Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 23: Cô Đừng Có Nghĩ Bậy




Editor: Maris
“Có được không đây?”
“Chuyện này… Có chút, nếu lỡ như…”
“Vừa nghe qua cảm thấy không ổn lắm, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì thấy cũng có vẻ khả thi.”
Ba người Lý Hiên vây quanh xoắn xuýt nhỏ giọng thương lượng. Trần Thải Tinh vén một bên tóc, bình tĩnh ngồi gặm trái cây, lúc ăn đến miếng thứ hai, Hạ Đình – nữ oldbie duy nhất trong đám mấy cô gái đại diện lên tiếng: “Nguyên Tinh, chúng tôi đều cảm thấy kế hoạch này rất tốt, tất cả đều nghe theo cô.”
Mặc dù phương pháp này thoạt nghe không mấy thực tế, nhưng lại có tính công kích cao đối với mấy dân làng cuồng tín. Vấn đề là họ không thể đưa ra bất kỳ giải pháp nào tốt hơn.
Còn nước còn tát.
“Vậy cũng cám ơn các cô đưa tôi vị trí center.” Trần Thải Tinh vén tóc lên, một dạng không biết hành động của mình có bao nhiêu mê hoặc, tao nhã mười phần nói: “Bé trai tám tuổi đổ xuống ở trong thôn, một người cũng không được để thoát, toàn bộ trói lại.”
Mọi người:???
Trói, trói trẻ con?
Không phải là tạo ra thần linh mới hả? Làm trò con bò gì vậy?
“Không nếm mùi cay đắng, thì làm sao vị thánh mẫu là tôi đây có thể ra mắt dân làng?” Trần Thải Tinh cây ngay không sợ chết đứng nói, ngẩng đầu liếc nhìn ba người đang đầu đầy câu hỏi, “Còn thắc mắc gì sao?”
Dưới cái nhìn của cậu Hạ Đình chỉ có thể lắc đầu.
“Tiểu Cửu, có còn kẹo không?” Trần Thải Tinh cũng không muốn có sự cố gì xảy ra.
Nguyên Cửu Vạn thò tay vào trong túi nhỏ của mình lục lọi, lấy ra số lượng kẹo mà chỉ với cái túi nhỏ tuyệt đối không thể nào đựng nổi. Người mới nhìn thấy cảm thấy khó hiểu, oldbie thì nhìn phát biết ngay là cậu lấy ra từ ba lô trò chơi, ba người lại một lần nữa nhìn Trần Thải Tinh với ánh mắt bội phục.
Kẹo hoa quả, kẹo que, sô cô la, có tận ba loại kẹo khác nhau. Cho nên cần đến ba đồng tiền vàng.
3 vạn tệ dùng để mua kẹo. Hơn nữa cửa hàng mua bán của trò chơi chỉ mở vào lúc trước khi tiến vào, điều này có nghĩa là lúc Nguyên Cửu Vạn lấy kẹo ra cũng không phải vì kế hoạch bây giờ mà mua, nhóc con này trước lúc bước vào trò chơi đã mua rồi, chính là vì yêu thích ăn đồ ăn vặt!
Nguyên Tinh đối em trai thật là hào phóng.
Đúng là người có tiền.
Trần Thải Tinh chú ý tới ánh mắt của ba người, cậu bình tĩnh tiếp thu ánh mắt đầy hâm mộ của bọn họ, mặc kệ sự thật rằng tài sản cả người của cậu chỉ còn đúng 2 đồng tiền vàng.
Tinh Tinh buồn nhưng Tinh Tinh không nói, vì có nói mọi người cũng không hiểu, Tinh TinhTinh Tinh nuốt ngược nước mắt vào trong.
“Cầm đi.” Lời nói nhẹ tựa gió thoảng mây bay.
Nhóm ba người Hạ Đình lần này hành động không có gặp vấn đề gì. Trói mấy bé trai lại hết, Tô Đạt nói cho mọi người biết có một sơn động bí mật ở trong núi ở ngoài rìa rang, cách làng không xa mấy, người ngoài không một ai biết.
Trong thôn gần đây đang chuẩn bị cho lễ tế thánh nữ, mỗi người đều bận công việc riêng, bọn nhỏ không ai để mắt đến nên tha hồ chơi đùa xung quanh, mặc dù trong thực tế thì lúc bình thường cũng không ai quản, cảnh giác không cao, lúc các sinh viên đại học tới ở đây vài ngày, ban đầu người trong làng  đối với sinh viên có cảm giác mới mẻ một chút, để ý mấy ngày rồi cũng thôi.
Xe đã sẵn sàng.
Lần này, Trần Thải Tinh, Nguyên Cửu Vạn cùng Tô Nhạc và ba cha con Gia Đề cùng đi. Tô Đạt giúp ba người Hạ Đình trói mấy đứa trẻ. Ba người Lưu Sa Sa, Mai Thanh và Lư Châu ở lại trong thôn làm việc khác.
Lúc xe bò đi ra thì bị một người dân bắt gặp, người đó chào hỏi: “Gia Đề, cậu đi ra ngoài à?”
Gia Đề không lên tiếng, gương mặt âm trầm nhìn chằm chằm đối phương.
“Cháu và em trai cháu muốn nhìn ngắm phong cảnh trong núi một chút, chú Gia Đề đồng ý nên giờ dẫn chúng cháu đi dạo xung quanh.” Trần Thải Tinh thuận miệng nói. Kể từ ngày biết mẹ Tô bị người trong thôn giết hại, ba cha con người này gặp ai cũng trưng ra bộ dáng căm tức đầy lạnh nhạt.
Người kia lúng túng nở nụ cười nói qua loa hai câu sau đó rời đi với bạn mình, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người.
“Gia Đề nhìn tôi như vậy thật có gì đó không đúng lắm.”
“Không phải như bình thường à? Cả vợ và con gái của anh ta đều không còn, lúc thường cũng hay trưng ra bản mặt thối như vậy, đừng có để ý đến hắn làm gì.”
“Đáng đời, ai bảo vợ của hắn dạy cho đứa con gái…”
Tô Nhạc nắm thật chặt nắm đấm, ẩn nhẫn, hắn nhớ đến kế hoạch của chị Nguyên Tinh, nhất định không được phá hỏng. Trần Thải Tinh ngồi trên xe, từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ ngôi làng một cách rõ ràng, mà toàn bộ vùng trời của ngôi làng này giờ đây như bị vây trọn bởi một tầng mây đen.
Đặc biệt là trong vùng trung tâm làng, càng đi ra ngoài màu càng nhạt.
Sức mạnh của thứ dưới cây liễu càng ngày càng mạnh mẽ.
“Đi thôi.” Trần Thải Tinh thu hồi ánh mắt, liếc nhìn cha con Gia Đề, nói: “Người đã mất rồi, đừng làm cho cái chết của mẹ Tô và A Hương trở nên vô ích.”
Xe bò chở ít người hơn trở nên nhẹ nhàng, cha con Gia Đề trở nên rất vội vã, thế nên bọn họ đến rừng đào so với ngày hôm qua sớm hơn một giờ đồng hồ.
Trước tiên, bọn họ từ dưới tàng cây đào lấy hài cốt của chị Tiểu Phương ra, cha con Gia Đề đi tìm củi lửa, quét thêm tí mỡ động vật, lửa cháy rất nhanh chóng. Trần Thải Tinh thì lại mang theo Tiểu Cửu đi xung quanh khu rừng đào, muốn tìm chỗ đào ra tượng Phật lúc trước để nhìn xem có điểm gì khác biệt hay không.
Để tạo một vị thần linh mới sao có thể dễ dàng như vậy được, đặc biệt là khi mọi người còn tin tưởng hơn thứ kia cả trăm năm.
“… Vẫn muốn đốt nhà hơn.” Trần Thải Tinh tự lẩm bẩm.
Cùng lúc đó Nguyên Cửu Vạn ở phía sau:… Tinh Tinh thích sao thì cứ làm vậy đi…
Rừng đào quá lớn, thời gian cũng không còn sớm, cũng không đào được thêm thứ gì mới mẻ. Trần Thải Tinh dạo thêm một vòng, cũng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi, cậu chỉ có thể bất lực đứng tại chỗ, thở dài một tiếng.
“Vẫn còn quá nghèo.” Nếu có vật phẩm thì tốt rồi.
Nếu không mò được gì thì hỏi chị Tiểu Phương một tiếng cũng được, có điều bây giờ là ban ngày nên chị Tiểu Phương và A Hương đều không thể xuất hiện. Trần Thải Tinh đang rầu thúi ruột, đột nhiên nghe Tiểu Cửu  kêu một tiếng, cậu quay đầu lại nhìn, Tiểu Cửu ban nãy đi theo sau lưng cậu lúc này bỗng không thấy đâu.
“Tiểu Cửu?”
“Chị ơi, em ở đây.”
Tiếng của Nguyên Cửu Vạn từ đằng xa truyền đến.
Đang là ban ngày, mà mấy gốc đào trong rừng đều đã khô héo cả lại nên rất dễ dàng dựa vào âm thanh mà tìm thấy nhóc con, Trần Thải Tinh hướng chỗ nhóc đi đến, nhóc con bị vướng cành cây vấp ngã ngồi dưới đất, không biết chân dẫm lên cái gì.
“Sao tự nhiên bị ngã rồi, có đau không? Có trầy xước chỗ nào không?” Trần Thải Tinh đau lòng ôm nhóc con lên.
Nguyên Cửu Vạn cọ cọ lồng ngực của Trần Thải Tinh, tội nghiệp nói: “Đau, có vật ngáng chân em.”
“Cái thứ xấu xa gì dám ngáng chân Tiểu Cửu đáng yêu của chị, chị đây phải dạy dỗ nó!” Trần Thải Tinh bị giọng nói đáng yêu của nhóc con mê hoặc, muốn dỗ nhóc con, nên ấu trĩ cúi đầu tìm thứ ngáng chân nhóc thay nhóc báo thù.
Hai người đều nhập vai rất sâu, đều là bậc thầy của diễn xuất, có thể nói đam mê diễn xuất đến vui vẻ.
Trên mặt đất là một cành cây đã khô. Trần Thải Tinh dùng chân mình dẫm dẫm như xả giận giúp Tiễu Cửu, kết quả cành cây kia cắm xuống dưới, bới ra một ít đất, một đầu vẫn còn bị chôn ở dưới. Nguyên Cửu Vạn đứng ở bên cạnh, tức giận nói: “Chị ơi, nó còn không chịu ra!”
“Nó không dám ra đó!” Trần Thải Tinh ngồi xổm xuống, trên tay dùng sức, lần này cành cây được lấy ra ngoài, mà cái phần được chôn dưới đất kia dính lẫn trong đất có màu đỏ nâu, giống như máu khô.
Trần Thải Tinh ban đầu chỉ muốn chơi đùa với nhóc con một chút, hiện tại vừa nhìn thấy vật kia, lập tức nói: “Tiểu Cửu lùi ra sau một chút.” khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của Nguyên Cửu Vạn lập tức trở nên khẩn trương, nhỏ giọng thì thầm nói: “Chị ơi, này có phải là thứ cần tìm không?”
“Chị không biết.” Trần Thải Tinh trong tay không có công cụ, kêu Gia Đề cùng Tô Nhạc lại đây.
Hai cha con cầm theo cái cuốc, hướng về phía chỗ vừa nãy hì hục đào, đào một hồi lâu, bõng nghe được âm thanh va chạm lanh lảnh.
“Nguyên Tinh tỷ đụng tới vật gì đó giống như một cái bình vậy.”
“Cẩn thận một chút.”
Lần này đào thật cẩn thận, không tới mấy cái đã lộ ra toàn bộ. Là một cái bình màu đen kịt, miệng và thân bình thì bị vẽ đầy bùa chú màu đỏ chét, bởi vì lúc đầu hơi dùng sức, miệng bình có vết nứt, lộ ra đồ vật bên trong.
Tim Trần Thải Tinh đập mạnh, giác quan thứ sau của phụ nữ có thai nói cho cậu biết, bọn họ đã tìm được vật trọng yếu.
“Chị Nguyên Tinh, thứ này còn có lông xù xù.” Tô Nhạc vươn tay muốn lấy ra.
Gia Đề kéo tay hắn bảo hắn đừng nhúc nhích, Tô Nhạc thu tay về. Trần Thải Tinh ngay tại chỗ tìm một cành đào móc vật ở bên trong ra, một mùi hôi thối mục nát xộc ra, làm cho Trần Thải Tinh cảm thấy cực kì buồn nôn, hắn kìm nén cảm giác buồn nôn lại, trải đồ vật ra dưới ánh mặt trời.
Là một mảnh lông thú.
Người lột ra lớp da này tay nghề quá tốt, từ đầu đến duôi đều lột rất toàn vẹn, rất dễ dàng nhận biết đây là con gì.
“Là sói.” Gia Đề nói.
Trần Thải Tinh chú ý tới dưới đáy bình có khắc chữ, đại khái nói trăm năm nhiều trước tại nơi này có quá nhiều yêu quái hại người, nửa số thôn dân trong làng bị hại chết thảm, sau đó gặp được một vị đạo trưởng giúp người dân bắt được sói tinh hại người, thôn dân trong làng mang trong lòng đầy hận thù, đem da lột sống hủy đi xương cốt, xương cốt mài thành phấn đựng trong tượng phật để trấn áp, da thì niêm phong ở trong bình, chôn bên trong rừng đào.
Làm cho yêu quái vĩnh viễn không được quấy phá.
“Chị Nguyên Tinh, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Mang về cho bọn họ xem, đây chính là tổ tiên hại người.” Tô Nhạc phẫn hận.
Điên mới mang về. Xương cốt cùng da đã bị chia cách cho nên sức mạnh yêu tinh rất yếu, cứ mỗi năm năm vùng vẫy đi ra hại người, hơn nữa phong ấn phía trên miệng bình đã bị phá, có chôn trở lại cũng vô dụng. Cũng sắp tới Tết Trung Nguyên rồi, Trần Thải Tinh suy nghĩ một chút rồi quyết định thật nhanh, nói: “Dùng cành đào đốt nó đi.”
Mỡ động vật vẫn còn, quét lên, ở trong rừng đào bị đốt sạch sẽ.
“Cái bình này mang về, sẽ còn có lúc dùng tới.”
Trở lại trên đường, Nguyên Cửu Vạn ngồi xếp bằng ở bên trong xe bò, rút ​​từ trong cái túi nhỏ của mình ra một viên kẹo ô mai, “Chị ơi, ăn cái này nè.”
“Hương vị mới à? Em rốt cuộc đã mua bao nhiêu?” Trần Thải Tinh cẩn thận liếm liếm kẹo, bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Nguyên Cửu Vạn lấy lòng nói: “Là vị thập cẩm, không có mắc ạ.”
“Thằng nhóc láu cá.” Trần Thải Tinh cũng không tức giận, xoa tóc cậu nhóc một cái, nói: “Ngày hôm nay đều nhờ có Tiểu Cửu, Tiểu Cửu đúng là tiểu Phúc Tinh.”
Nếu không phải chân của Tiểu Cửu bị ngáng, cũng không phát hiện được cái bình kia. Hôm nay đã là ngày thứ tư, nếu như không có manh mối này, dựa theo tiến độ hiện tại, thì đêm nay chị Tiểu Phương tỷ mới nói cho bọn họ biết ở rừng đào có đồ vật bị chôn, ngày thứ năm bọn họ mới tìm ra cái bình rồi đốt đi miếng da, đến ngày thứ sáu tuyển thánh nữ thì có thể sẽ có người chết.
Hiện tại tiến độ tiến triển sớm hơn một chút.
Tuyển thánh nữ cái mụ nội gì, trực tiếp cho ngươi nổ tung tại chỗ.
Lúc trở lại trời vẫn còn sáng, Trần Thải Tinh chú ý mây đen phía trên làng so với hồi sáng sớm đã nhạt đi rất nhiều, xem ra đem da đốt đi, vật kia cũng sẽ chịu chút ảnh hưởng.
“Chị Nguyên, chị đã trở lại.” Mai Thanh mở cửa, tranh công nói: “Chúng em đã làm xong đồ vật, em còn làm cơm… ”
Trần Thải Tinh đỡ eo, nói: “Nói thêm câu nữa thì chẳng khác gì kể công.”
Tay nghề làm cơm của đứa em gái nhỏ này còn không bằng cậu.
Mai Thanh: “Cũng không khó ăn lắm đúng không?”
Trần Thải Tinh hớ đến bát mì nhạt nhẽo tối hôm qua, tự giác im lặng. Tô Nhạc nói: “Chị Nguyên Tinh, em đi làm cơm, chị muốn ăn cái gì?”
“Tôi không có kén ăn.” Trần Thải Tinh vén tóc, hơi hối nhận vì đã nói ra.
Mai Thanh ở bên cạnh:… Chị Nguyên, chị đang ngắm vào em, em có thể làm chứng.
Lư Châu giúp khuân đồ, trên xe có hai cái bình, một bình là do sáng sớm Gia Đề mang đi ra ngoài, hắn biết bên trong chứa tro cốt của chị Tiểu Phương, hai tay dâng lên đầy cung kính, trong miệng cằn nhằn: “Chị ơi, chị bình tĩnh một chút, đừng kích động, nhìn nhóm chúng em đều là người tốt cả, tuyệt đối đừng hiểu lầm là kẻ thù…”
“Làm sao còn có một cái bình rỗng ở đây?” Lưu Sa Sa có chút sợ nhưng vẫn muốn giúp đỡ, vừa nhớ tới đạo cụ đắt tiền như vậy, ở thế giới này mà không ôm chặt cái đùi lớn là chị Nguyên kiếm chút tiền thì thế giới sau phải sinh tồn kiểu gì?
Trần Thải Tinh rửa tay và mặt, vắt khăn lông giúp Tiểu Cửu chà xát tay, hai người nhẹ nhàng khoan khoái đến bàn bát tiên ở nhà chính. Nhìn thấy Lưu Sa Sa nâng cái bình, miệng bình đã vỡ, bị mùi hôi thối bên trong làm cho nhăn mặt, vừa nhìn thấy cậu, vì không muốn để lại ấn tưỡng rằng bản thân yếu duối, sững sờ một chút rồi hít một hơi, mỉm cười.
Trần Thải Tinh:…
Em gái à, em thật sự không cần phải làm vậy.
“Chị Nguyên, cái bình cần chà rửa một chút không? Em thấy nó rất bẩn.” Lưu Sa Sa đặt cái bình lên bàn, chủ động hỏi.
Trần Thải Tinh nhìn nụ cười của em gái, thật sự là không đành lòng nói: “Cô cách nó xa một chút là được.”
Lưu Sa Sa cho là cái bình này rất quan trọng, cũng không nghĩ nhiều, đứng cách cái bình một khoảng xa, nhìn Nguyên tỷ đưa cái bình cho Lư Châu đem đi, lau bàn một chút rồi ăn cơm.
“Lau bàn cho sạch nào.”
Chờ buổi tối mọi người trở về, Lưu Sa Sa biết thứ chứa trong cái bình là gì, chỉ muốn chửi một câu chà cmn lau! Hiện tại Lưu Sa Sa cái gì cũng không biết, thật vui vẻ mà lau bàn thật sạch.
Trời còn chưa tối, ba người Lý Hiên cùng với với Tô Đạt trở lại.
Trên bàn bày đầy thức ăn thơm phức.
Trần Thải Tinh liếc nhìn ba người có vẻ không muốn rời đi, che bàn ăn lại nói: ” Cơm nước nơi này không đủ.”
Khóe mắt Hạ Đình co giật, bây giờ là lúc nào rồi, cô gái này còn nhớ tới việc ăn uống!
“Ai kêu tôi một thân hai người.” Trần Thải Tinh nhìn ra hàm ý trong mắt cô rồi, trên người tỏa ra hào quang của một cô gái trà xanh chính hiệu nói: “Cô chưa có con, chưa từng làm mẹ, không biết cảm giác này. Tôi đây không phải là thèm ăn, tôi chỉ là một người mẹ thương xót cho con tôi.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Đình với ánh mắt như cô cố tình gây sự vô lý, bắt nạt phụ nữ có thai yêu đuối.
Hạ Đình:…
“Ta, chúng ta trước tiên trở về ăn cơm đã.” Mạnh Hạo Thông nhỏ giọng khuyên bảo, “Nguyên Tinh là phụ nữ có thai, cô cũng đừng có tức giận.”
“Đúng vậy Hạ Đình, thời gian không vội, để Nguyên Tinh ăn cơm trước.”
Hạ Đình không thể mở miệng được, cô rất muốn hét lớn một tiếng mấy tên đàn ông này có mắt như mù, Nguyên Tinh này chính là một con bitch trà xanh! Nhưng cô chỉ có thể nhịn mà đi về, Nguyên Tinh tuy rằng vừa là trà xanh vừa là Bạch Liên hoa, nhưng người này trong thế giới trò chơi không hề ngu xuẩn, ngược lại rất thông minh, nghĩ như vậy, muốn xanh thì xanh, ngược lại cảm thấy thật tội cho chồng của Nguyên Tinh.
Cũng không biết tuýp nam nhân như thế nào bị Nguyên Tinh nhắm đến.
Thật đáng thương.
“Chị ơi, ăn thịt nè, cái này ăn ngon lắm.” Nguyên Cửu Vạn kẹp miếng thịt mềm nhất trong bụng cá đưa cho cậu.
“Tiểu Cửu ngoan.” Trần Thải Tinh vui vẻ ăn thịt, nhóc con nhà cậu thực là vừa ngoan vừa đáng yêu.
Ngay lúc đang dùng cơm, mọi người có nghe tiếng mắng chửi cua bà lão chân nhỏ ở cách vách bàn: “Hổ Tử đâu? Ngươi cả ngày làm gì mà không biết nó ở đâu hả?”
“Mẹ, mẹ nói sắp đến đến lễ tế thánh nữ, muốn con may quần áo giấy dân cho tổ tiên…,”
“Cô còn dám mạnh miệng! Trát Lặc, quản vợ của mày đi.”
“Mẹ, Hổ Tử có thể là đi chơi ở chỗ nào đó rồi, một hồi sẽ trở lại, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Trần Thải Tinh tâm tình vui vẻ mà dùng bữa tối.
Cơm nước xong trời cũng đã tối. Nếu là mấy ngày trước, trong thôn khi trời tối, mấy nhà dân đều đóng cửa không ai ra ngoài. Bây giờ lại vang lên tiếng kêu gào khóc thét, gọi tên nhũ danh của mấy bé trai, mấy người lớn đều chạy đi tìm đám trẻ con, trong thôn lúc này trở nên rất náo nhiệt.
Cổng sân Gia Đề đóng chặt.
Trần Thải Tinh đem cái bình tìm được trong rừng đào hồi sáng ra xem. Mới vừa ăn cơm no Lưu Sa Sa nhớ đến có mấy lúc cô hít phải mùi của cái bình, che miệng chạy ra sau viện nôn, mấy người Lý Hiên không hiểu sao trăng gì, nghĩ gan của em gái này cũng quá nhỏ đó nha.
“Như lời cô nói, tiếp theo có phải chúng ta sẽ dựa trên kế hoạch Thư trong bụng cá… ”
(Là điển tích Ngô Quảng tạo điềm trời, để binh lính tin rằng Trần Thắng sẽ đánh thắng cuộc khởi nghĩa, xưng vương 1 cõi. Điển tích này cũng gần giống điển tích về bài thơ Nam Quốc Sơn Hà của Lý Thường Kiệt ngày xưa)
“Cá buổi chiều nấu.” Trần Thải Tinh nghĩ đến hương vì buổi cơm lúc tối, ăn trái cây nói: “Hương vị rất được.”
Ba người Lý Hiên:…
Thư trong bụng cá vốn là nằm trong kế hoạch khởi nghĩa của Trần Thắng – Ngô Quảng, mượn lời của dư luận mà khởi nghĩa thành công. Kế hoạch ban đầu là như vậy, nhưng bây giờ có thêm cái bình, Tô Đạt cầm về con cá mập mạp thơm ngon kia, Trần Thải Tinh trực tiếp nhờ hai anh em nấu bữa tối.
“Vậy làm sao bây giờ?” Hạ Đình hiện tại thật không dám cùng Nguyên Tinh đối đáp. Cô không phải là đối thủ của nữ nhân này.
Đang nói dỡ, sân sau vang lên tiếng kêu của Lưu Sa Sa.
“Cái bình của chị Tiểu Phương em để ở phía sau.” Lư Châu nói một câu rồi chạy ra sau viện.
Trần Thải Tinh đỡ eo còn chưa có lên, phía sau vang lên tiếng nói chuyện của Lưu Sa Sa cùng Lư Châu, hai người đều không có chuyện gì, cậu ngồi xuống lại, Nguyên Cửu Vạn tiện tay đặt một quả trái cây vào tay của Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh cầm lấy loạt xoạt chùi vào áo rồi bắt đầu gặm.
Không cần cậu mở miệng ra hỏi. Trần Thải Tinh đã bị ngắt lời.
Lưu Sa Sa kể hết mọi chuyện, “Em chạy ra sân sau đang định nôn ra, bỗng nhìn thấy ở đầm nước bên cạnh có một cô gái cả người nhầy nhụa máu me tóc tai bù xù nhìn chằm chằm vào em, làm em sợ đến nuốt hết trở vào…”
Trái cây trong tay Trần Thải Tinh trở nên không còn ngon miệng.
Nguyên Cửu Vạn nhận lấy, ngồi bên cạnh Trần Thải Tinh nhấm nháp quả ngọt cậu đang ăn dở.
“Không phải em nói trái cây quá chua em không thích ăn sao?” Trần Thải Tinh buồn bực hỏi.
Nguyên Cửu Vạn giơ trái cây, nói: ” Trái này ngọt lắm á chị.”
Ngọt sao? Trần Thải Tinh nhớ lại, chua lắm mà. Mặt cậu đầy nghi ngờ, còn đang suy nghĩ quả kia đến cùng là chua hay ngọt, mấy người Lý Hiên thảo luận xong, nói: “Nhất định là chị Tiểu Phương.”, “Cô ấy chỉ liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có hại cô.”, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Trần Thải Tinh không thể làm gì khác hơn là ném vấn đề trái cây chua hay ngọt ra sau đầu.
Nói: “Vừa đúng lúc. Tôi vừa nghĩ đến một ý định rất tàn nhẫn, trực tiếp phóng hỏa đốt cháy từ đường.”
Kế hoạch ban đầu là đập vỡ mái của từ trường tổ tiên, giả bộ gào khóc thảm thiết kêu lên cho mọi người đều biết, ném đi đồ mà ba người Mai Thanh làm hồi chiều, cậu ỷ vào bản thân còn có một miếng bình an phù bất cứ giá nào cũng có thể thực hiện được, hiện tại miếng da sói cũng không còn, Trần Thải Tinh vốn đã có tiền án đốt nhà, giờ đã có thể thỏa mãn đam mê của bản thân.
Thiệt là sung sướng.
Mọi chuyện đã xác định xong, trở về phòng của mình chỉ cần chờ đến nửa đêm.
Trần Thải Tinh mơ mơ màng màng ngủ, lại nghe thấy có người gọi cậu là A tỷ, A Hương đã đến. Có điều em gái A Hương à, em xảy ra chuyện gì, nếu không phải biết rõ cô là đồng minh, thì cái việc mà cô cứ nửa đêm là nằm úp sấp bên tai cậu thì thà thì thầm nói chuyện, cậu có thể bị cô ấy doạ đến mức sẩy thai đó, cô có biết hay không.
“Em gái, có thể cách xa tôi một chút không?”
Trần Thải Tinh vừa mở mắt đã thấy A Hương cách cậu cực kì gần, không khỏi lùi ra sau vài bước.
A Hương cùng với trong mộng không có gì khác biệt, ngũ quan đoan chính, da dẻ khỏe mạnh có màu vàng nhạt, giờ khắc này nhìn hắn, một mặt ước ao vui sướng, nói: “Chị, chị thật là đẹp, da dẻ thật là trắng, em rất thích chị nha.”
Trần Thải Tinh:… Đừng yêu tôi, không kết quả đâu.
“Anh ơi.”
Sau lưng truyền đến tiếng mơ mơ màng màng của Nguyên Cửu Vạn, dựa vào bên cạnh cậu, hiện lên một đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm A Hương bên giường, ngoài miệng hiếu kỳ hỏi: “Anh ơi, đây là ai vậy ạ?”
Trần Thải Tinh chú ý tới ánh mắt A Hương nhìn cậu từ đặc biệt vui sướng đang dần hạ nhiệt.
“Tôi không phải, tôi không có, cô đừng có nghĩ bậy.”
Cậu thật sự không phải là biến thái.
Vấn đề này, tuy chỉ là câu chuyện đơn giản về đứa nhỏ mất mẹ, nhưng để kể lại thì khá là dài dòng. Trần Thải Tinh chảy xuống giọt nước mắt đầy oan ức, cậu thật sự không phải là biến thái, chỉ là trong game đột nhiên xuất hiện cái bụng bia này ép buộc cậu phải làm thế thôi.
Gian phòng rơi vào yên tĩnh. Một lát sau.
“A, anh?” A Hương lắp ba lắp bắp mở miệng.
Trần Thải Tinh dùng da mặt dày của cậu, nói: “Cô vẫn có thể gọi tôi là chị.” Không chờ A Hương phản ứng, hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Chị Tiểu Phương đi tìm bọn họ.” A Hương ưu sầu, nói: “Ta sợ cái cây kia, không dám tới gần, còn có Tiểu Lan với mấy cô gái khác, a, a chị ơi, chị mau cứu Tiểu Lan, em sắp hết thời gian rồi, em phải đi.”
Cô kiên trì lâu như vậy, mẹ cô đã được cứu rồi, tâm nguyện cũng đã xong.
“A Hương cô là một đứa con gái tốt.” Trần Thải Tinh phát xong phiếu người tốt, trịnh trọng nói: “Tôi chỉ có thể làm đến đây thôi.”
“Cảm ơn chị.”
A Hương đi rồi. Trần Thải Tinh biết rằng đối phương sẽ không trở lại nữa, cảm giác thương cảm còn chưa tới, đã nghe Tiểu Cửu nói: “Anh ơi, anh đừng yêu thích chị kia nha, anh chỉ thích em thôi có được không?”
“Em mới vừa rồi là cố ý?” Trần Thải Tinh kịp thời phản ứng.
Tiểu Cửu lúc bình thường rất thông minh, trên miệng đều kêu cậu là chị.
Nguyên Cửu Vạn cúi đầu, tội nghiệp nói: “Em chỉ có anh thôi, anh không thể yêu thích người khác.”
Lòng Trần Thải Tinh khó chịu, làm gì còn nhớ tới A Hương, toàn tâm toàn ý đều là Tiểu Cửu ngoan ngoãn. Vội vã bảo đảm: “Anh thích Tiểu Cửu nhất, cũng chỉ thích mình Tiểu Cửu thôi, ai cũng đều không thích.”
Đừng nói A Hương không phải là người, cư coi như A là người đi, khác giới tính cậu cũng không có cách nào thích nhau.
Nguyên Cửu Vạn không khỏi cao hứng, hôn hai bên má của Trần Thải Tinh một cái, khuôn mặt đỏ bừng. Trần Thải Tinh bị một mặt đáng yêu của nhóc làm cho tâm mềm nhũn.
Bị A Hương gọi dậy cũng không thèm ngủ nữa, hai người mang theo đồ vật đi ra cửa.
Toàn bộ ngôi làng đều yên ắng.
Nguyên Cửu Vạn dẫn đường đi tới từ đường, hai người vòng qua cây liễu, đến mặt sau. Cửa lớn của từ đường không có khóa, Trần Thải Tinh nhờ có lá bùa dán trên lòng bàn tay rất dễ dàng đẩy cửa ra, bên trong tối đen có chút lạnh lẽo, toát ra mùi hương khiến cậu không thoải mái.
Trần Thải Tinh giơ đuốc dính dầu nhìn bài vị được bày ra chỉnh tề.
Một hàng đèn lồng trên xà ngang nhận thấy Trần Thải Tinh sắp làm gì, trôi nổi bồng bềnh, lắc lư lắc lư, bên tai phát ra âm thanh của những cô gái đáng thương mờ mờ ảo ảo: “Van cầu chị buông tha cho em”, “Cứu em với, em không muốn, đừng thiêu em.”
Chỉ là lần này Trần Thải Tinh không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Người xin tha không phải mấy cô gái, mà chính là gốc cây liễu nơi chôn con sói tinh kia.
Ầm…
Trần Thải Tinh nhen lửa ngọn đuốc ném vào, rất nhanh truyền đến mùi khét.
Quảng trường gió lạnh thổi lên mãnh liệt, âm thanh từ cây liễu ào ào vang vọng, vô số bóng ma biến thành một con sói lao về phía Trần Thải Tinh.
“Tiểu Cửu, chạy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.