Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 63: Ngọc Bảng Cùng Nhã Bảng




Trình Bình vội vàng thấp giọng nói "Tả sư đệ? Không phải đã nói rằng ở trước mặt ngoại nhân đừng có gọi ta như vậy rồi sao?"
"A...!" Tả sư đệ khẽ che cái miệng nhỏ nhắn, "Ta quên mất, Trình sư tỷ..."
Trình Bình áy náy quay đầu cười một tiếng với Hứa Dương, lúc này mới nói với Tả sư đệ "Chỉ bị thương ngoài da, không sao."
"Vậy thì tốt..."
Tả sư đệ vừa mới nói được ba chữ, Trình Bình liền hướng hắn khua tay chặn lại, "Ta còn có chuyện, đợi lát nữa rồi nói."
"Ah..."
Tả sư đệ thấy nàng không chút do dự xoay người, không khỏi giận dữ dậm chân, lại nhìn thấy Trình Bình cực kỳ khách khí nói với nam tử lúc trước kia "Hứa sư thúc, đi bên này."
Hắn mang theo sự ghen tuông liếc nhìn khuôn mặt nam nhân kia, lại lập tức đồng tử co rụt lại —— mày kiếm hắc phát, mắt đẹp như sao, môi đỏ răng trắng, đẹp trai đến nỗi làm cho nam nhân như hắn cũng vì đó mà phải run sợ.
Tả sư đệ đáy lòng ở chỗ sâu nhất trong nháy mắt dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt!
Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, một tay túm lấy Nguyệt Cầm từ trong tay tùy tùng của mình, bước nhanh đuổi theo bóng lưng Trình Bình, "Bình tỷ... Trình sư tỷ chờ ta một chút."
Trình Bình tiễn Hứa Dương đến bên ngoài đại môn của Ngự Dị Điện, chắp tay nói "Hứa sư thúc đi thong thả."
Hứa Dương đang định lấy ngọc bay ra, nhưng chợt nhớ tới cái gì, hỏi Trình Bình nói "Vậy, Trình sư điệt có ý định đi ra ngoài không?"
Trình Bình gật đầu, "Đệ tử định một lát nữa sẽ đi Hồn Nguyên Điện xem xét các sư tỷ sư muội bị thụ thương."
Hồn Nguyên Điện? Hứa Dương nhớ lại bản đồ, trước tiên có thể đi nhờ xe đến Thừa Thế Điện, sau đó tự mình quay về Hồng Vân Phong, sẽ tiết kiệm được một phần ba "Tiền xăng".
Hắn lập tức mỉm cười nói "Vậy thì đừng chờ nữa, bây giờ đi luôn, ta vừa vặn tiện đường."
"Ơ?" Trình Bình ngẩn người, trong lòng tự nhủ việc của Ngự Dị Điện bên này cơ bản cũng đã xử trí thỏa đáng, Hồn Nguyên Điện bên kia nhất định là phải đi, lập tức đi ngay cũng không sao.
Thế là nàng gật đầu nói "Nghe theo sự phân phó của sư thúc vậy." Sau đó lấy ngọc bay ra, thả người nhảy lên.
Hứa Dương lập tức cực kỳ hiểu việc đứng ở phía sau nàng, thúc giục nói "Đi thôi."
"Cái này..." Trình Bình tuy là kinh ngạc, nhưng chở sư thúc trẻ tuổi anh tuấn đồng hành theo, dĩ nhiên cũng không có gì là không vui.
Nàng đang định thôi động ngọc bay, liền thấy một đám đệ tử Ngự Dị Điện theo sau, không khỏi buồn bực nói "Các ngươi đây là?"
Những người kia liếc nhìn trộm Hứa Dương, nhao nhao lấy ngọc bay ra, cười ngượng nói "À, chúng ta cũng đi theo Trình sư tỷ đến Hồn Nguyên Điện xem xét."
"Đúng, đúng thế, đi xem Lý sư muội các nàng."
"Đều là đồng môn, các nàng bị thương nặng như vậy, cũng không đành lòng a..."
Trình Bình không nghi ngờ gì, lúc này gật đầu thôi động ngọc bay, mấy người khác cũng lập tức theo sát lấy đằng không bay lên.
Trên một tảng đá cao chót vót ở phía bắc của Ngự Dị Điện, Đỗ Hưng Ẩn lo lắng xoa xoa tay, đi qua đi lại, "Sao mà vẫn còn chưa tới nhỉ? Chắc không kịp rồi..."
Bỗng nhiên nàng thoáng nhìn thấy hai chấm đen nhỏ trên không trung, lập tức phất tay cao giọng nói "Nhanh! Nhanh a!"
Hai chấm đen đang bay lơ lửng hạ dần xuống đất, Đỗ Hưng Ẩn lập tức tiến lên nghênh đón, gấp nói với người tới "Điển sư tỷ, coi như các ngươi đã đến!"
Nàng lại nhìn hai người ở phía sau, kinh ngạc nói "Những người khác đâu?"
Điển sư tỷ lộ ra chút không kiên nhẫn, "Mọi người cũng không phải là cả ngày rảnh đến nỗi không có việc gì, chỉ có ta cùng Tân Phàm tới thôi."
"Ai dà!" Đỗ Hưng Ẩn làm một bộ lắc đầu đau lòng, "Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để Ngọc Xã chúng ta vượt qua Nhã Xã, sao các ngươi lại không tin nhỉ..."
"Thôi đi, ta lại còn không biết mấy người các ngươi sao." Điển sư tỷ cắt ngang lời nàng nói, "Mỗi lần đều là kinh ngạc phát khiếp. Lần trước tên Gia Cát sư đệ kia, khiến các ngươi khen lên tận trời, kết quả ngay cả chót bảng cũng không vào được nổi."
Đỗ Hưng Ẩn lắc đầu, "Lần này tuyệt đối khác!" Sau đó kéo Điển sư tỷ lên rồi rời đi, "Được rồi, dù sao thì trước tiên ngươi cứ xem một chút, nếu lại sai người muốn đi thì đi!"
Mặc dù Điển sư tỷ ngoài miệng nói là không cần kinh ngạc phát khiếp, nhưng dưới lòng bàn chân lại phi thường lưu loát, đi theo Đỗ Hưng Ẩn nhanh như phi nước đại, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn thấy đại môn của Ngự Dị Điện từ xa.
Đỗ Hưng Ẩn trên đường đi vẫn không ngừng nói luyên thuyên "Lần trước có ba mươi, bốn mươi người nhìn thấy hắn ở Thiên Quy Trì, đây chắc chắn là tuyệt thế dung nhan mà nhân gian khó thấy được một lần, khiến cho người ta trong nháy mắt bị mê say trong đó..."
"Ồ, đúng rồi," nàng đang nói liền trở nên say mê, lúc này mới vội vàng quay lại chủ đề chính, "Cho nên ta nghĩ rằng, bên phía Nhã Xã kia hơn phân nửa cũng đã nhận được thông tin rồi, chúng ta còn không nhanh chân lên, chắc chắn sẽ bị các nàng đoạt mất tiên cơ!"
Điển sư tỷ lại xem thường nói "Bây giờ mới là giữa tháng, còn hơn mười ngày nữa mới xếp hạng tiếp theo, các nàng có thể đoạt tiên cơ gì chứ?"
Đỗ Hưng Ẩn cực kỳ đắc ý nháy mắt, "Chính vì vậy ta mới nóng lòng muốn kêu ngươi tới! Nếu như chúng ta công bố danh sách sớm hơn nửa tháng, các đệ tử tông môn sẽ phát hiện ra người đứng đầu bảng Ngọc Bảng cùng Nhã Bảng lại không giống nhau.
"Đợi sau khi các nàng tự mình so sánh qua người đứng đầu bảng, chắc chắn sẽ càng công nhận hơn đối với bài danh Ngọc Bảng của chúng ta. Ngay cả khi bài danh của Nhã Bảng kịp thời sửa đổi, thì mọi người cũng cảm thấy rằng bọn họ chỉ là đang đi theo Ngọc Bảng mà thôi.
"Ngươi nói xem, sau này mọi người sẽ tín nhiệm Ngọc Bảng hơn hay là Nhã Bảng hơn?!"
"Công bố trước à?!" Điển sư tỷ một bộ nhìn Đỗ Hưng Ẩn với vẻ mặt đần độn, "Ngươi có biết để phát ra đệ nhất bảng phải mất bao nhiêu thời gian không? Biên soạn bảng, tìm người, ảnh chân dung, in ấn, phân phát, tiêu tốn ít nhất năm sáu mươi Thanh Linh Dịch mỗi chuyến!
"Nếu người đó không có lợi thế rõ ràng so với Liễu Văn, thì số tiền này chính là đổ xuống sông xuống biển rồi."
"Các ngươi tin ta đi!" Đỗ Hưng Ẩn chắc chắn nói, "Tuyệt đối đáng giá..."
Nàng mới nói được một nửa, liền nhìn thấy một thân ảnh tuấn tiếu nhảy lên ngọc bay ở phía đối diện, một tay vội vàng kéo Điển sư tỷ qua, chỉ hướng bên kia nói "Mau nhìn kìa! Đó chính là Hứa sư thúc!"
Điển sư tỷ ngưng thần nhìn qua, trong nháy mắt liền ngẩn người ngay tại chỗ, con mắt cũng không còn cách nào di động nửa phần!
...
Tả sư đệ bước nhanh đuổi theo ra khỏi Ngự Dị Điện, chỉ nhìn thấy tên nam tử trẻ tuổi kia lại đang nhảy lên ngọc bay của Trình Bình!
Trong lòng hắn thầm tức giận, ngay cả ta cũng đều không dám làm như thế với ngọc bay của Bình tỷ tỷ, mà ngươi lại dám!
Hắn gấp đi mấy bước, khua tay nói với Trình Bình "Trình sư tỷ, chờ ta với, có chuyện muốn nói với ngươi..."
Nam tử bên cạnh Trình Bình lại đập một cái về phía trước, mỉm cười nói "Trình sư điệt, chúng ta mau đi thôi."
Sau một khắc, Tả sư đệ liền nhìn thấy hơn mười ngọc bay đồng thời bay lên, chớp mắt một cái liền biến mất ở phía chân trời, mà Bình tỷ tỷ của hắn từ đầu đến cuối đều không thèm quay đầu lại liếc hắn một cái...
Tả sư đệ ngửa đầu ngây người trên mặt đất, nắm chặt Nguyệt Cầm trong tay vang lên tiếng răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói "Tiểu hồ ly tinh! Dám cướp người của Tả Ngọc Thu ta sao?! Ta phải đem ngươi chém thành muôn mảnh!!"
Hắn quay sang nữ tử có gò má cao và nói "Vu Bạch Đồng, đi tìm người hỏi một chút xem cái tên Tiểu hồ ly tinh kia là lai lịch gì!"
"Ừm, Tả sư đệ chờ một lát!"
Vu Bạch Đồng quay người tiến vào trong Ngự Dị Điện, giữ chặt một tên nữ đệ tử nói "Vị sư tỷ này, ngươi có biết nam nhân đi theo bên cạnh Trình Bình Trình sư tỷ vừa rồi kia là ai không?"
"Ồ, ngươi nói là Hứa sư thúc sao?"
"Hứa sư thúc? Hắn là ở Phong nào? Tên gọi là gì?"
"Cái này..." Đệ tử kia bất đắc dĩ nói, "Mặc dù ta biết, nhưng đã hứa với Bàng sư tỷ rằng là không được tùy ý nói cho người ngoài biết. Hay là ngươi đi tìm nàng hỏi đi."
"Hả? Sao lại là Bàng sư tỷ chứ? Nàng người đang ở đâu?"
Một lát sau, Bàng sư tỷ dùng khóe mắt liếc qua Vu Bạch Đồng, xuất một cái bình ngọc không ra, "Có thể nói cho ngươi, nhưng giao năm phân Thanh Linh Dịch trước đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.