Oan Gia Tương Phùng

Chương 13:




Khi Chân Lãng bước vào cửa lớn tiệm chụp hình Hướng Dương Vàng, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là vô số đồ ăn nằm ngổn ngang trên chiếc bàn nhỏ xinh xắn, còn Giả Thược thì đang ngồi cạnh đó, ăn cơm rang thập cẩm, nhanh chóng xiên một viên thịt, đưa lên miệng, cắn một miếng.
Thấy anh bước vào, Giả Thược liền ngẩng đầu, dừng ngay việc ăn uống, sau đó nhảy dựng lên, hỏi bằng giọng ngọng nghịu: “Anh ến ây àm ì?”
Sắc mặt Chân Lãng không hề thay đổi, anh nhẹ nhàng phủi một hạt cơm dính trên áo: “Tìm cô có chút chuyện.”
“Ôi ải em ặt.” Vừa nhá cơm Giả Thược vừa giơ viên thịt trong tay lên khua khoắng trước mặt Chân Lãng như là vũ khí: “Ó ì í ữa ói.”
Chân Lãng khẽ cười, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hắn ta muốn làm giống hôm qua, tiếp tục ngồi ở chỗ cô có thể nhìn thấy mà gọi đồ ăn, rồi dùng đồ ăn thu hút sự chú ý của cô ư? Không có cửa nữa đâu nhé!
Giả Thược trề cặp môi dính đầy dầu mỡ, nở một nụ cười méo mó, nhét nốt miếng thịt viên còn lại vào miệng: “Ôm ay, anh ông ụ ỗ ược ôi âu.”
Chân Lãng hơi nhướng mày, tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh, rồi ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ một cách tự nhiên, đưa mắt nhìn Giả Thược.
Cô nàng nào đó vừa thề rằng sẽ không bị anh dụ dỗ lại tiếp tục công việc trọng đại của mình, cứ như là quỷ đói đầu thai.
Sau khi tất cả thức ăn trên bàn bị càn quét sạch sẽ, Giả Thược đưa tay xoa xoa bụng, cảm thấy mình sắp nôn đến nơi. Hình như…vừa rồi cô đã ăn hơi nhiều.
Tất nhiên, bất kể thế nào cô nàng cũng sẽ không nói với Chân Lãng một sự thực, giờ cô đã quá no.
Lắc lư cái đầu một cách vui vẻ, Giả Thược nhe răng cười nói: “Bây giờ có thể đi rồi.”
“A!” Chân Lãng dường như vừa tỉnh táo trở lại sau cơn trầm tư, khẽ reo lên: “Tôi quên mất, hôm nay tôi có một cuộc hội chuẩn, đến đây là để nhắc cô một tiếng rằng tôi không cùng cô đi xem mặt được, tôi sẽ ước lượng thời gian để tới đón cô, rồi chúng ta cùng về nhà.”
Cái…cái gì?
Cơn giận của Giả Thược tắc nghẹn trong cổ họng, những đồ ăn vừa nuốt xuống thiếu chút nữa đã hóa thành một dòng máu tươi mà phun ra ngoài.
Hắn ta không thể đi với mình? Không thể dùng những món ăn ngon mà dụ dỗ mình? Vậy mình vừa cố sống cố chết nốc đồ ăn như vậy chẳng phải là phí công rồi sao?
“Anh…” Trong mắt Giả Thược bùng lên ngọn lửa giận dữ, tiếng nghiến răng ken két: “Vừa rồi tại sao anh không nói?”
Chân Lãng mỉm cười vẻ vô tội: “Không phải cô vừa bảo tôi là có gì tí nữa nói sao?”
“Ọe!” Lần này không phải vì tức giận, mà thật sự thiếu chút nữa thì cô đã nôn.
“Chà chà!” Chân Lãng khẽ lắc đầu. “Lúc trước một chiếc bánh kem bơ đã khiến cô kiên quyết không bao giờ đụng vào đồ ngọt nữa, chẳng lẽ sau này cô lại không ăn cơm nữa hay sao?”
“Tôi đánh chết anh!” Giả Thược nhảy vụt tới, cái chân vung lên giữa không trung.
Chân Lãng thản nhiên đứng đó, lẳng lặng nhìn mũi bàn chân của Giả Thược càng lúc càng tới gần, nhằm thẳng về phía mặt anh.
“Rầm!”
Khi Phương Thanh Quỳ hoảng hốt chạy từ tầng trên xuống, đã nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Chân Lãng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh tròn trước ngực, mỉm cười vẻ hờ hững. Một cái chân gác lên bức tường bên phải khuôn mặt anh, lớp sơn màu trắng, trên tường lấy mũi bàn chân làm trung tâm, rạn nứt cả một mảng lớn, bụi rơi xuống rất nhiều, dính đầy vai Chân Lãng. Một centimet, chỉ lệch đúng một centimet, sơ sảy một chút thôi là khuôn mặt đẹp trai kia coi như lụi tàn. Nụ cười dần trở nên tươi tắn, Chân Lãng nhìn Giả Thược chằm chằm: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không, tôi đi trước đây.”
Lồng ngực Giả Thược không ngừng phập phồng, bàn tay nắm chặt phát ra những tiếng răng rắc. Nhìn nụ cười của Chân Lãng, cô chỉ muốn được lao tới xe nát nó ra rồi vứt xuống dưới chân, giẫm cho bẹp dí một ngàn lần, một vạn lần. Nhưng hết cách, cô đành thu chân lại: “Đợi mẹ tôi đi rồi, tôi sẽ từ từ tính món nợ này với anh!”
Không thèm nhìn gã đó thêm lần nào nữa, cô lập tức chạy vèo lên tầng trên. Khi chạy ngang qua chỗ Phương Thanh Quỳ, cô còn nghe thấy cô bạn thân nhắc nhở: “Không được đập tường, không được đạp cửa, không được phá hoại bất cứ trang thiết bị gì, tiền sơn lại bức tường kia sẽ trừ vào lương của cậu!”
Đáp lại Phương Thanh Quỳ là một cỏn chấn động dữ dội như có động đất ở tầng hai cửa tiệm.
Bụi bặm rào rào rơi xuống, đứng giữa đám bụi mịt mù, Phương Thanh Quỳ quay sang phía Chân Lãng nở một nụ cười giả lả: “Thật ngại quá…”
***
Giả Thược rất no, đến nỗi cứ bước được một bước là cô lại cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, những thứ trong bụng bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra. Cô ngẩng cao đầu, cố giữ cho cơ thể mình thẳng tắp, bởi vì chỉ như thê cái bụng của cô mới dễ chịu hơn.
Cẩn thận bước từng bước một, trong mắt người khác, đó là biểu hiện của sự khoan thai, thanh lịch, nhưng chỉ cô mới biết, cô làm vậy là để những thứ đồ ăn trong dạ dày không trào ra ngoài.
Vốn chỉ định ăn vài miếng cơm lót dạ, nhưng vì có sự xuất hiện của Chân Lãng nên kế hoạch của cô đã rối loạn hoàn toàn. Một mình cô càn quét hết sạch bữa tối mà bảy người ở lại tăng ca hôm nay đã gọi. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến tột độ và ánh mắt hết sức khâm phục của mọi người, cô cảm thấy trên trán mình dường như đã được đóng một cái dấu thật sâu, bên trên viết mấy chữ rất rõ nét: Ăn tàn phá hại.
Cố nhịn một chút là được, đợi dạ dày tiêu hóa xong xuôi là sẽ không còn khó chịu thế này nữa, cũng chỉ mất chừng hai tiếng đồng hồ thôi. Giả Thược đành an ủi bản thân như thế, nhưng khi bước chân vào quán cà phê, sắc mặt cô đã biến đổi hoàn toàn.
Lúc này đang là thời gian dùng bữa tối, đủ loại hương thơm hòa quyện, không ngừng chui vào mũi cô. Cô cảm thấy sợ hãi vô cùng, vội vã nuốt nước miếng nhờ thế mới đẩy được những thứ đồ ăn đã trào lên đến cổ họng xuống.
“Cô Giả” Anh chàng ngồi phía đối diện nở nụ cười nhã nhặn “Bò bít tết của quán này không tệ, tôi đã gọi giúp cô một suất, cô không để bụng chứ?”
Hai hàng lông mày của Giả Thược nảy lên không ngớt, mùi hạt tiêu thoang thoảng càng khiến cái dạ dày cảu cô muốn nổi loạn. Lúc này, mọi sự chú ý của Giả Thược đều tập trung vào việc kiềm chế cái cổ họng, không còn tâm trạng đâu mà quan sát người trước mặt. Đặc biệt là khi người đó cắt một miếng thịt nhỏ, bỏ vào trong miệng, dạ dày Giả Thược bỗng thắt lại, cô vội vàng ngoảnh đầu nhìn qua hướng khác.
Cô muốn rời đi với tốc độ nhanh nhất, trong vòng ba ngày cô không muốn ngửi thấy mùi thịt nữa.
“Cô Giả, có phải là tôi gọi không đúng không? Tôi gọi một suất khác cho cô nhé? Cô thích món ăn kiểu Trung Quốc hay là món ăn kiểu Tây?” Giọng nói hiền hoà mà không thiếu sự nhiệt tình của anh chàng đó khiến dạ dày Giả Thược lại quặn thắt.
“Không cần đâu.” Giả Thược đột nhiên thốt lên, khiến cánh tay đang đặt đĩa điểm tâm ngọt xuống của cô nhân viên phục vụ hơi run rẩy, anh chàng phía đối diện cũng nhìn cô đầy kinh ngạc.
Đồ ngọt!
Đầu óc Giả Thược trở nên quay cuồng. Cô cầm dao dĩa lên một cách máy móc, cắt lấy một miếng thịt bò nhỏ, đau đớn bỏ vào miệng trong ánh mắt hài lòng của anh chàng kia, bắt đầu nhai trong đau khổ.
Cô nhai, cô nhai, cô nhai… nhai… nhai.
Hiềm một nỗi phản ứng sinh lý làm sao chống lại được, bất kể thế nào cô cũng không thể nuốt được miếng thịt bò đó. Còn người ngồi đối diện kia lúc này lại đang ăn một cách ngon lành, thỉnh thoảng còn ngẩng lên nhìn Giả Thược, nở một nụ cười mỉm hiền hòa. So với cái gã nói nhiều lần trước, anh ta dường như cũng không tệ, trong lòng Giả Thược thầm nghĩ thế.
“Cô Giả, lần đầu tiên gặp mặt, xin cho phép tôi được đi thẳng vào vấn đề…” Anh chàng đó hai tay chống cằm, ghé tới gần chỗ Giả Thược thấp giọng hỏi: “Cô vẫn con trinh chứ?”
Tròng mắt Giả Thược thiếu chút nữa thì rớt ra, không biết nên nói gì mới phải.
Anh chàng đó lại thấp giọng nói: “Hì hì, thực ra tôi cũng không quá để bụng chuyện này đâu, nhưng nếu không còn, cô có bằng lòng đi vá không?”
“Phì…” Miếng thịt mà Giả Thược nhai hồi lâu vẫn không thể nuốt xuống cuối cùng đã tìm được lối thoát, lập tức phun hết ra ngoài.
Hình như cô đã đưa ra kết luận quá sớm!
Nhìn những mảnh thịt vụn li ti dính trên khuôn mặt cái gã ngồi đối diện, Giả Thược chẳng hề tỏ ra áy náy chút nào, thản nhiên nói: “Thật ngại quá!”
“Không sao.” Anh chàng vội vã đưa tay lên lau mặt.
“Tôi đi trước đây, xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của anh!” Nghe xong câu nói buồn nôn vừa rồi, cái bụng Giả Thược lại càng khó chịu.
Chết tiệt!
Tại sao cô lại ăn no rửng mỡ nghĩ đến cái trò xem mặt tồi tệ này cơ chứ?
Bụng cô khó chịu, bàn chân khó chịu, các ngón chân lại càng khó chịu.
“Cô Giả!” Anh chàng kia vừa lau mặt vừa vội vã đứng dậy. “Trung tâm môi giới nói là cô yêu cầu có gì thì nói nấy, không nên rườm rà, cho nên tôi mới nói ngắn gọn như vậy, cô không để bụng chứ?”
“Không.” Bởi vì chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.
Cặp mắt anh chàng sáng rực lên: “Tôi rất muốn được tiếp tục làm bạn với cô, có điều cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”
“Trả lời cái gì cơ?” Giọng nói của cô rất bực tức. “Trước khi yêu cầu người khác, có phải anh nên nói về bản thân mình trước không, anh thì sao? Có phải trai tơ không?”
“Sao có thể đánh đồng thế được?” Anh chàng ngẩn người. “Trên thế giới này ai lại yêu cầu con trai là trai tân chứ?”
“Điều mình không thích thì đừng yêu cầu người khác phải làm!” Giả Thược khẽ “hừ” một tiếng. “Cái đồ cực đoan biến thái!”
Không cần thiết phải nói chuyện tiếp nữa rồi, ánh mắt Giả Thược nhìn về phía cửa, bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Chân Lãng!
Cô đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài cửa.
Nếu còn ngồi đây tiếp, lỡ để Chân Lãng nghe thấy câu hỏi của tên khốn này, chỉ e cô sẽ phải mất mặt với Chân Lãng thêm lần nữa.
“Cô Giả!” Bàn tay anh chàng kia với về phía Giả Thược vội vã lên tiếng. “Cho dù cô không còn là gái trinh, tôi cũng không để bụng đâu, chỉ cần cô chịu vá, cùng lắm là tôi trả tiền.”
Tiếng nhạc nhẹ trong quán cà phê không biết đã dừng lại từ lúc nào, anh chàng kia buột miệng kêu lên như thế, lập tức khiến khung cảnh càng trở nên tĩnh lặng. Có người đã dừng hết mọi động tác, ánh mắt không kìm được nhìn qua phía bên này.
“Vá cái đầu anh ấy!” Từ hồi chiều Giả Thược đã bị Chân Lãng làm cho chất chứa đầy bụng lửa giận, lúc này không kìm nén nổi nữa, cánh tay khéo léo rụt về, tránh khỏi bàn tay của anh chàng kia, đẩy nhẹ một cái. Anh chàng lập tức loạng choạng, ngồi phịch xuống ghế.
Một luồng ánh sáng bạc lóe lên, con dao nhỏ vốn dùng để cắt bò bít tết trên bàn vẽ một đường còn đẹp đẽ, rồi cắm thẳng xuống dưới.
Anh chàng kia dang rộng hai chân, ở giữa là một con dao nhỏ cắm sâu vào chiếc ghế, lưới dao lạnh ngắt dính sát vào quần của anh ta, cảm giác ớn lạnh truyền trong da thịt, nổi hết cả da gà.
“Tiền cái ghế ngày mai hãy đến Hướng Dương Vàng lấy nhé!” Giả Thược bỏ lại một câu, sau đó chạy ra ngoài cửa như cơn gió lốc.
Người đang đứng dựa lưng vào cửa kia đưa tay lên che miệng, khẽ ho một tiếng, sau đó điềm nhiên cất bước đi theo Giả Thược.
Không ngoài dự liệu, Giả Thược của chúng ta lúc này đang đứng bên đường, bàn tay lần mò lục lọi từ xuống chân, lông mày cau lại. Rồi cô đưa mắt nhìn chiếc xe trước mặt, không kìm được vung chân đạp mạnh một cái.
Trước giờ Giả Thược vốn không thích mang theo túi xách, cho nên chìa khóa, ví tiền và điện thoại thường nhét trong túi quần, nhưng hôm nay cô lại mặc váy, từ đầu đến chân chẳng có cái túi nào cả. Khi đứng bên đường chuẩn bị gọi xe để về nhà, cô nàng ẩu đoảng mới giật mình nhớ ra, chìa khóa, ví tiền và điện thoại đều vứt ở tiệm chụp hình. Không có tiền, không có điện thoại, chẳng lẽ bắt cô phải đi bộ về nhà với đôi giày cao gót chết tiệt này hay sao?
Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi, anh chàng đứng phía sau chỉ hé miệng cười, thản nhiên đứng nhìn cô nàng xinh đẹp mặc bộ đồ bó sát người trước mặt. Chiếc váy bó chặt làm đôi chân cô nàng không thể vận động quá mạnh, chỉ có thể đá khẽ vào chiếc xe cho hả giận.
Ấn nhẹ vào chiếc điều khiển, âm thanh đáng sợ kia cuối cùng cũng dừng lại. Giả Thược ngoảnh đầu nhìn qua, cơn giận dữ trên mặt vẫn chưa tan hết, ánh mắt bừng bừng lửa giận: “Anh đến đây làm gì?”
“Công việc xong xuôi rồi, muốn đến đây uống cốc cà phê thôi. Nếu về nhà sớm quá, phải ở cùng cô ắt sẽ có cảm giác ngày dài đằng đẵng như cả năm vậy.” Chân Lãng vừa nói vừa mở cửa xe. “Không ngờ đi đến đâu cũng gặp cô.”
Giả Thược rất tự giác mở cửa xe bên ghế phụ, vào xe, ngồi phịch xuống: “Tiền xe tôi sẽ trả.”
Chân Lãng liếc mắt nhìn cô, nhẹ nhàng ấn nút khóa của xe, rồi lùi xe một cách thành thạo.
Ngồi trong xe, Giả Thược càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận, trong chiếc xe yên ắng chỉ có tiếng thở phì phò của cô.
“Sao vậy, no đến nỗi hít thở cũng khó à?” Câu nói trêu chọc của Chân Lãng càng khiến cô giận dữ.
“Tránh xa tôi ra một chút!” Sau khi hét lên, Giả Thược mới nhớ ra lúc này mình đang đi nhờ xe của người ta, không kìm được thấp giọng nói thêm một câu: “Bắt đầu từ ngày mai.”
Chân Lãng không trả lời, ngón tay chỉ vào ngăn kéo: “Tìm giúp tôi xem trong đó có bằng lái xe của tôi không!”
Giả Thược cố gắng cạy chiếc ngăn kéo trước mặt ra, động tác hết sức vụng về.
Khi ngăn kéo mở, cô nhìn thấy ngay mộ hộp viên nén men tiêu hóa và một túi táo chua, ngoài ra còn có một chai nước khoáng.
Cặp mắt Giả Thược sáng rực, cô ngó nghiêng một chút rồi nói: “Không có!”.
“Ừ.” Chân Lãng mắt nhìn chăm chú về phía trước, tập trung lái xe.
Giả Thược cẩn thận đưa tay ra, lén nhìn Chân Lãng. Sau khi xác định anh hoàn toàn không chú ý tới những động tác của mình, cô mau chóng lấy một vỉ viên nén men tiêu hóa ra, bóc lấy hai viên, rồi mở chai nước khoáng, uống thuốc thật nhanh, sau đó bóc túi táo chua, bỏ một quả vào miệng.
Vị chua chua ngọt ngọt sau nháy mắt đã tràn ngập trong miệng cô, xua đi mùi dầu mỡ. Cô quay qua phía Chân Lãng, giơ chiếc túi lên: “Dù sao anh cũng không ăn đồ ăn vặt, cái này mở ra rồi, cho tôi nhé!”
“Trả tiền đi!”
“Không mang.” Giả Thược vừa nói vừa nhón một quả táo chua, bỏ vào miệng, hoàn toàn quên mất rằng vừa rồi mình nói sẽ trả tiền xe.
***
Sáng sớm hôm sau, Giả Thược vốn thích ngủ nướng lại dậy sớm hiếm có, bởi vì cô vẫn nhớ rõ một sự thực đau khổ rằng, ví tiền đang ở tiệm chụp hình. Giữa hai biện pháp: hỏi vay tiền của mẹ và ngồi xe miễn phí của Chân Lãng, cô không hề do dự lựa chọn biện pháp thứ hai.
Ức hiếp Chân Lãng rõ ràng tốt hơn là phải nghe mẹ cằn nhằn, cô còn chưa ngốc đến mức không phân biệt được vấn đề đơn giản này.
Cô cứ đi đi lại lại trong nhà, nhưng gần đến giờ đi làm mà vẫn chưa thấy Chân Lãng đi ra. Giả Thược không kìm được, liên tục ngó nghiêng cái đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt đó.
“Chân Lãng ra ngoài rồi, nói là có một cuộc phẫu thuật đột xuất, đi từ nửa đêm cơ.” Cô Giả nhìn Giả Thược bằng ánh mắt xem thường. “Có ai giống con không, ngủ như heo vậy, có người ra ngoài mà cũng không biết.”
Cửa phòng đóng kín, cô làm sao mà biết được?
Vấn đề là bây giờ Chân Lãng không ở đây, ai sẽ đưa cô đi làm chứ? Chẳng lẽ thật sự phải chịu đựng một cuộc oanh tạc của mẹ để hỏi vay mười đồng sao?
“Hì hì… Mẹ…” Giả Thược đang lắp ba lắp bắp, đột nhiên nhìn thấy một chiếc túi xách màu đen đặt trên tủ giày ngay cạnh cửa.
A, ví tiền và chìa khóa của cô, cả điện thoại của cô nữa!
Giả Thược chạy vụt tới, mở chiếc túi, kiểm tra kỹ càng. Không sai, bên trong đúng là ví của cô. Nhưng rõ ràng là cô đã vứt nó trên chiếc bàn ở tiệm chụp hình rồi mà, sao lại ở trong nhà thế này?
“Có chuyện gì thế?” Cô Giả lớn tiếng hỏi.
Giả Thược vội xua tay: “Không có gì, không có gì ạ!” Rồi cô lập tức chạy ra ngoài cửa, thoáng cái đã biến mất. Cô Giả đi tới đứng ngay cạnh cửa, căng giọng hết cỡ kêu lên: “Này nhóc con, chị họ con cứ giục mẹ về, ngày mai mẹ về rồi đấy nhé!”
Đáp lại cô Giả là một tiếng “vâng” vang ra từ trong thang máy.
***
“Là tớ đưa cho Chân Lãng đấy.” Phương Thanh Quỳ xúc một miếng kem bỏ vào miệng, cắn lấy cái thìa. “Dù sao anh ta cũng ở ngay đối diện, kêu anh ta đưa cho cậu là tiện nhất.”
“Tại sao cậu không tự đưa cho tớ chứ?” Giả Thược bẻ ngón tay, những tiếng răng rắc vang lên không ngớt. “Cậu biết rõ là tớ không muốn mang ơn hắn mà.”
“Thế cậu muốn mang ơn anh ta hay là muốn đi bộ về nhà?” Phương Thanh Quỳ liếc mắt nhìn Giả Thược, rồi lại cúi đầu, tiếp tục chiến đấu với cốc kem trong tay.
Giả Thược trưng cái bộ mặt nịnh bợ, ghé tới nói: “Thanh Thanh, cậu có thể mang đến cho tớ mà, sau đó đưa tớ về nhà luôn.”
“Đưa cậu về nhà á?” Phương Thanh Quỳ bực tức trừng mắt. “Hôm qua bọn tớ phải làm tăng ca, mệt phờ người, đã thế cậu lại còn ăn sạch đồ ăn mà bọn tớ gọi nữa, hại bọn tớ phải chịu đói cả buổi tối.”
“Ặc…” Giả Thược lúng túng gãi đầu. “Hôm qua phải làm việc muộn thế sao? Vậy cậu có thể đợi tớ về lấy mà. Tại sao lại kêu hắn đưa cho tớ chứ?”
“Không nghĩ ra.” Phương Thanh Quỳ trả lời ngắn gọn, khiến Giả Thược chẳng còn gì để nói.
Vứt cái cốc kem vừa ăn hết đi, Phương Thanh Quỳ vẫn có chút không hài lòng: “Mau kể lại đi, tình hình hôm qua thế nào?”
“Có cái gì hay ho đâu chứ!” Giả Thược trừng mắt. “Chỉ cần gặp phải cái gã sao Chổi kiêm thần Xui ấy, chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt cả. Cậu có cách gì giúp tớ đuổi hắn đi được không?”
“Thực ra…” Phương Thanh Quỳ ngập ngừng nói. “Cũng không phải là không có cách.”
Cặp mắt Giả Thược lập tức sáng rực: “Thật sao?”
“Cậu cứ thử xem!” Phương Thanh Quỳ nheo mắt cười nói: “Dù gì thì cũng tốt hơn là không lấy được chồng.”
“Cách gì vậy?” Giả Thược gần như đã nhào vào lòng Phương Thanh Quỳ, hung phấn kêu lên: “Thanh Thanh, mau nói đi nào…”
Nhìn Giả Thược đang ôm lấy mình bằng hai tay, cặp mắt to tròn long lanh toát ra vẻ hết sức ngây thơ, Phương Thanh Quỳ cười hà hà nói: “Chắc cậu còn hiểu rõ Chân Lãng hơn tớ, đúng không?”
Hiểu rõ? Đúng là cô hiểu rõ thật, nhưng cái gã Chân Lãng đó mà có nhược điểm sao?
“Cậu nói xem, tớ đánh ngất hắn ta rồi trói lại, có được không nhỉ? Dù sao ngày mai mẹ tớ cũng đi rồi.” Giả Thược đột nhiên nảy ra một ý tưởng không thực tế cho lắm.
“Vậy nếu cậu xem mặt không thành công, mỗi lần đều phải đánh ngất anh ta à?” Phương Thanh Quỳ cười phì một tiếng, tỏ rõ xem thường.
Cũng đúng, vậy nên làm thế nào bây giờ?
Vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm chặt, không chịu buông của Giả Thược, Phương Thanh Quỳ trầm ngâm nói: “Cậu đối phó với tớ thế nào thì hãy đối phó với anh ta như thế, chắc là không sai đâu.”
Đối phó với Thanh Thanh thế nào thì đối phó với hắn như thế ư?
Chẳng lẽ…
Ngó lại động tác của mình lúc này, khuôn mặt Giả Thược bắt đầu trở nên méo mó: “Cậu… cậu định bảo tớ ôm lấy Chân Lãng rồi ấy ấy thế này đấy hả?”
“Cứ thử xem sao!” Phương Thanh Quỳ gỡ tay Giả Thược ra, đứng dậy: “Lấy lòng anh ta một chút dù sao cũng không phải là chuyện xấu.”
Bảo… bảo cô đi lấy lòng Chân Lãng ư?
Đây thật đúng là một tiếng sấm nổ giữa trời quang!
Mà tồi tệ hơn, sau khi tiễn đưa hoàng thái hậu trở về, chuẩn bị quay lại cái ổ chó kia, cô đã nhận được tin từ chủ nhà, thông báo rằng căn nhà tồi tàn, rách nát mà cô đã ở suốt hai năm sắp bị dỡ bỏ.
Chỉ sau một đêm, cô đã trở thành một người vô gia cư đáng thương.
Ở cùng với Phương Thanh Quỳ ư? Hình như người ta đang sống với cả ông bà, cha mẹ đấy ạ!
Vậy…
Đứng ngoài cửa của khu nhà ở cao cấp, sau khi do dự một chút, cô liền bước thẳng vào trong. Dù sao thì cũng ở lâu như vậy rồi, ở thêm một thời gian nữa chắc cũng không sao nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.