Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 47: Tranh Tài Tông Môn




Trương sư thúc khẽ nhíu mày, "Hồng Vân Phong? Hứa Dương?"
Có người thì thầm vào tai nàng vài câu, hai mắt nàng lập tức mở to, "Thiên tài mà Trầm sư thúc vừa thu nhận... là nam sao?"
Hứa Dương không quan tâm, cười nói "Lời nói của Trương sư tỷ có hơi thiên vị bất công rồi. Nam tử mặc dù thiên phú có hạn, nhưng vẫn dựa vào sự chăm chỉ ngày mai để đạt được thành tựu đáng kinh ngạc mà."
Hắn nhìn về phía Tống Tiểu Nam, "Ví dụ như hắn, nói không chừng sẽ mang đến cho sư tỷ sự kinh hỉ đấy."
Lăng Nguyệt cùng Tống gia huynh muội mới đầu chỉ cảm thấy người tới quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ ra được, thẳng cho đến khi nghe thấy "Hồng Vân Phong" cùng "Hứa Dương", lại so sánh với Hứa thiếu sư trong trí nhớ, lúc này tất cả mọi người đều sửng sốt ngay tại chỗ.
Lăng Nguyệt phản ứng lại đầu tiên, run giọng nói "Chẳng, chẳng lẽ Hứa thiếu sư... thân là nam nhi sao?"
Tống Tiểu Nam vẫn là không tin, tiến lên vài bước, thận trọng nói "Ngươi, ngươi thật sự sẽ không..."
Hứa Dương cởi mở cười một tiếng, "Không phải là ta thì còn có thể là ai nữa chứ?"
Tống Tiểu Nam nhéo mạnh vào đùi mình, nước mắt chảy ròng ròng vì đau.
Hắn chuyển hướng nhìn về phía Lăng Nguyệt, cũng nở nụ cười, "Nguyệt tỷ tỷ, hắn đúng là Hứa thiếu sư!"
Mà Tống Toàn lại kinh ngạc đứng nhìn từ xa, ngây người đứng đó, mặc dù bất động nhưng tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tay nắm chặt lại, cả khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn tột độ.
Lúc này, trong đầu nàng chỉ lặp đi lặp lại một câu —— Trời ạ, ta có tài đức gì, mà lại được ngài chiếu cố như thế chứ!
Trương sư tỷ thấy Tống Tiểu Nam dường như có quen biết với Hứa sư đệ, ngược lại cũng không dễ làm mất mặt Hồng Vân Phong, gật đầu nói với Hứa Dương "Nếu Hứa sư đệ đã nói như thế, vậy thì cứ để hắn thử một chút đi."
Tống Tiểu Nam đại hỉ, cung kính thi lễ một cái, "Đa tạ sư tôn thành toàn!"
Trên sân, Hồ sư muội, người phụ trách đối chiêu với đệ tử mới vừa thay xong quần áo, nghe nói sẽ đối chiêu với nam tử, không khỏi có chút buồn cười, nàng chỉ gật đầu với Tống Tiểu Nam, cũng không thèm nói gì.
Tống Tiểu Nam kêu một tiếng "Đắc tội", tay phải dấy lên liệt diễm, sau đó tay trái giơ lên, bốn khỏa hỏa cầu bắn thẳng vào Hồ sư muội.
Người sau vốn tưởng rằng hắn sẽ đích thân tấn công mình, nhưng lại không đề phòng bốn khỏa hỏa diễm cùng với tiếng rít bay vù vù, không ngừng phóng đại trong mắt nàng.
Nàng vội vàng vung cây phất trần, quét hai khỏa hỏa cầu xuống rồi lại nhảy lên, trong khi một khỏa hỏa cầu còn lại kia bay qua đế giày của nàng.
Mà Tống Tiểu Nam lại giống như là đã sớm đoán chắc ra được động tác của nàng, khỏa hỏa cầu cuối cùng ngay từ đầu đã bắn lên cao ba thước. Lúc này Hồ sư muội nhảy lên một cái, dường như nàng sẽ trúng khỏa hỏa cầu đặc biệt đó.
"Cẩn thận!" Trương sư thúc khoảng cách gần nhất kêu lên, đồng thời giơ tay điểm một chút lên khỏa hỏa cầu, một sợi dây thừng quấn quanh eo vù vù bay ra.
Ngay sau đó, khỏa hỏa cầu cách Hồ sư tỷ chưa đầy hai bước chân đã bị tát một roi bay sang một bên.
Hồ sư muội thoát được qua một kiếp, rơi xuống đất một cách nặng nề, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy rằng mặc dù khỏa hỏa cầu đó đã bị Trương sư thúc đánh bay, nhưng tia lửa phát ra vẫn bắn tung tóe lên thân thể mình, và bộ quần áo mới thay của nàng đầy những lỗ nhỏ.
Mấy vị giám khảo phụ trách tuyển chọn đệ tử nội môn cũng rất kinh ngạc, "Đây hình như là Hỏa Đạn Thuật, tiểu tử này luyện là Tiên đạo sao?"
Trương sư thúc liếc nhìn quả cầu lửa đang cháy trên mặt đất, cười lắc đầu, "Cũng không phải. Hắn chỉ là đem lửa châm vào một loại đá nào đó, coi như là phi hoàng thạch để bắn ra. Có điều uy lực cũng không nhỏ."
Một người khác gật đầu nói "Chu Tước chi thể vẫn còn có thể sử dụng được theo cách này, tâm tư xảo diệu a."
"Tốc độ lấy linh lực châm lửa cũng là cực nhanh, hẳn là phải vất vả rất nhiều."
Trương sư thúc hơi trầm ngâm, bỗng nhiên mỉm cười nói "Để tên này đến Chân Viêm Phong đi, đi theo cái lão quái vật thích đùa với lửa kia, hai người hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh."
Những người khác liếc nhìn nhau, cười gật đầu.
Một bên đệ tử bạch y cao giọng tuyên bố, "Tống Tiểu Nam, tuyển nhập Chân Viêm Phong."
Tống Tiểu Nam đã bật khóc khi nghe thấy điều này, điều đó có nghĩa là hắn đã có thể được ở bên cạnh Nguyệt tỷ tỷ trong tương lai rồi.
Lăng Nguyệt cùng Tống gia huynh muội ba người đều được chọn làm đệ tử nội môn, ngay sau đó đã có người tới chào hỏi bọn họ, "Chọn làm đệ tử nội môn đi theo ta."
Sau đó mấy tên đệ tử bạch y dẫn đầu bước vào trong tông môn, chuẩn bị xử lý công việc nhập môn.
Hứa Dương hướng Tôn Ích nói tiếng cám ơn, bảo nàng cứ đi về trước, mình thì đồng hành cùng mấy người Lăng Nguyệt.
Vừa rồi tại nơi tuyển chọn đệ tử nội môn, mấy người chỉ có thể giữ im lặng, lúc này cũng không có hạn chế, Lăng Nguyệt cùng Tống Tiểu Nam lập tức vây quanh Hứa Dương, giống như chưa từng thấy hắn, nhìn từ đầu tới chân.
Mà Tống Toàn cúi đầu rồi xoa xoa tay, đi theo cách đó vài bước, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hứa Dương, rồi lại cúi đầu xuống.
Tống Tiểu Nam nói đầu tiên "Hứa thiếu sư..."
Đệ tử bạch y dẫn đường quay đầu lại chỉnh hắn nói "Tống sư đệ, ngươi chắc chắn sẽ bái nhập vào môn hạ của Lại sư thúc. Cho nên ngươi phải xưng một tiếng "Hứa sư thúc" mới đúng."
"Đa tạ chỉ điểm." Tống Tiểu Nam không có tâm lý trở ngại chuyện này, lập tức thay đổi lời nói, "Hứa sư thúc, chúng ta dọc cả đoạn đường này còn không có nhìn ra ngươi là thân nam nhi!
Trong mắt của hắn lóe lên tia sáng, "Hôm nay ta mới biết được rằng, hóa ra nam tử trên đời này thực lực cũng không thua nữ nhân! Từ nay về sau, ta sẽ lấy ngài là mục tiêu và cố gắng tu luyện gấp bội!"
Hứa Dương trong lòng thầm nói ngươi không cần phải cố gắng, ngươi hiện tại so với ta đã cao hơn hai tầng thứ rồi.
Lăng Nguyệt lại nghiêm túc vái chào lễ, "Hôm nay, khó khăn lắm Nam nhi mới vào được nội môn là nhờ sự tương trợ của Hứa sư thúc. Thật sự không biết phải cảm tạ ngài như thế nào cho phải."
Hứa Dương xua tay cười nói "Đều là người một nhà, khách khí làm gì?"
Sau đó, mấy người lại cùng Hứa Dương hàn huyên, nhưng còn có những người khác cũng đi theo, nên họ cực kỳ kiềm chế khi nói.
Quả nhiên, rất nhanh liền xuất hiện sự tẻ nhạt, Lăng Nguyệt vội vàng khuấy động đề tài mới, nói "Đúng rồi, Hứa sư thúc, lần tranh tài tông môn này, ngài muốn tham gia vào hạng mấy thế?"
Tống Tiểu Nam tiếp nói "Có Hứa sư thúc ở đây, những đệ tử mới khác chỉ có thể tranh giành vị trí thứ hai rồi."
Hứa Dương buồn bực nói "Tranh tài tông môn? Để làm cái gì?"
Lăng Nguyệt gật đầu nói với lòng mình rằng Hứa sư thúc làm gì có thời gian để nghĩ đến những thứ này, nhưng nàng vẫn đáp nói "À, Hứa sư thúc có chỗ không biết, tông môn tập hợp tất cả các đệ tử của tông môn để so tài mỗi ba năm một lần, đệ tử mới và đệ tử cũ nhập môn chưa đến hai năm sẽ tỷ thí riêng. Chúng ta có thể tham gia so tài đệ tử mới."
Tống Tiểu Nam tiếp nói "Cuộc tranh tài được chia thành bốn loại: đơn đấu, đa đấu, luyện đan cùng luyện khí, chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc qua hai loại sau, có điều đơn đấu cùng đa đấu này với chúng ta lại có thể thử một chút."
Trước khi ba người quyết định đến Huyền Hoa tông, bọn họ đã tìm hiểu chi tiết mọi mặt ở đây, hơn nữa bọn họ từ lâu đã muốn tham gia việc so tài của các đệ tử mới, cho nên bọn họ mà nói đều thuộc như lòng bàn tay. Đương nhiên, đối với loại quy củ "Tiền hối lộ" màu xám này, bọn họ sẽ không thể nào biết được.
Hứa Dương lại hỏi "Cái gì là đơn đấu, đa đấu chứ?"
Lăng Nguyệt nói "Đơn đấu là đấu một chọi một, mà đa đấu thì là ba đến bảy người lên sân cùng một lượt, mỗi người đều thể hiện khả năng của mình, cùng nhau hỗn chiến."
"Không có hứng thú." Hứa Dương bĩu môi lắc đầu nói.
Hắn vẫn tự biết rất rõ, bản thân mình tu vi là Luyện Khí nhập môn, nếu tham gia thi đấu chỉ là sẽ bị đánh bay đi mà thôi.
Tống Tiểu Nam lại thè lưỡi, hóm hỉnh nói "Ta vốn tưởng sẽ được cùng Hứa sư thúc tham gia đa đấu với nhau chứ, nói không chừng còn có thể lăn lộn lấy được cái top một."
Chính lúc này, Tống Toàn đang đi phía sau đột nhiên hét lên "Ta không phải..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.