Oan Gia Tương Phùng

Chương 1:




Hai mươi hai năm trước.
Dịp cuối tuần là thời gian phúc lợi mà xí nghiệp dành cho công nhân, phòng tắm mở cửa miễn phí. Đối với những công nhân viên muốn tiết kiệm tiền và người nhà của họ, đây đúng là một chuyện đặc biệt tốt, bởi vì không chỉ mình bọn họ được tắm mà còn có thể dẫn theo cả con trai, con gái, chị chồng, em vợ đến tắm cùng. Mỗi lần phòng tắm mở cửa, cả đám người, nam có, nữ có lập tức chạy ào ào tới như cơn gió lốc, chen lấn, xô đẩy để vào.
Đương nhiên, giành vòi nước cũng phải có kỹ thuật, cần chú ý tới các ngón chen lấn, đùn đẩy, mỗi động tác đều phải tập trung sở trường của rất nhiều nhà, từ Thái cực quyền của Trung Quốc, Karate của Nhật Bản, Taekwondo của Hàn Quốc, quyền Thái của Thái Lan, Nhu thuật của Braxin cho đến Ba mươi sáu kế trong binh pháp Tôn Tử. Người có thể xông vào đầu tiên rồi một mực ở lại trong đó cho đến cuối cùng ắt là cao thủ trong việc giành chỗ ở căng tin hay trên xe buýt.
Tại sao lại nói như vậy? Ví dụ thế này nhé! Khoảnh khắc bạn mở cửa, cần dùng bí quyết chữ “chắn” trong tán đả, chặn người khác ở phía sau, đảm bảo rằng mình là người đầu tiên, như vậy mới có thể giành được lợi thế. Sau khi vào, cũng không được cởi quần áo ngay, việc đầu tiên cần làm là treo đồ bên dưới vòi nước – đây là chiến thuật bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu. Khi tắm, đứng hình chữ T, hai tay chắn trước ngực – tư thế trong quyền anh. Hễ ai có ý đồ đến gần, cần quát: “Ông đây vừa mới đến” để hắn phải buồn bã rời đi – ấy là liệu trước tiên cơ để giành phần thắng. Nếu gặp phải kẻ không biết điều, vậy thì cần nhờ Thái cực – cơ thể động nhưng chân không động, mặc kệ cho người ta xô đẩy, cơ thể ta tựa cành dương liễu đung đưa trong gió, còn chân thì như đã mọc rễ dưới đất rồi.
Phụ nữ thì tất nhiên không thể vung tay, đưa chân nhiều như đàn ông, nhưng họ lại có một tuyệt chiêu khác, ấy là bí quyết kéo dài thời gian. Nước miễn phí, có ai mà không thích dùng, quần áo bẩn, bít tất thối chất đống trong nhà cả tuần đều được đóng gói mang đến để giặt từ từ. Cô Lý ở phân xưởng sản xuất còn mang cả ga giường, vỏ chăn của năm chiếc giường đến giặt, kết quả là khi đi qua cửa liền bị kẹt, người phía sau vừa đẩy một cái, lập tức ngã úp mặt xuống đất, gói đồ sau lưng đè lên người, sau đó còn bị vô số đôi chân giẫm đạp. Cuối cùng, bề ngang của cô Lý thêm hẳn ba centimét, còn bề dày thì mỏng bớt chừng hai đốt ngón tay.
Phụ nữ thường tắm cho con trước, xong xuôi liền vứt bọn nhóc qua một bên cho chúng tự chơi đùa, sau đó giặt đống quần áo mang theo, vừa giặt vừa nói đủ thứ chuyện phiếm trên trời dưới đất, tiếng nước chảy rào rào cũng không thể làm giảm sự nhiệt tình của bọn họ.
Lúc này, một cặp phụ nữ ngồi cạnh nhau đang tán gẫu hết sức vui vẻ.
Chồng của người phụ nữ ngồi bên trái là nhân viên kỹ thuật của phân xưởng, họ Giả, cho nên cô được mọi người trong xí nghiệp gọi là cô Giả. Còn chồng của người phụ nữ ngồi bên phải thì có cái chức hờ ở phòng tài vụ, nhưng thực ra sớm đã lẻn ra ngoài làm ăn buôn bán, anh ta họ Chân, do đó cô được mọi người gọi là cô Chân.
“Cô Giả này, lần này chia phòng cô rút được ở tầng mấy thế?” Cô Chân ra sức vắt khô chiếc áo, chậm rãi hỏi.
Trong căn phòng tắm mịt mù hơi nước, cô Giả xát xà phòng vào chiếc váy của con gái rồi vò nhẹ, trả lời: “Tầng bốn, phía tây.”
“Thật sao?” Cô Chân chợt dừng động tác. “Tôi cũng ở tầng bốn, phía đông.”
“A!” Cô Giả bỏ chiếc váy xuống, khẽ vẩy những giọt nước trên tay, vui vẻ nói: “Vậy là chị em mình sắp là hàng xóm của nhau rồi!”
“Sau này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau đấy!”
“Tất nhiên, tất nhiên!”
Hai người đang phấn khởi nhìn nhau bằng ánh mắt chứa chan tình cảm vì sắp trở thành hàng xóm mới thì từ phía góc phòng tắm chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết: “A…”
Âm thanh ấy quá chói tai, khó mà phân biệt được là giọng của con trai hay con gái. Hai người phụ nữ cùng ngoảnh lại…
Một cô nhóc mũm mĩm trần như nhộng, người còn dính đầy bọt xà phòng chạy nhanh tới, đang kéo… đang kéo… ặc… đang kéo một cậu con trai, chỉ có điều việc này hơi đặc biệt, cô nhóc không kéo tay cậu nhóc, cũng không phải bá vai bá cổ, mà là… mà là… đang nắm cái thứ nhỏ nhỏ, xinh xinh trông như quả ớt bên dưới rốn, giữa hai chân cậu nhóc.
“Mẹ!” Cô nhóc chạy đến trước mặt mẹ, cất giọng trong trẻo hỏi: “Đây là cái gì thế? Tại sao Chân Lãng có, còn con thì không?”
Giữa làn hơi nước mịt mờ trong phòng tắm, cặp mắt cô nhóc trông thật hồn nhiên, đáng yêu, ẩn chứa sự tò mò và lòng ham học hỏi vô hạn.
Sau khi nhìn rõ con gái đang nắm thứ gì trong tay, cô Giả lập tức chống nạnh, quát lớn: “Giả Thược, buông ngay ra cho mẹ!”
Cô nhóc mũm mĩm lập tức ngoảnh mặt đi vẻ bướng bỉnh: “Không! Tại sao Chân Lãng có cái này, còn con thì không chứ? Có phải khi nhặt con về từ thùng rác, mẹ đã nhặt thiếu rồi không?”
Cô Giả thấy con gái có vẻ nhất quyết không buông, liền đưa tay véo mạnh một cái vào cổ tay cô bé, nói: “Mau buông tay ra, Chân Lãng bị con làm đau rồi đấy!”
“Không!” Cô nhóc dường như đã quyết tâm bảo vệ món đồ chơi mà mình yêu thích, không những không buông tay, ngược lại còn bóp thử, sau đó tò mò nói: “Cái thứ này mềm mềm, hay thật, con cũng muốn có. Mẹ bảo Chân Lãng tặng cho con đi!”
Cô nhóc vừa bóp một cái, cậu nhóc đáng thương lập tức khóc òa, nước mắt tuôn ra còn nhiều hơn vòi nước máy, tiếng gào khóc như xuyên thủng cả nóc căn phòng: “Mẹ ơi, đau quá!”
Cô Chân vội ôm lấy con trai. Đáng thương thay cho cậu nhóc mới ba tuổi, tiếng khóc vang vọng rất xa, có thể chọc thủng cả bầu trời. Rồi cậu nhóc rúc vào lòng mẹ, thút thít: “Mẹ ơi, con không cần nữa! Đau quá! Cho Giả Thược, cho Giả Thược đi…”
“Giả Thược!” Cô Chân khẽ vuốt ve khuôn mặt đầy vẻ khát khao của cô nhóc, dịu dàng nói: “Cái này ấy mà, phải đợi lớn rồi mới cho được, hay là cháu đợi Chân Lãng lớn, rồi cô bảo nó tặng cho cháu nhé?”
“Thật ạ?” Cặp mắt cô nhóc lập tức sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại buồn thiu nói: “Nhưng nếu Chân Lãng lén tặng nó cho người khác thì phải làm sao?”
“Vậy cháu hãy ở bên cạnh nó mà canh chừng, đừng để nó tặng cho người khác, như vậy có được không?” Trong mắt cô Chân thoáng qua nét trêu chọc, rồi cô lại nhìn cậu nhóc đang khóc nhè trong lòng mình, bật cười vui vẻ.
Giả Thược gật đầu đầy kiên định, rồi chậm rãi buông tay vẻ nuối tiếc. Trước lúc buông tay, cô bé không nhịn được còn bóp thêm hai cái, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn chú nhóc đáng yêu trước mặt: “Chân Lãng, cậu đồng ý rồi nhé! Cái này sau này phải tặng cho tớ, không được cho người khác đâu đấy!”
Khuôn mặt cậu nhóc giàn giụa nước mắt, người cũng ướt đẫm, chẳng khác gì chú bé người gốm đáng yêu. Nghe Giả Thược nói, cậu nhóc gật đầu thật mạnh, khóc thút thít, cặp mắt đen nhánh long lanh, cái miệng nhỏ xinh hồng lên, căng mọng vì hơi nước nóng.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của cậu nhóc, Giả Thược cuối cùng cũng cảm thấy chút áy náy. Dù sao cái thứ ấy sớm muộn cũng là của mình, vậy thì nên an ủi người đã nhường cho mình một chút mới phải. Nghĩ thế, cô nhóc bèn đưa bàn tay ướt rượt lau lấy lau để khuôn mặt của cậu nhóc, nói: “Tớ thơm cậu một cái, rồi cậu không khóc nữa, được không nào?”
Chân Lãng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, vẻ hơi do dự, rồi… khẽ gật đầu.
Giả Thược lập tức nở nụ cười ngọt ngào, đỡ lấy khuôn mặt hết sức đáng yêu kia, chậm rãi ghé miệng lại, thơm một cái rõ kêu: “Chụt!”
Cô Chân vỗ nhẹ đầu Chân Lãng, khẽ giục: “Người ta đã thơm con rồi, có phải con cũng nên thơm lại người ta một cái không?”
Chân Lãng hơi chun mũi, nhìn cô nhóc mũm mĩm đang cười đến híp cả mắt lại, cái miệng hơi dẩu lên, ấm ức ghé sát tới. Trong lúc đó, hai bàn tay cậu nhóc một mực giữ chặt lấy chỗ bị đau, nước mắt vẫn ngân ngấn.
Một bé trai, một bé gái, cả hai trần như nhộng, ôm chặt lấy nhau, cùng ký kết cái hợp đồng “miệng”. Năm đó, hai đứa nhóc mới ba tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.