Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ

Chương 42: Cứu Viện 4





Lưu Đông lau mặt, lại nghĩ đến đứa con gái đáng yêu hiểu chuyện của mình, ánh mắt lập tức trở nên kiên định, đúng rồi, mình không thể từ bỏ được.
Ba người lấy lại tinh thần, chuẩn bị về thị trấn Hy Vọng.
Chưa đi được bao xa, Lưu Đông loáng thoáng nghe được một tiếng kêu cứu rất yếu ớt.
Hai người có nghe thấy tiếng gì không? Lưu Đông đứng dậy hỏiHàn Vĩ nghe vậy cũng cố gắng lắng nghe cẩn thận hơn: “Hình như là giọng nói của một bé gái.
”Biểu cảm của Lưu Đông lập tức trở nên kích động: “Có phải…….
.
có phải là….
.
”“ Bây giờ chúng ta đi xem thì sẽ biết thôi, cẩn thận có bẫy.

” Hàn Vĩ dặn dò cẩn thận sau đó cầm lấy một cây gậy sắt đi lên phía trước.
Ba người cẩn thận đi qua đám động thực vật biến dị, họ đi theo tiếng kêu cứu đến một căn nhà, có vẻ nơi này đã được dọn dẹp qua, không có một con zombie và động thực vật biến dị nào.
Tiếng kêu cứu phát ra từ trong chính căn nhà này.
Lúc này lại có thêm một tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên, hai mắt Lưu Đông lập tức đỏ lên, nhanh chóng cầm gậy xông vào.
Trần Húc và Hàn Vĩ không ngăn cản, chỉ có thể đi theo phía sau anh ta.
Ba người vừa đẩy cửa bước vào, cảm giác dưới chân trở nên trống rỗng, ba người nhanh chóng ngã xuống, cảm giác đau lớn kịch liệt và bóng tối ập đến.
Cả ba người hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất xỉu , Trần Húc mơ hồ thấy được bóng người đứng ở chỗ bẫy rập.
Một lần nữa, khi họ tỉnh dậy thì đã thấy mình bị nhốt trong một chiếc lồng sắt rỉ sét, hơn nữa mỗi lần cử động đều cảm thấy đau đớn.
Mà cách chiếc lồng sắt không xa, có hai người đang đứng và lục lọi thứ gì đó, trên bàn còn có ba lô và quần áo của ba người bọn họ.

…….
.
“Thịt thú ăn vẫn là ngon nhất.
” Thằng em đứng ở bên ngoài lồng sắt gắp miếng thịt trên bánh ăn một miếng, thoả mãn nói.
Cả hai người một bên vừa vui đùa một bên ăn hết toàn bộ miếng bánh.
Mà câu chuyện của hai tên kia đã khiến ba người Trần Húc sợ hết cả hồn, hai người anh em đó không chỉ cướp tiền mà còn muốn ăn thịt người.
Thật ra điều này cũng không hiếm hoi gì sau khi tận thế đến,không có sự ràng buộc của pháp luật, và tiền đề là sự thiếu thốn về ăn mặc.
Những điều đó sẽ làm cho mặt tối trong lòng con người bị phóng đại vô hạn.
Trước đây, ba người Trần Húc cũng đã nghe qua điều này rồi, lúc đó cũng chỉ thở dài ngao ngán, không nghĩ tới chính mình sẽ gặp được.
Sắc mặt Trần Húc lập tức trở nên khó coi, cả ba người đều bị thương, cho dù có miễn cưỡng chạy ra được thì cũng chẳng có cách nào để đi quá xa.
Anh ta tự biết hôm nay mình sẽ bỏ mạng tại đây.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.