Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 27: Ngộ Thương




Coi như Hứa Dương muốn rèn sắt khi còn nóng, lúc tu vi tiếp tục tiến lên, lại lúng túng phát hiện, tinh hoa Linh Nguyên trong cơ thể đã bị phung phí đến mức trống không.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, giữ nguyên y phục nằm ngủ bên cạnh đống lửa. Đây cũng là nỗi phiền muộn của tất cả nam nhân trong Thần Trì Giới, không thể lấy được tinh hoa thiên địa, một chút Linh Nguyên của bản thân này cũng đã tiêu hao hết, chỉ có thể nghỉ ngơi, chờ khí huyết khôi phục, tu luyện cực kỳ khó khăn, tốc độ còn chậm hơn nữ nhân gấp trăm lần.
Thành công Luyện Khí nhập môn, đã khiến Hứa Dương hưng phấn mà không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Mà bên kia đống lửa, Tống Toàn lật qua lật lại cũng không ngủ được, nhưng nàng lại đang tương phản so với Hứa Dương, đó là buồn.
Hôm sau trời vừa sáng.
Tống Tiểu Nam nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và quầng thâm dưới mắt của muội muội mình, vội vàng lo lắng nói "Tống Toàn, ngươi bị làm sao vậy, vết thương khó chịu sao?"
Tống Toàn không yên lòng lắc đầu, "Ta không sao, ngươi đừng để ý."
Một lát sau, nàng kéo ca ca lại, há to miệng, một lúc lâu sau mới thiên tài biệt xuất một câu, "Ca, ngươi tại sao lại thích Lăng tỷ?"
"A?" Nhắc đến Lăng Nguyệt, Tống Tiểu Nam liền mỉm cười hạnh phúc, ngượng ngùng nói, "Nàng ưu tú như vậy, có thể dựa dẫm vào, đối với ta lại tốt. Cả đời này nam nhân chúng ta, không phải chỉ muốn có một chỗ dựa như vậy sao..."
Tống Toàn cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, lại do dự nói "Vậy ngươi nói, nữ nhân... sẽ thích một nữ nhân ưu tú và đáng tin khác không?"
"A?" Tống Tiểu Nam ngẩn người, suy nghĩ nói, "Hình như là có a. Trên đời này vốn có rất nhiều nữ nhân, nếu không tìm thấy nam nhân vừa ý, thì tâm tư sẽ đem chuyển tới trên người nữ nhân. À, hình như còn có tên, gọi là Phượng Âm Chi Tích(1).
"Hở? Ngươi sao tự nhiên lại hỏi cái này?"
"Không, không có gì..." Tống Toàn cuống quít khua tay, quay người vác hành lý lên, chạy đuổi theo Lăng Nguyệt.
Đi ra một đoạn, nàng bỗng nhiên quay đầu liếc trộm Hứa Dương, lúc này ánh mắt chạm vào người sau, nàng hoảng sợ quay đầu lại, cảm thấy trên mặt phát sốt, hô hấp gấp gáp, trong lòng như có heo rừng đâm loạn đi đi lại lại.
Nhưng sau khi chưa đi được vài bước, nàng lại không thể chịu đựng nổi, quay đầu nhìn lại...
Đêm qua, cũng là bởi vì Hứa thiếu sư chạy trong tâm trí nàng cả đêm và khiến nàng thức trắng cả đêm.
Tống Toàn vẻ mặt một đường đều là hồn bay phách lạc, không ngừng tự an ủi mình, "Hứa thiếu sư còn trẻ đầy hứa hẹn, lại là người hào phóng, thiện lương, còn từng cứu mạng của ta, ta sinh ra chút sùng kính, lòng cảm kích đối với nàng là chuyện bình thường, nhưng cái kia hẳn có lẽ là không phải..."
"Không!" Nàng đột nhiên hung hăng cắt ngang lời "Trốn tránh" của mình, "Ta nhất định là thích nàng, sẽ không sai! Ca ca cũng đã nói, Phượng Âm Chi Tích cũng không phải hiếm thấy, ta lại có gì mà không dám thừa nhận? Ta chính là thích nàng!"
Nàng lại lập tức héo hon ỉu xìu xuống, thầm nghĩ trong lòng Tống Toàn a Tống Toàn, ngươi có tài đức gì mà cảm thấy mình xứng với Hứa thiếu sư chứ?! Người ta tuổi tác còn nhỏ hơn so với ngươi, tu vi cũng đã là Thất Mạch cảnh, kiến thức lại uyên bác, khí độ bất phàm... Ngươi ngay cả một con Tiểu Trùng Tử cũng không tính khi ở bên cạnh nàng!
Huống chi đều là nữ nhân, nàng làm sao lại có thể tiếp nhận tình cảm hoang đường của ngươi chứ?
Nàng càng nghĩ tinh thần càng sa sút hơn, đủ loại chua xót dồn dập tuôn ra ở trong lòng, đi đến nỗi suýt nữa còng cả lưng...
Tất nhiên là Hứa Dương không biết rằng, mình đã gây ra một "Trọng kích tinh thần" lớn đến vậy đối với một nữ nhân mạnh mẽ Luyện Khí Tam Trọng.
Kỳ thật cái này cũng không kỳ quái, khi hắn không ngừng tu luyện công pháp Mị Thuật, người khác giới sẽ vô thức có ấn tượng tốt với hắn.
Hơn nữa khi hắn thi triển ra Mê tâm đối phó với Đỗ Hoằng ngày đó, thì Tống Toàn đang đứng ở bên cạnh hắn.
Tống Toàn tuy không trực tiếp nhìn thẳng hắn, cho nên cũng không trực tiếp mất đi lý trí vì Mị Thuật, nhưng linh lực do Mê tâm phóng thích đã gây ra ảnh hưởng lớn cho nàng.
...
Hứa Dương bên này bởi vì trong cơ thể đã không có nửa điểm tinh hoa Linh Nguyên, cho nên Tâm Pháp Thiên Vận Triền Tâm Công không cách nào vận chuyển được, chỉ có thể không ngừng luyện tập Mê tâm dọc đường.
Hiện tại có Hải Yến giúp đỡ liên lạc tin tức, hắn liền một mực luyện Mị Thuật này cách những người khác hơn trăm mét, ngược lại là không muốn để cho Lăng Nguyệt và Bách Lí Dao cũng trở thành "Nạn nhân".
Sau bảy tám ngày, Hứa Dương đã có thể thi triển ra Mê tâm phi thường thuần thục, nhưng cho dù hắn có sử dụng cực kỳ tiết kiệm, thì linh lực mà hắn luyện hóa được một chút lần trước kia cũng đang không ngừng tiêu hao trong luyện tập mất chín thành.
Sau việc gặp đám thổ phỉ bang Ô Diêm lần trước kia, Hứa Dương biết được tầm quan trọng của việc giữ lại một chút linh lực để dự phòng, liền không dám tiếp tục luyện tập, suốt chặng đường chỉ là đi du ngoạn và tán gẫu với đồng bọn.
Đi được ba ngày nữa, một dãy núi liên miên trong mây hiện ra trước mặt mấy người.
Mấy ngã ba đường dẫn đến những nơi khác nhau trên núi, có nhiều người đi bộ hơn trên đường, và tất cả họ đang đổ xô về phía Tây Bắc với vẻ mặt đầy sức sống, thần sắc trên mặt có sự lo lắng, cũng có sự hưng phấn.
Có người cao giọng chào hỏi "Đây không phải Lý tỷ sao? Ta biết ngươi cũng sẽ tới!"
"Ha Ha, đúng a! Làm sao mà có thể bỏ lỡ cơ hội thu nhận đồ đệ ba năm một lần của Huyền Hoa tông chứ?"
"Nghe nói lần này có chừng hơn ngàn danh ngạch, cơ hội sẽ rất lớn a!"
"Trương lão muội làm sao có thể hài lòng với đệ tử ngoại môn, ba trăm danh ngạch đệ tử nội môn kia mới là mục tiêu của ngươi a?"
"Ha Ha, ta thật ra ngược lại cũng muốn giành giật một hồi. Chúng ta cùng nhau cố gắng..."
Cũng có người qua đường nghe được đối thoại của các nàng, không khỏi cười khẽ, "Nói khoác không biết ngượng mồm, đệ tử nội môn há lại đơn giản đến mức ai cũng có thể chọn trúng sao?"
"Đệ tử nội môn? Tuổi tác, linh lực, thể chất, hồn lực, ai mà hơi kém một chút thì cũng đừng nghĩ đến. Nhìn tuổi tác của hai ngươi đã quá rồi, còn si tâm vọng tưởng..."
Lăng Nguyệt mấy người cũng có vẻ rất là háo hức. Thông qua mấy ngày nay nói chuyện với nhau, Hứa Dương đã biết bọn họ là đến Huyền Hoa tông để bái sư, ngược lại cũng không thấy kỳ quái.
Chỉ có hắn muốn đi tìm Bạch Tử Huy đòi nhân tình, cho nên cả người cũng không có áp lực gì, chỉ hưởng thụ ngắm cảnh núi non sông nước, đi rất thoải mái thong dong.
Lăng Nguyệt hỏi những người đi đường về đường đến sơn môn núi Huyền Hoa tông, và dưới sự thúc giục liên tục của Bách Lí Dao, đám người lại tăng tốc bước chân.
Khi ngày càng tiến gần đến dãy núi khổng lồ đó, thì trên đường đã là thế lũ lượt nối đuôi nhau rồi.
Lăng Nguyệt mở miệng lên tiếng nhắc nhở "Tất cả mọi người đi gần nhau, đừng tách ra. Coi chừng có thể có trộm..."
Tiếng nói của nàng rơi xuống, cách đó không xa liền nghe thấy có người hô lên, "Hành lý của ta đâu? Ai nhìn thấy hành lý của ta không?!"
Hứa Dương tò mò nhìn đến đó, chỉ thấy một nữ tử vác thiết côn chỉ vào cái cây xiêu vẹo, đang lo lắng nói, "Ta đem hành lý treo ở chỗ này, đó là một tấm vải đen có hình đầu hổ đã cũ... Ta vừa ra đằng sau cái cây đi vệ sinh một tí, mà đồ vật đã không thấy rồi!"
Nàng đang nói với một giọng nghẹn ngào, "Toàn bộ gia sản của ta a, là cái tên ác độc nào thế..."
"Đồ ngốc, đồ ngốc." Hải Yến từ trên cây xiêu vẹo bay xuống, bay lượn trên đầu Hứa Dương vừa cười vừa kêu.
Hứa Dương một phát bắt được vuốt chim đem nó lôi xuống, khiển trách "Chớ có ở chỗ này mà cười trên nỗi đau của người khác, nói không chừng đợi lát nữa ngươi cũng sẽ gặp phải chuyện xui xẻo đấy."
"Không sợ, không sợ." Hải Yến kiêu ngạo nói, "Ta biết, bay, biết nhìn, thấy trộm. Ở ngay, phía trước."
"Ồ? Ngươi nhìn thấy người đã trộm hành lý của nàng?"
"Đường rẽ, bên phải. Người cao, áo trắng, đang, chạy trốn."
"Tiểu tử mắt của ngươi đủ sắc bén đấy." Hứa Dương vội vàng đi tới bên người làm mất hành lý, nói nhỏ với nàng, "Bên phải trên ngã ba, có người cao mặc quần áo màu trắng, vác cái túi màu đen, lén lén lút lút. Ngươi đi nhanh đi, có lẽ còn có thể đuổi kịp."
Người thất lạc hành lý sửng sốt một chút, liền chạy ra ngoài như bay, không quay đầu lại lớn tiếng nói "Đa tạ đại tỷ! Đa tạ!"
Chú giải: (1) Phượng Âm Chi Tích là chỉ đồng tính nữ thời cổ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.