 0 HP, cơ mà khi tôi cần thì máu vẫn có thể chảy ra. Tôi móc con dao ra từ kho vô hạn và cứa vào tay mình một cái, máu bắt đầu tuôn ra, cơ mà cái vết thương lập tức lành lại ngay, cũng hên là tôi dùng cái thẻ hứng kịp một ít máu, rồi cái thẻ phát sáng lên, khoảng 30s sau thì tắt, và cái bảng trạng thái 'super khủng' của tôi hiện ra.

"<pause>."

Đây là một ma thuật thần thời gian cho phép tôi dừng thời gian xung quanh mình, cơ mà MP nó ngốn cũng khá cao đấy. Tôi bước nhanh đến chỗ nhà vua, luồn qua đống lính và kéo nhà vua ra xa đám lính và tôi đứng trước mặt ông ta.

"<Play>."

Mọi người đều bất ngờ vì tôi tự dưng biến mất xong lại bất động khi thấy tôi đứng trước mặt nhà vua. Người đầu tiên lên tiếng chính là tên nhóc vua.

"Ng... Ngươi mới vừa làm gì, ngươi định làm gì ta? "(Vua)

"À không, tôi chỉ muốn đưa bảng trạng thái cho ngài xem thôi vì cái này không thể để ai khác coi được. "Tôi nói đồng thời đưa cái thẻ trạng thái cho ông ta.

"À... Ừ... "Ông ta rụt rè nhận lấy.
Sau đó ông ta nhìn vào, mắt mở to luôn, ông ta cứ nhìn tấm thẻ, rồi nhìn tôi, sau một lúc thì....

"À ừ, ta hiểu rằng nếu tiếp tục bắt ép ngươi thì sẽ có chuyện không hay, mấy người lui... "Tôi đã nhảy vào họng ông ta trước khi ông ta nói xong.

"Ngài cho tôi xin lại tấm thẻ và cho tôi mượn một người lính được chứ. "

"À ừ, được. "Ông vua đưa cho tôi tấm thẻ và ngoắc một người lính lại chỗ này.

"<xoá bỏ>."

Đây là một ma thuật hệ hoả thần cấp, nó cho phép xoá sạch mọi thứ và đến cái thứ được gọi là 'bụi' cũng không còn. Tấm thẻ trên tay tôi từ từ bị đốt cháy và biến mất ở trong tay tôi, mấy người ở đây cứng đờ khi thấy cảnh tượng đó hơn, điều này làm tôi muốn cười vãi đạn, mặc dù tôi có thể bỏ vào kho vô hạn cũng được cơ mà tôi thích thể hiện như vầy hơn.

"Được rồi, cậu hãy dùng kiếm đâm tôi đi. "Tôi vừa nói vừa giang tay ra.

"....hả... "(Lính)

"Hả???? "(Vua)

"Tôi nói anh đâm tôi này, cứ đâm đi. "

"Thưa đức vua... "(Lính)

"Nghe cậu ta đi, nếu có chuyện thì ta chịu trách nhiệm. "(Vua)

Rồi cậu lính đó rút kiếm ra để thẳng và đâm về phía tôi trong khi nhắm mắt, oi oi lỡ dính người vô tội thì sao. Mà thôi chả sao, Mia thì hình như đã nghe được nên đang chạy tới chỗ này, mấy người lính đang ngăn con bé lại, mấy người đó hiểu vấn đề đấy.

*Phập* thanh kiếm đã xuyên qua ngực trái và xuyên qua tim tôi rồi đâm ra sau lưng, thế mà cứ làm như không muốn giết tôi, đâm chuẩn vl ra còn giề.

Mấy cô công chúa với hoàng tử và hoàng hậu đang hoảng hốt vì tôi tự nhiên bị đâm do ở xa không nghe thấy gì và hình như Laris còn định kêu lính bắt người đã đâm tôi nữa.

"Mọi người không cần hoảng hốt, tôi không sao. "Tôi nói với thanh kiếm đâm trên người. Mọi người thử tưởng tượng xem khuôn mặt của mấy người ở đây nhìn thế nào kakaka.

"C.... Cái....cái quái gì thế, cậu ổn thế quái nào được. Cây kiếm còn trên người cậu kìa. "(Laris)

"Con bình tĩnh đi, cậu ta không sao. "Vua vừa nói vừa đi lại gần ngai vàng.

Còn tôi thì vừa đi vừa rút ngược thanh kiếm ra, Mia cũng xửng sốt khi thấy tôi làm vậy, em ấy còn chạy lại với tốc độ thần sầu nữa chứ.

"Anh... Anh Raito, anh không sao thật chứ? "(Mia)

"Anh không sao thật mà, cơ mà cái áo rách rồi. "Tôi vừa nói vừa chỉ vào cái lỗ trên cái áo.

"Đó là điều mà anh quan tâm sao, tôi lo lắm đấy anh biết chứ. "(Laris)

"<Pause>."

Tôi dừng thời gian lần nữa, cởi đồ quản gia ra và thay bằng 1 cái áo sơ mi đen công với một cái áo khoác có phần lông thú màu trắng. (Tác: giống như áo khoác của touya bên isekai wa smartphone á.)

"<Play>."

Thời gian chạy lại, ai cũng đứng hình khi tôi có một bộ đồ mới.

"Cậu dừng thời gian nhỉ? "(Vua)

"Ngài cũng thấy nó rồi nên phải hiểu, đúng chứ? "

"Ừ, ta hiểu. "(Vua)

Từ đây chỉ có nhà vua là hiểu do đã thấy bảng trạng thái của tôi rồi còn mấy người khác thì chưa, mấy người mà nghe được câu nói đó gồm Mia, Laris, Charlotte, hoàng hậu và hoàng tử. Vì ông ta nói khá nhỏ.

"Cái... Dừng thời gian... "Laris ngơ ngác...

Mấy người kia cũng đơ theo.

"Ta tuyên bố, lệnh bắt buộc Raito làm hiệp sĩ cho Charlotte bị hủy bỏ. Ta chỉ ban thưởng cho cậu ta là 100 tiền vàng, cùng với một huy chương chứng tỏ cho sự biết ơn của ta thôi. "Vua tuyên bố với một giọng to rõ, làm tôi muốn điếc tai luôn.

"Thần xin cảm tạ. "Nói rồi tôi quỳ xuống. Nhà vua cầm thanh kiếm quý hay gì đó, đến và để lên hai vai tôi, sau đó tặng tôi một chiếc huy chương cùng với một túi vàng rồi tôi được cho mượn xe ngựa để đi về thành phố Ernesti.

Công chúa Charlotte thì vẫn còn bực tức bởi tôi đã từ chối cô ta với lí do phiền phức, còn Laris thì cố gặng hỏi nhà vua rằng ngài đã thấy cái gì, tất nhiên là nhà vua đã hứa với tôi rằng những gì ông ta thấy thì ông ta sẽ mang xuống mồ, nếu ông ta nói ra thì cùng lắm tôi chỉ dùng ma thuật thần linh để hoả táng cái vương quốc Vettroia này thôi.

______chuyển cảnh_______

Tôi bỏ lại tất cả những lời bàn tán sau lưng và đi về thành phố Ernesti trên xe ngựa mà nhà vua đã cho mượn, người lái xe cũng khá biết điều nên không hỏi gì nhiều mà chỉ phụ trách lái xe ngựa chở chúng tôi về thôi. Thật tốt quá, đỡ phải mệt mỏi.

"Mia à, em có thể thôi sờ xoạng người anh được không? "

"Em phải kiểm tra để chắc rằng anh không bị gì cả mà, nên anh để im cho em sờ đi. "

"Đúng là sờ một chút thì có thể nói là kiểm tra thật, cơ mà em sờ từ lúc anh bế em đi từ đại điện đến lúc ra ngoài rồi đấy. "

Con bé Mia sờ xoạng khắp người tôi từ khi được tôi bế lên rồi, đi từ trong đại điện đi ra tới khi lên xe ngựa luôn vẫn chưa thôi, tôi có thể gọi cái này là quấy rối tình dục được không đây. (Tác: không đâu, con bé mới có 10 tuổi thôi, anh cứ để cho làm đi. )

Sau khi sờ xoạng tôi đã đời, Mia bắt đầu lăn ra ngủ. Nếu tôi có thể dùng dịch chuyển được thì tôi cũng mừng rồi, cơ mà cái skill này nó tự kích hoạt và quyền kích hoạt của tôi thì bị chặn, cái quái gì thế không biết. Thế là tôi đành chịu ngồi xe ngựa thêm 7 ngày để về thành phố Ernesti vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.