Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 123: Cứu Người




"Xem ra không có ở chỗ này..." Đào Cương vén một bụi cây ra, dùng gậy gỗ chọc chọc ở bên trong, thất vọng lắc đầu nói.
Hứa Dương âm thầm nhíu mày, những người này của mình tìm kiếm dọc theo con đường gần như là từng tấc từng tấc một, theo lý thuyết sớm nên tìm thấy được lối vào dị cảnh mới đúng.
Hắn nhìn những địa hình hoàn toàn khác trước mặt so với lúc đến, trong lòng bỗng nhiên toát ra một cái suy nghĩ đáng sợ —— Liệu lối vào dị cảnh kia có còn tồn tại không?
Hay là tiếp túc đi tìm ở những nơi xa hơn nhỉ. Hắn cuống quít vứt bỏ cái ý nghĩ tuyệt vọng này, nhưng lại nhìn thấy Kỷ Lâm Oanh đột nhiên giơ tay lên thấp giọng nói "Mọi người cẩn thận."
Mấy người lập tức nằm rạp người xuống nín hơi, quả nhiên mơ hồ nghe thấy được có tiếng yêu thú gầm rú.
Hứa Dương thầm nghĩ trong lòng, khi đến thì nửa ngày mới gặp được một con yêu thú, bây giờ thì lại rơi đầy mặt đất! Còn có cái lối vào dị cảnh kia thì không tìm thấy, cùng với việc địa hình hoàn toàn khác biệt, trong nước sông thì ẩn chứa "Sợi tơ" sát khí... Đây hết thảy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?!
Vu Hiểu Trân nhanh chóng khắc hoạ ra một cái Hồi Âm Trận ở trên mặt đất, đưa tai xuống lắng nghe, thần sắc khẩn trương nói "Có chừng hơn mười con yêu thú... Tiếng hú này, hình như là Cương Văn Báo ba đầu?"
Đào Cương khóe mắt lập tức nhảy lên, "Cửu giai yêu thú?!"
Hứa Dương trong lòng tự nhủ, vậy thì còn do dự cái gì chứ, tranh thủ thời gian lui đi thôi, đừng có để lát nữa không đi được.
Lại nghe thấy Vu Hiểu Trân đột nhiên thất thanh nói "Có tiếng người! Không sai, có người đang kêu cứu mạng!"
Kỷ Lâm Oanh không khỏi nhíu mày, "Ở trong dị cảnh này đều là người của Huyền Hoa tông chúng ta..."
Vu Hiểu Trân lại nói "Không tốt, còn có yêu thú đang tụ lại ở xung quanh chỗ đó."
"Nhất định là tiếng kêu cứu của các nàng đã dẫn yêu thú tới!" Kỷ Lâm Oanh trầm giọng nói, "Quy định tông môn, nếu như thấy đồng môn gặp nạn, thì nhất định phải cứu giúp!"
Á đù! Bản thân chính mình còn sắp không giữ được cũng đòi đi cứu người?! Hứa Dương vội vàng ngăn nàng lại, rồi ra hiệu với Hải Yến, "Đi xem tình hình một chút xem sao."
Con quạ lập tức giương cánh bay ra, trong thời gian mấy hơi thở đã quay trở lại, kêu vài tiếng "Quạ quạ" ở bên tai Hứa Dương.
"Tổng cộng có sáu người, mười bốn con yêu thú..."
Hắn lời còn chưa nói hết, Kỷ Lâm Oanh đã nhảy người lên lướt ra ngoài, "Cộng thêm sáu người chúng ta, là có thể giết lùi được yêu thú. Thừa dịp các nàng còn chưa bị vây chết, nhanh!"
Những người khác liếc nhìn nhau, lập tức đi sát theo.
Cũng quá hấp tấp rồi a?! Hứa Dương nhìn nơi hoang dã chung quanh, ở lại chỗ này càng nguy hiểm hơn, cũng đành phải nghiến răng nghiến lợi đi theo.
Sau khi phi nước đại theo hướng người kêu cứu, Hứa Dương liền nghe thấy một tiếng rống to "Gào ——" khiến lòng run sợ.
Hắn vội vàng ngước mắt lên nhìn qua thì thấy bên cạnh gò đất trước mặt, một con báo đen khổng lồ thân dài hơn ba trượng, trên cổ mọc ra ba cái đầu một to hai nhỏ, đang điên cuồng tấn công mạnh vừa lao vừa cắn về phía một bóng người.
Mặc dù thân thể của người kia nhỏ hơn nhiều lần so với con cự thú, nhưng toàn thân lại bị bao phủ bởi hào quang màu bạc, đang không ngừng triệt thoái về phía sau để né tránh, đồng thời hai tay huy động, điều khiển một cái chùy sắt to bằng vại nước tiến hành phản kích.
"Đây không phải là Đông Phương Hàm sao?!" Quách Dực nhận ra người đang chiến đấu cùng với Báo Yêu, vội một chỉ vào bảo kiếm ở phía sau lưng, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo ngay lập tức từ trong vỏ kiếm bắn ra, vẽ một đường vòng cung ở trên không trung, rồi đâm thẳng về phía sau lưng con Cương Văn Báo ba đầu.
Vu Hiểu Trân chỉ về phía bắc hô nói "Bên kia vẫn còn có người!"
Có năm người ở phía bắc đang tạo thành một vòng tròn lưng tựa lưng để chiến đấu, nhưng dưới sự vây công của hơn mười con yêu thú đã là thảm hại không chịu nổi.
Một người trong đó dùng thuật Lôi Đình bức lui con Gấu Yêu ở trước mặt, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Hứa Dương bọn hắn, lập tức hưng phấn hô to, "Cứu mạng a! Có người đến rồi! Chúng ta được cứu rồi!"
Kỷ Lâm Oanh trước tiên liếc mắt nhìn Quách Dực cùng Đông Phương Hàm bên kia, thấy hai người dưới sự giáp công đã có ưu thế rõ ràng, lập tức lật tay lấy Bích La Đằng ra, vung về phía bắc, "Mau theo ta cứu người!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.