Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 154: Rung Động Của Kỷ Lâm Oanh




Trên một vùng đất hoang vu um tùm, một con thuyền mái chèo to lớn đang phi tốc lướt đi cách mặt đất bốn năm thước.
Nhiều yêu thú xung quanh bị thu hút bởi những ba động linh lực do con thuyền mái chèo gỗ đó gây ra, quay đầu dùng ánh mắt tham lam nhìn qua, trong đó thậm chí có vài con Chân Yêu cường đại, nhưng thủy chung không có một con nào dám can đảm tới gần, ngược lại nhao nhao kinh hoảng chạy xa.
Chỉ vì bảy người bên trên thuyền mái chèo gỗ đều tản mát ra khí tức làm chúng nó sợ hãi, nhất là ở phía trước nhất hai người tuổi tác lớn nhất kia, đơn giản trông như là hố đen thâm bất khả trắc.
Nguyên trưởng lão lấy La Bàn ra khoa tay mấy lần về phía xung quanh, quay người lại nói "Nơi đây đã tới gần trận nhãn của mê trận rồi, có lẽ sẽ có tình hình nguy hiểm, mọi người lưu tâm đề phòng."
Một nữ tử trẻ tuổi dáng người không cao nói "Trong ba ngày này chúng ta đã đem mê trận này gần như lật toàn bộ rồi, trước mắt đã hết ba động của phù Thiên Nhai Tầm Tích, cũng tìm được gần đủ trăm tên đệ tử, nhưng duy nhất chỉ không thấy tên Hứa sư đệ kia."
Một người khác thấp giọng tiếp nói "Tuy là cứu ra gần trăm người, nhưng thi thể cũng nhìn thấy không dưới năm mươi..."
Nói chuyện chính là hai tên đệ tử Thất Mạch cảnh do Nguyên trưởng lão mấy người cứu được ở trên đường, sau đó cũng bảo các nàng cùng đi theo tìm người.
Kỷ Lâm Oanh liếc các nàng một chút, ngữ khí băng lãnh mà kiên định, "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không ta tuyệt không trở về tông môn!"
Dư Hi cũng thở dài, "Cũng phải tìm được cái tên tiểu tử này, nếu không Trầm sư điệt bên kia ta cũng không dễ đối phó..."
Nguyên trưởng lão nhìn La Bàn, hơi di động phương hướng của Tiêu Dao Chi, lướt thẳng hướng một tòa sơn phong màu đen cao lớn, "Trận nhãn hẳn là ngay ở phía trên kia, cũng chỉ còn xót lại vùng này là chưa tìm qua thôi."
Con thuyền mái chèo gỗ kia tốc độ cực nhanh, không bao lâu liền đã lên đến đỉnh núi.
Đợi khi mấy người nhảy xuống từ bên trên linh bảo, đi vào rìa của "Miệng núi lửa" nhìn xuống dưới, không khỏi đều là giật mình, "Đây là thứ gì?"
"Hình như là xương khô bị hóa thành bột phấn..."
"Các ngươi cẩn thận, sát khí ở quanh đây cực kỳ nồng đậm, nhất là Thất Mạch cảnh sơ kỳ, tốt nhất nên lui về phía sau."
Nguyên trưởng lão lại lấy La Bàn ra lặp đi lặp lại nghiệm chứng, cuối cùng chỉ về phía tro cốt của con Thôi Thiên Kỳ nói "Trận nhãn là ở chỗ này, chúng ta đi xuống xem một chút."
Lập tức, Dư Hi đi theo hai tên trưởng lão xuống dưới đáy "Miệng núi lửa", nhìn bốn phía xung quanh, trầm ngâm nói "Đỉnh ngọn núi này vốn dĩ có lẽ không phải là như thế này, dường như là..."
Nàng nhìn về phía đống bột phấn màu xám trắng kia, "Thứ này từ trên trời giáng xuống, đem đỉnh ngọn núi nện thành hình dạng như vậy!"
Nguyên trưởng lão gật đầu, "Cái đống bột phấn này giống như là vừa mới bị người nào đó dùng phong nhận đập tới, chẳng lẽ là do ai đó đã phát sinh kịch chiến ở chỗ này sao?"
Lữ trưởng lão dùng linh lực bao khỏa lấy một nhúm tro cốt, cẩn thận phân biệt, trầm giọng nói "Trong này ẩn chứa một lượng lớn sát khí, không biết đến tột cùng là vật gì?"
Nàng lại thôi động thuật Thăm Dò, chợt lại nhìn về phía mặt Bắc sườn núi, "Ở đây hình như còn có một Địa Sát Tuyền, một mực thông hướng bên kia."
Mấy người lập tức thi triển thuật Ngự Phong, cùng nhau đuổi tới sườn núi dò xét, chỉ thấy mảng lớn sát khí bốc lên từ sát mặt đất, giống như trải một lớp bông gòn màu đen ở trên sườn núi vậy.
Dư Hi giật mình nói "Sao lại có sát khí nồng đậm như vậy chứ!"
Nguyên trưởng lão gật đầu mỉm cười, "Nhất định là do mạch suối Địa Sát Tuyền đã bị đứt gãy mà tuôn ra sát khí, lần này tông môn lại là nhân họa đắc phúc, Địa Sát Tuyền lớn như vậy, thế nhưng là một thu nhập không tệ."
Mặc dù Tu Linh giả không cách nào trực tiếp lợi dụng thứ sát khí này, nhưng năng lượng cuồng bạo ẩn chứa trong đó lại có thể dùng để làm được rất nhiều việc, nhất là Luyện Đan Sư cùng người tu Tạp đạo, thường sẽ mua với giá tiền rất lớn.
Đương nhiên, tu Ma đạo lại càng thích thứ này hơn, chỉ là bốn đạo Tiên, Phật, Võ, Tạp không chào đón lắm đối với Ma đạo, bình thường cũng sẽ không xảy ra việc bán cho bọn họ.
Đoàn người đi lên đỉnh núi, Nguyên trưởng lão cẩn thận cân nhắc những linh văn mê trận lộ ra trên mặt đất kia, bỗng nhiên nghi ngờ nói "Mê trận này hình như là dùng sát khí thúc giục?"
"Địa Sát Tuyền kia một mực thông đến đỉnh núi, vị trí đang trùng hợp cùng với trận nhãn mê trận." Lữ trưởng lão nghe vậy nheo con mắt lại, "Nếu như Địa Sát Tuyền kia cung cấp sát khí cho mê trận thì..."
Nguyên trưởng lão quay đầu cùng nàng liếc mắt nhau, nói "Có lẽ thật sự là như thế! Trước mắt mạch suối Địa Sát Tuyền đã bị đứt gãy, mê trận không thể chèo chống nổi nên mới tiêu tán."
Dư Hi bừng tỉnh đại ngộ, "Khó trách trước đó các đệ tử đều bị vây khốn ở bên trong mê trận, mấy ngày trước đó lại đột nhiên có người có thể thoát thân!"
Lữ trưởng lão gật đầu, "Vừa rồi ta liền cảm thấy Địa Sát Tuyền kia phun trào ra có chút không bình thường, có thể là do đệ tử nào đó đã phát hiện ra sự ảo diệu của mê trận, nên cố ý đem nó cắt đứt để làm phá hư mê trận!"
Ba người dừng một chút, gần như đồng thời nghĩ đến một người, "Hứa Dương?!"
Nhưng đúng vào lúc này, Đông Phương Hàm bước nhanh đến, thở hổn hển chắp tay nói với các nàng "Nguyên trưởng lão, Lữ trưởng lão, Dư sư tổ, vừa nãy Kỷ sư muội đi xuống núi dò xét, phát hiện phía tây bắc có dấu vết của ai đó đi qua, bảo ta chạy đến bẩm báo."
Nguyên trưởng lão bỗng nhiên lộ ra ý cười, "Xem ra, tên tiểu tử đó hơn phân nửa vẫn còn sống! Chúng ta đi tìm một chút xem sao."
Một lúc lâu sau.
Nguyên trưởng lão mấy người nhìn những xiên thịt rắn nướng béo ngậy khói bốc lên nghi ngút trên đống lửa trại trước căn nhà gỗ nhỏ, cùng canh Trứng Hoa bên cạnh, đều rất là giật mình —— các nàng từ khi tiến vào mê trận đến nay, ven đường thấy các đệ tử tông môn người thì chồng chất vết thương, người thì khóc trời đập đất, gần như sụp đổ. Không như vị trước mắt này trôi qua lại an nhàn như thế, thật đúng là chỉ có duy nhất một cái tên này.
Kỷ Lâm Oanh đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, sau đó dẫn đầu xông lên trước, nhưng cách Hứa Dương khoảng ba bốn thước lại dừng lại, cố gắng thu liễm lại sự kích động trên mặt, nhưng giọng nói run rẩy của nàng vào giờ khắc này vẫn phản bội tâm trạng nàng, "Hứa sư đệ... ta... nên trở về tông môn rồi."
"Ừm? Kỷ sư tỷ!" Hứa Dương trên mặt vui vẻ, vội vàng vứt thịt nướng xuống, đứng dậy, lần lượt hành lễ, "Gặp qua Dư sư tổ, gặp qua hai vị sư tôn, gặp qua Kỷ sư tỷ, gặp qua..."
Dư Hi giới thiệu mấy người cho hắn, rồi hỏi "Một mình ngươi chạy đến chỗ sâu nhất của mê trận này, lại vẫn có thể bình an vô sự?!"
Hứa Dương nói "Các ngươi cũng phát hiện ra đây là mê trận rồi sao?"
Nguyên trưởng lão khẽ gật đầu, "Xem ra, quả nhiên là ngươi đã cắt đứt Địa Sát Tuyền kia."
Hứa Dương cũng không phủ nhận, hắn đã sớm nghĩ kỹ trọn bộ lí do thoái thác, liền nói ngay "Đệ tử hôm đó bị một con Chân Yêu đuổi theo, ngộ nhập ngọn núi này, thấy Yêu Vật không dám lên, liền dứt khoát đi lên đỉnh ngọn núi."
Lữ trưởng lão vuốt cằm nói "Sát khí nồng đậm bên trên ngọn núi này, yêu thú bình thường tất không dám đặt chân lên."
Hứa Dương tiếp tục nói "Sau đó đệ tử liền từ đỉnh núi nhìn thấy một bộ hài cốt to lớn, chừng dài hơn mười trượng. Đệ tử không biết là vật gì, để tránh hung hiểm, đang định rời đi, liền nghe thấy có người kêu gọi."
"Ở đây lại vẫn còn có người khác sao?"
Hứa Dương vội vàng khua tay nói "Về sau đệ tử mới biết được rằng, đó cũng không phải người sống, mà là tàn hồn của một tên cường giả thời thượng cổ. Hắn nói với đệ tử rằng, hắn phụng mệnh trấn áp con Tà Sát kia..."
"Tà Sát?!" Hai tên trưởng lão cùng Dư Hi lập tức lên tiếng kinh hô. Tà Sát thế nhưng là một con Tà Vật khủng bố do Ma tộc thời đại Thượng cổ khống ngự, cực kỳ cường hoành tàn bạo, chính là Thiên Tiên cũng phải rất cẩn thận khi đối mặt. Nhưng từ khi Ma tộc bị diệt, đã chưa từng nghe nói còn có sự tồn tại của Tà Sát, không ngờ ở đây lại vẫn còn có một cỗ hài cốt!
Mà những đệ tử trẻ tuổi khác dường như không quen thuộc lắm với thuật ngữ này, chỉ sững sờ ở nguyên tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.