Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 139: Khu Lang Thôn Hổ




Mặc dù lấy tu vi Bành Diệp, nếu ngã như thế này cũng sẽ không bị thương chút nào, nhưng bùn đất cỏ dại dính lên khắp cả mặt mũi, trông cũng rất chật vật không chịu nổi.
Điều quan trọng nhất là sau khi giảm tốc độ như vậy, khoảng cách giữa nàng và Hứa Dương lại một lần nữa tăng lên hơn hai mươi trượng.
"Khốn nạn! Tiện nhân! Ta phải hút hồn phách của ngươi, ngày ngày tra tấn, trăm năm không ngớt!" Nàng phất tay đập bay một con yêu thú đánh tới sau lưng, thôi động thuật Ngự Phong một lần nữa, đuổi thẳng về phía Hứa Dương.
Hứa Dương chỉ là một đường phi nước đại, cũng không biết đã chạy tới nơi nào, ngẩng đầu lên lại phát hiện ra quanh đây có chút quen mắt, không khỏi trong lòng nhảy một cái —— Trời đ-! Đây không phải là cái chỗ ngọn núi thấp của nữ nhân cổ dài kia sao?!
Thì ra hắn thi triển thuật Ngự Phong, còn có phù Thiên Lý Vô Tung gia trì, lần trước phải đi mất hơn nửa ngày đường, mà lần này chỉ dùng chưa đến nửa canh giờ là đã tới đây rồi.
Tuyệt đối đừng để cho mình lại đụng phải Chân Yêu, hắn âm thầm cầu nguyện, sự uy áp kinh khủng ở chỗ "Nữ nhân" kia tản ra, chỉ cần nhớ tới là có thể khiến cho linh hồn người ta phát run.
Chờ chút! Khi hắn nghĩ tới hai chữ "Chân Yêu", chợt toát ra một ý tưởng táo bạo, có lẽ có thể lợi dụng con Chân Yêu kia để thực hiện kế sách Khu Lang Thôn Hổ (*)...
Tốc độ của Bành Diệp nhanh hơn nửa phân so với mình, nếu tiếp tục chạy trốn thì sớm muộn gì cũng bị tóm gọn.
Dù sao thì tất cả cũng đều là cái chết, chi bằng mạo hiểm thử một lần, nói không chừng thật đúng là có thể biến nguy thành an. Cho dù là tự mình gây ra, tự mình bỏ mình, ít nhất còn có thể dẫn Chân Yêu công kích Bành Diệp, coi như chết cũng nhắm được mắt!
Hứa Dương hạ quyết tâm, xác nhận vị trí chung quanh, sau đó xoay người chuyển hướng đi lên ngọn núi thấp.
Nước đi này của hắn quả thực vô cùng mạo hiểm, con Chân Yêu kia chỉ cần nhấc tay khua chân là hắn sẽ phải tan tành mây khói.
Tim của hắn cơ hồ nâng lên tới cổ họng, một đường cẩn thận bay lượn, không bao lâu, liền đã nhìn thấy mảng bụi Phạm Hà Thảo kia từ xa.
Hắn biết rằng, đằng sau đó còn có một sơn động đen kịt.
Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe thấy Bành Diệp đang cười lạnh ở sau lưng nói "Ta biết nơi này có một con yêu mãng, tiện nhân ngươi vậy mà lại muốn dẫn yêu mãng tập kích ta sao? Hừ, không sợ nói cho ngươi biết, chỉ là một con cửu giai yêu thú mà thôi, lão nương bóp chết nó như vặt đầu một con trùng vậy!"
Hứa Dương âm thầm nhíu mày, chẳng lẽ mình tính sai sao? Hắn quay đầu lại, thử dò xét với Bành Diệp nói "Chỗ này có yêu mãng?"
"Hừ, ngươi không phải là không biết đấy chứ?"
"Còn có gì khác nữa không?"
"Khác? Cái gì khác?"
Hứa Dương trong lòng buông lỏng, xem ra nàng cũng không biết sự tồn tại của "Nữ nhân" kia.
Hắn nhìn lướt qua về phía trên núi, dựa theo kinh nghiệm trước đó, tới gần hang núi kia trên dưới một dặm nữa là sẽ nhận công kích ngay, hiện tại chỉ còn cách xa khoảng hai dặm nữa.
Thế là hắn quay đầu lại nói "Ngươi vừa nãy nói muốn đem con yêu mãng kia làm sao?"
"Đồ khốn nạn!" Bành Diệp gầm thét nói, "Lão nương nói, bóp chết cái con yêu mãng kia như vặt đầu một con trùng!"
"Bóp chết cái gì?"
"Ngươi dám trêu đùa ta sao? Chính là bóp chết cái con yêu mãng kia đấy thì làm sao?!"
Đột nhiên, một trận âm phong từ trên ngọn núi thấp thổi tới, Hứa Dương đã sớm hết sức chăm chú đề phòng, lập tức vội vàng nghiêng người sang bên phải, đồng thời bắt đầu thi triển thuật Ẩn Nấp.
Sau một khắc, một con Kim Lan Xà màu vàng tím xen kẽ nhau, dài hơn mười trượng như thiểm điện bắn ra, quanh người tuôn ra mấy tấm lụa màu sắc rực rỡ, phóng thẳng về phía Bành Diệp.
Nói đùa chứ, ngươi đã chạy tới cửa nhà người ta lại còn lớn tiếng la hét muốn bóp chết người ta, điều này đổi lại là ai thì cũng không chịu được nổi a.
Bành Diệp cũng không hề yếu kém, một đôi bàn tay màu xanh lục bảo bỗng nhiên to bằng cái miệng giếng, tay trái nắm lấy trường liên vung đầy trời, tay phải nhô ra dài sáu bảy trượng, đập thẳng về phía đầu của con cự mãng.
Con cự mãng kia kêu "Khè" một tiếng đau đớn, vội rúc về phía sau, lập tức lại không dám tùy tiện tiến lên.
Bành Diệp ra tay chỉ trong nháy mắt, lập tức lại muốn đuổi theo Hứa Dương, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra tiểu tử này đang đứng cách đó ngoài hai mươi trượng, mỉm cười vẫy tay về phía mình.
Chẳng lẽ tiểu tử này vẫn còn lưu lại hậu thủ?!
Không kịp để cho nàng suy nghĩ nhiều, Hứa Dương đã đem hai tay khép ở bên cạnh miệng, cao giọng hô nói "Người đã hạ độc Đại Sung chính là cái tên gia hỏa mặt đen này!"
Sau đó, hắn lách mình di chuyển tới đằng sau một khối sơn thạch, không có động tĩnh.
Lừa ta sao?! Bành Diệp giận dữ, giơ chưởng liền muốn vỗ tới hòn đá kia, nhưng chợt thấy phía sau có một cỗ sát ý kinh khủng đem toàn thân nàng bao phủ lại, đồng tử không khỏi co rụt lại, toàn thân lông tơ dựng đứng lên.
Nàng vội vàng xoay người lại, một đôi lục chưởng che ở trước người, liền nghe thấy tiếng "Bành", cánh tay giống như là bị một ngọn núi đập trúng vậy, chấn động đến nỗi toàn thân run lên.
"Người nào?!" Nàng gấp lui về phía sau, từ một kích vừa rồi kia, nàng liền đánh giá rằng người xuất thủ ít nhất phải là một cường giả Thất Mạch cảnh sơ kỳ!
Một giọng nói nữ tử khó nghe vang lên, "Ngươi cái đồ xấu xa này, lần trước hạ độc hại Đại Sung nhà ta, hôm nay thì lại đến đây gây sự?!"
"Đại Sung? Hạ độc?" Bành Diệp một mặt ngơ ngác, "Ta không biết ngươi đang nói cái gì!"
Linh mạch trong cơ thể nàng khẽ run lên, linh lực phun trào, nhanh chóng lấy lại sức từ cú trọng kích vừa rồi, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng lập tức kinh hãi ngẩn người ngay tại chỗ.
Đây, đây sao lại tới một con Chân Yêu thế này?!
Nàng thầm nghĩ trong lòng, không ổn, thực lực của "Nữ nhân" kia rõ ràng là trên mình, bên cạnh còn có con Kim Lan Xà cửu giai tương trợ, càng là như hổ mọc thêm cánh.
Mà mình lúc này vẫn còn có thương tích trong người, đặc biệt là mắt trái không cách nào nhìn thấy được vật, nếu thật động thủ thì khẳng định là sẽ ăn thiệt thòi.
Tốt nhất là mình cũng không nên đi trêu chọc hai cái con súc sinh này, rời đi là xong. Bành Diệp trong lòng lắc đầu, chỉ là tiện nghi cho tên tiểu tử Hứa Dương này!
Nàng lập tức quay người lại, ngự phong định đi, nhưng không ngờ nữ nhân cổ dài ở sau lưng kia giận nói "Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu."
Bành Diệp rất nhíu mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con Chân Yêu kia đã hóa thành trạng thái cự mãng, dài chừng mười sáu mười bảy trượng, đang trườn bò như bay ở sau lưng, tốc độ rõ ràng nhanh hơn so với mình mấy bậc!
Nàng đã mơ hồ đoán ra được, là do lời nói vừa rồi kia của Hứa Dương đã chọc giận con Chân Yêu này, có lòng đang định giải thích, nhưng con cự mãng này căn bản lại không cho cơ hội, trong nháy mắt liền vọt tới phía sau nàng, đột nhiên há miệng phồng lớn lên mấy chục lần, không nói lời gì đón đầu đớp tới.
Bành Diệp nhìn cái miệng khổng lồ cao hơn chục người che khuất bầu trời, chấn động trong lòng, cuống quít hai tay dò xét nắm lấy trên dưới hàm răng rắn, dùng hết toàn thân linh lực gắt gao chống đỡ.
"Hiểu lầm rồi!" Trên cổ nàng nổi lên gân xanh, từ trong hàm răng khó khăn toác ra mấy chữ, "Ngươi đừng nghe tên tiểu tử kia nói bậy..."
Một bên cửu giai Kim Lan Xà bơi tới, kêu vài tiếng "Khè khè" đối với Chân Yêu đã biến thành cự mãng, rồi thần sắc thống khổ lắc lắc đầu, sau đó trừng mắt nhìn về phía Bành Diệp, rõ ràng là đang lên án vụ Bành Diệp vừa nãy phang cho nó một chưởng kia.
Chân Yêu giận dữ, vung đuôi quất về phía Bành Diệp đang bị mình cắn ở trong miệng.
Người sau chỉ tiếc đứt ruột hối hận, vừa nãy mình cần gì phải tiện tay đi đập cái con Kim Lan Xà kia chứ, cộng thêm tiểu tử họ Hứa châm ngòi vào đó, vậy thì mình xem như kết cục phải sống chết cùng với Lương Tử yêu mãng này rồi...
Nàng nhanh chóng vung tay trái ra, duỗi ra về phía trước ba trượng, dùng sức đập mạnh vào lưỡi con Chân Yêu, tay phải dùng sức đẩy mạnh, khiến cho thân mình bắn ra lui về sau, thoát khỏi phạm vi của cái miệng khổng lồ kia.
Con Chân Yêu kia chợt thấy trên đầu lưỡi đau đớn một hồi, chỉ là trong chớp nhoáng phân tâm này, cái đuôi của nàng liền quất trúng vào mặt mình.
Theo một tiếng "Bang" vang giòn, một dấu vết dài và hẹp màu tím đã để lại trên đầu con trăn.
"Khè —— "
Con Chân Yêu nổi giận, há cái miệng khổng lồ phát ra tiếng gào thét làm người sợ hãi, bày ra tư thế liều mạng công tới Bành Diệp...
Chú giải: (*) Khu Lang Thôn Hổ là một điển tích trong Tam Quốc Chí. Đó là một kế sách thực hiện một cuộc tấn công này dẫn vào một cuộc tấn công khác, khiến họ chém giết lẫn nhau để bên thứ ba lợi dụng ngư ông đắc lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.