Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 143: Đại Tỷ, Coi Như Ngươi Cũng Đến Rồi!




Hứa Dương trong lòng vô cùng hoảng sợ, cái này mẹ nó chứ đến cùng là cái thứ quái quỷ gì vậy?!
Hắn muốn bứt ra rời khỏi đây, nhưng lại do dự không dám di chuyển, chỉ sợ kinh động đến cái thứ đang ở phía dưới "Miệng núi lửa", dẫn tới họa sát thân, trong lúc nhất thời tiến lui đều không được, như ngồi phải bàn chông.
Một lát sau, sương mù bốn phía xung quanh gần như đều bị cái hài cốt kia hút sạch.
Hứa Dương lúc này mới nhìn rõ, trên mặt đất của "Miệng núi lửa", có một lượng lớn tia nhỏ màu đen chui ra từ bên trong những lỗ nhỏ mặt đất, tuôn về phía bộ hài cốt kia, rồi lập tức dung nhập sâu vào bên trong bộ khung xương trắng.
Sau một hồi cân nhắc đắn đo, Hứa Dương thôi phát phù Tiên Vụ đang chuẩn bị chậm rãi thối lui, lại chợt nghe thấy tiếng hú "Ấu ——" từ bên dưới "Miệng núi lửa" truyền ra, nhưng âm thanh còn rõ ràng hơn trước
Chợt, bên trên bộ hài cốt kia hiện ra hắc khí mỏng manh, theo tia nhỏ màu đen ở bốn phía xung quanh tràn vào, hắc khí nhanh chóng tăng dầy lên, không ngừng ngưng thực.
Vẻn vẹn chỉ một chút thời gian, bề mặt ngoài hài cốt liền xuất hiện một tầng da thịt màu tím đen, nhưng chỉ vẻn vẹn bao trùm đầu cùng gần phân nửa bộ ngực, còn lại phần thân sau khung xương vẫn giữ nguyên, càng lộ ra vẻ âm u doạ người hơn.
Lại là một tiếng tru lên, Hứa Dương đã có thể phân biệt được ba con mắt trên đầu hài cốt, lỗ mũi to bằng cái thớt, cái miệng khổng lồ với răng nanh lộ ra, cùng lông mọc màu đen bao phủ tất cả các bộ phận của cơ thể..
Ngay sau đó, nội tạng bắt đầu ngưng tụ bên trong xương cốt, hình thành đầu tiên là một đôi trái tim đang từ từ đập, trên đó chui ra rất nhiều mạch máu màu đỏ sẫm, trông như cỏ dại sinh trưởng tốt nhanh chóng lan tràn ra khắp toàn thân vậy...
Hứa Dương chỉ cảm thấy nương theo từng nhịp đập trái tim của bộ hài cốt, đều sẽ có một cỗ khí tức tràn ra làm ớn lạnh đến rợn người, khiến mình không tự chủ được toàn thân run rẩy.
Hắn âm thầm hối hận, sao lại có thứ quỷ quái này ở trên núi, sớm biết như thế, còn không bằng tiếp tục đi vòng quanh cùng với con Kim Lan Xà kia.
Hắn không còn dám do dự, thân thể chậm rãi rúc về phía sau, đang định quay người xuống núi, lại kinh hãi cảm thấy đầu mình một trận choáng váng, tứ chi mềm nhũn, gần như đã không nhận sự khống chế của mình nữa.
Ôi vãi cức, sắp phải chết rồi! Hắn vội vàng ổn định tinh thần, liền nhớ tới Thiên Vận Triền Tâm Công có thể giải quyết được loại tình huống choáng đầu này, đành phải vận chuyển công pháp trước, để cầu mau chóng khôi phục lại năng lực di chuyển.
Phía dưới "Miệng núi lửa", bộ hài cốt kia tốc độ sinh trưởng cực nhanh, không bao lâu liền đã hiện ra hơn phân nửa thân thể, đầu có chút giống Dã Cẩu ba mắt, nhưng da có nếp gấp, miệng rộng lại nhọn, bộ dáng trông cực kỳ xấu xí.
Nội tạng xuất hiện chậm hơn một chút, cơ bản tim đã hình thành, gan, phổi các loại cũng đã xuất hiện đường nét.
Nhưng vào lúc trái tim sắp hoàn toàn thu nạp trong một khắc, huyết nhục đang lăng không ngưng tụ mà thành kia đụng chạm vào cây đinh màu xám dài mũi nhọn cắm ở bên trên hài cốt.
Cây đinh dài dường như bị ai đó đánh thức, khẽ run lên phát ra tiếng "Ong".
Trái tim bộ hài cốt kia vẫn còn đang sinh trưởng, rất nhanh đã đem gần nửa gốc cây đinh dài bao trùm lại, sau đó sương mù nồng đậm màu đen quấn quanh, xoay tròn, phát ra tiếng kêu "Kèn kẹt" trên bề mặt cây đinh nhọn, như là muốn đem nó mài nhỏ đi vậy.
Đột nhiên, cây đinh dài kia tách ra ánh sáng màu bạc chói mắt từ bên trong, sương mù màu đen ở bốn phía xung quanh lập tức tan rã, nhưng lại càng nhiều sương mù tuôn ra từ bên trong bộ hài cốt hơn, tiếp tục tiến hành "Vây công" đối với cây đinh dài.
Rung động của cây đinh dài càng thêm kịch liệt, bề mặt ngoài hiện ra linh văn khó phân biệt, ngân quang càng tăng lên, kèm theo tiếng chuông cổ du dương phát ra, làm cho người như nghe thấy đại đạo hồng âm, từ sâu trong linh hồn sinh ra cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy.
Hứa Dương liều mạng cắn răng chống cự lại tiếng tru lên của hài cốt cùng tiếng chuông cổ của cây đinh dài kia, cũng may lúc này hắn đang nằm trên đất, nếu không rất có thể hai chân đã như nhũn ra đứng không vững nữa rồi.
Rất nhanh, công hiệu của Thiên Vận Triền Tâm Công hiển hiện, hắn liên tiếp phun ra hai ngụm máu đen, tinh thần trong nháy mắt chấn động, sức mạnh của thân thể khôi phục lại hơn phân nửa.
Nhưng tiếng vang kinh khủng từ phía dưới "Miệng núi lửa" truyền đến khiến cho hắn như có núi Thái Sơn đang đè ở trên người, trong lúc nhất thời cắn chặt hàm răng, gân xanh hiển hiện, liều mạng điều tập linh lực toàn thân để chèo chống, mới miễn cưỡng bảo trụ mình không có bị đè sụp xuống.
Khi quang mang của cây đinh dài càng ngày càng thịnh, tiếng chuông cổ dần dần chiếm cứ thượng phong, ngân quang chung quanh bắt đầu chậm chạp xoay tròn, tuỳ tiện đi tới chỗ nào là đem lớp huyết nhục vừa tạo ra của bộ hài cốt róc xuống đến đó, biến thành bọt máu bốc hơi bay ra lên không trung.
Tốc độ sinh trưởng ra huyết nhục của bộ hài cốt càng ngày càng chậm lại, sau một lát liền lâm vào đình trệ, mà hào quang màu bạc tràn ra từ cây đinh dài lại dần dần gia tốc, như là cái máy xay thịt đang xoay tròn với tốc độ cao, đem một lượng lớn huyết nhục, lông da ép thành bụi phấn.
Sau khoảng trên dưới nửa canh giờ, cơ thể bên trên bộ hài cốt đã bị vắt hết, biến trở lại thành bộ khung xương trắng muốt một lần nữa.
Mà quang mang bên trên cây đinh dài cũng dần dần thu liễm, tiếng chuông cổ tấu lên cũng ngừng lại, hết thảy trở về thời điểm như ban đầu một lần nữa.
Hứa Dương trên dưới toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, cảm thấy từ hồn phách đến thân thể mình đều giống như nhận phải một trận nghiêm hình tra tấn vậy, linh lực trong cơ thể cũng gần như hao hết toàn bộ.
Nếu như cuộc đọ sức của cái bộ hài cốt cùng cây đinh dài kia cứ tiếp tục nhiều thêm thời gian một nén nhang nữa, thì hắn có thể sẽ bị đè sụp xuống hoàn toàn rồi.
Hắn khẽ ngẩng cái cổ vẫn còn đang run rẩy lên, lòng còn sợ hãi nhìn xuống dưới "Miệng núi lửa", chỉ thấy có một lớp dày huyết nhục bị xoắn nát bét bay khắp nơi.
Đột nhiên, bầu trời bắt đầu chớp động sấm sét, mưa rào tầm tã bỗng nhiên rơi xuống, những mảnh vỡ huyết nhục trên mặt đất kia dung nhập vào bên trong nước mưa, sau đó lớp máu đỏ đen dưới đáy chảy xuống dưới núi từ một khe hở trong "Miệng núi lửa", thịt xay trôi nổi ở phía trên thì dần dần tiêu tán, hóa thành sương mù bốc hơi bay lên.
Hứa Dương trong lòng thất kinh, thì ra sương mù trên hắc sơn này chính là do da thịt của cái bộ hài cốt kia biến thành, khó trách sau khi hít vào sẽ làm cho cảm giác thần chí không tỉnh táo, may mắn Thiên Vận Triền Tâm Công có thể khắc chế được loại này tình huống, nếu không hơn phân nửa mình đã chết ở trên ngọn núi này rồi.
Hắn lại nhìn về phía "Dòng máu" đang chảy xuống phía dưới núi, màu sắc kia hình như có chút quen thuộc, là cái gì nhỉ...
Hắn bỗng nhiên nhớ tới Hắc Thủy Hà ở bên trong dị cảnh. Không sai! Màu sắc này rất giống với những sợi tơ màu đỏ sẫm ở bên trong Hắc Thủy Hà kia.
Hắn đưa mắt nhìn về phía xa xuống dưới núi, quả nhiên có một con sông lớn từ dưới núi uốn lượn chảy qua, rồi lại nhìn về phía "Dòng máu " trào lên chảy xuống từ trên đỉnh núi, tất nhiên sẽ tụ hợp vào trong nước sông.
Xem ra những sợi tơ màu đỏ sẫm ở bên trong nước sông sẽ làm cho người phát cuồng chính là do huyết dịch của cái bộ hài cốt kia! Hứa Dương trong lòng kinh nghi, vậy bộ hài cốt này rốt cuộc là thứ gì? Cùng dị cảnh lại có liên hệ gì?
Có điều trước mắt việc cấp bách nhất là phải mau rời khỏi cái nơi quỷ dị này đã, ai mà biết được bộ hài cốt dưới kia lúc nào sẽ lại bộc phát một lần nữa chứ, loại cảm giác cực hình vừa rồi kia, hắn cũng không muốn lại phải trải qua một lần nữa.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng của một nữ tử vang lên, "Ý? Sao ngươi lại lọt vào bên trong mê trận thế?"
"Ai?!" Hứa Dương kinh hãi, lập tức bày ra tư thế Linh vũ, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, nhưng một bóng người cũng không thấy.
"Là ta."
Hứa Dương lập tức nhớ tới cái giọng nói tung bay trong hư không này, kinh hỉ nói "Vĩnh Trấn đại tỷ? Ngươi đã đến rồi?!"
Đây chỉ đơn giản là như gặp phải một chiếc gối khi đang ngủ gật a! Hứa Dương chưa từng cảm thấy giọng nói của Vĩnh Trấn lại thân thiết đến như vậy!
"Đại tỷ cái gì vậy? Không biết lớn bé." Vĩnh Trấn khiển trách một tiếng, nhưng cũng không xoắn xuýt nhiều về điều này, lập tức tiếp nói, "Sát khí chung quanh cực kỳ nồng đậm, nơi đây đến tột cùng là nơi nào vậy?"
Hứa Dương nhìn chung quanh một chút, vẻ mặt đau khổ nói "Kỳ thật ta cũng rất muốn hỏi vấn đề này..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.