Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 119: Bầu Không Khí Có Vẻ Hơi Sai A...




Vu Hiểu Trân cũng đi tới phía trước, nhìn qua thi thể yêu thú, hưng phấn nói "Gia hỏa này cũng không phải chuyện lớn mà! Ah, Tống sư tỷ, mau lấy tai của nó xuống!"
Tống Toàn đẩy tảng đá to lớn ra, dùng mũi kiếm chỉ vào phần thịt cháy đen trên mặt đất, mất hết cả hứng nói "Ngươi tìm thử đi, dù ta có tìm như thế nào cũng không thấy tai của nó ở đâu cả..."
Trời đã về đêm, Kỷ Lâm Oanh chọn một nơi thoáng đãng ở bìa rừng rậm để mọi người cắm trại tại đây.
Bên cạnh đống lửa, Tần Cung Lương đang mặt mày hớn hở "Tranh công" nói Hứa Dương "Hứa sư đệ, ngươi ở xa có thể không nhìn rõ, mắt thấy lúc đó yêu thú đã chuẩn bị chạy thoát, may mà ta tay mắt lanh lẹ, một chiêu Lôi Đình Thuật đánh bại nó, nếu không thì..."
Đào Cương lập tức cắt ngang lời nàng nói "Tần sư thúc, Lôi Đình Thuật của người rất khó né, nhưng uy lực của nó tương đối yếu, tuyệt đối khó có thể giết được tứ giai yêu thú. Có điều quả thực do viên cự thạch một đập chết ngay kia của ta đã giành lại được cơ hội chiến thắng trong chớp mắt."
Tống Toàn nhẹ hừ một tiếng, "Nếu không có khối cự thạch kia của ngươi, có lẽ còn có thể tìm ra được tai của yêu thú..."
"Vậy cũng không nên trách ta!" Đào Cương tranh luận nói, "Đó là do bị thiêu cháy bởi thuật Hỏa Đạn..."
Quách Dực cũng biết một chút chuyện giữa giữa Kỷ sư thúc cùng Hứa sư thúc, thấy mấy người trước mắt đang "Tranh giành tình nhân" với Hứa sư thúc, không khỏi có chút nhíu mày liếc mắt nhìn Kỷ Lâm Oanh, thấp giọng nói "Kỷ sư tỷ, ngươi xem..."
Kỷ Lâm Oanh ho nhẹ một tiếng, Tần Cung Lương mấy người lập tức im ngay, nhìn về phía nàng.
"Việc ban ngày, mặc dù đã đánh chết yêu thú, nhưng vẫn có rất nhiều sơ hở." Kỷ Lâm Oanh nhìn một vòng xung quanh, rồi tiếp tục nói, "Thứ nhất, các ngươi đều từ cùng một hướng tụ lại, nếu như bị con Rắn Yêu kia phát giác ra, chỉ cần chui vào trong rừng rậm, các ngươi sẽ rất khó để đuổi kịp."
Vu Hiểu Trân nháy lấy con mắt nói "Vậy phải làm thế nào cho phải?"
"Đương nhiên là bao vây tác chiến rồi." Hứa Dương một bên thuận miệng nói, "Một người đi vòng ra phía sau trước, những người khác bọc lót vây đánh từ ba phía, chẳng những có thể chặn được đường rút lui của yêu thú, mà còn có thể khiến nó không cách nào chú ý được đầu đuôi."
"Hứa sư đệ nói cực phải." Kỷ Lâm Oanh gật đầu khen ngợi, nhưng trong lòng thì kinh ngạc, Hứa sư đệ tuổi còn trẻ lại không có kinh nghiệm thực chiến, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được điểm mấu chốt, quả nhiên là thiên phú dị bẩm!
Thực ra, những điều này thực sự chẳng là gì đối với Hứa Dương, người được nuôi dưỡng trong thời đại thông tin. Không nói những cái khác, chỉ là những trò chơi chiến thuật mà hắn từng chơi, yêu cầu về đội hình và phối hợp còn cao hơn nhiều so với trận chiến ngày hôm nay.
Kỷ Lâm Oanh tiếp tục nói "Thứ hai, thời cơ xuất thủ của mấy người các ngươi quá loạn, tất cả linh thuật đều đánh tới cùng một vị trí, nếu không có thuật Lôi Đình may mắn đánh trúng, thì con yêu thú kia vẫn có cơ hội chạy thoát. Các ngươi cảm thấy phải làm như thế nào?"
Nàng nói xong, không khỏi nhìn về phía Hứa Dương.
Người sau đang nhìn chằm chằm vào con nai rừng đang nướng trên đống lửa, chợt thấy xung quanh trở nên yên lặng, quay lại bắt gặp ánh mắt của Kỷ Lâm Oanh, vội vàng nói "Ngươi đang hỏi ta à? À, có lẽ là bao phủ hỏa lực?"
Vu Hiểu Trân nghi ngờ nói "Bao phủ hỏa lực là như thế nào?"
"Ờ, chính là không nên tung tất cả các đòn tấn công vào một điểm, việc đầu tiên là bao phủ xung quanh địch nhân trước, thì nó chắc chắn sẽ không thể chạy thoát được."
Kỷ Lâm Oanh gật đầu một lần nữa, "Tất cả các ngươi đã nghe thấy rồi chứ? Thuật Chấn Sơn bắn về phía phần đuôi yêu thú, Lôi Đình đánh vào đầu, Hỏa Đạn tập kích vào eo, Tống Toàn chặn hai cánh, con Rắn Yêu kia chắp cánh cũng khó mà thoát được, hơn nữa cũng sẽ không bị oanh thành thịt nát."
Đào Cương vỗ đùi, dựng lên một ngón nói "Vi diệu a! Vẫn là Hứa sư thúc cao minh! Ơ, còn cả Kỷ sư thúc nữa..."
Vu Hiểu Trân trừng lớn con mắt nói "Hứa sư thúc, ngài cũng không lớn hơn ta bao nhiêu tuổi, sao lại biết nhiều như vậy?"
Khi mấy người đang nói chuyện, Tống Toàn đã lấy con nai từ trên giá gỗ xuống, dùng mũi dao cắt thử một chút xem chín chưa rồi lại rắc lên một ít gia vị.
Sau đó nàng bẻ chân con nai, mỉm cười đưa cho Hứa Dương, "Hứa sư thúc, nướng xong rồi, ngươi mau ăn đi."
Hứa Dương đã sớm đợi không nổi rồi, ngay lập tức nhận lấy gặm một miếng, không ngừng gật đầu, "Ừm! Không tệ, không tệ! Tất cả mọi người ăn đi a."
Tống Toàn lúc này mới xẻ thịt con nai ra và phân cho những người khác.
Kỷ Lâm Oanh nhìn Hứa Dương ăn với vẻ mặt hài lòng thỏa mãn, trong lòng không khỏi nghĩ đến tình huống sáng hôm trước mình đi nói lời cảm tạ với Hứa Dương, nhưng lại bị Tống Toàn này dùng cháo khoai nấm thông ngăn ở ngoài cửa, giờ phút này nàng lại dùng thịt nai nướng để lôi kéo Hứa sư đệ...
Không hiểu sao trong lòng nàng chợt xuất hiện một cảm giác cáu kỉnh khó giải thích nổi, oán thầm nói, không phải chỉ là làm một chút đồ ăn, liền vênh váo đắc ý như thế chứ!
Đúng vào lúc này, Tống Toàn đưa một miếng thịt nai nướng qua, mỉm cười nói "Kỷ sư thúc, mau ăn đi nhân lúc còn nóng."
Kỷ Lâm Oanh đẩy miếng thịt nướng ra với vẻ mặt ủ rũ, "Ta, ăn không quen cái này, ngươi chớ để ý ta."
Hứa Dương miệng nhét đầy thịt, mơ hồ nói "Vậy ngươi cũng không thể bị đói a? Thử một chút đi, tay nghề của Tống Toàn khá tốt đấy!"
Kỷ Lâm Oanh nghe thấy vậy, nhíu mày lại càng sâu hơn, thấp giọng nói "Không ăn cái này ta cũng không đói được."
Nàng lập tức quay lưng bỏ đi, một lúc sau mang một con thỏ về, không ngừng lột da, rồi gác lên trên đống lửa để nướng.
Cũng không lâu lắm, nàng gỡ con thỏ kia xuống, cúi đầu ngửi ngửi, lại liếc mắt nhìn Hứa Dương, giơ tay đưa tới, "Hứa sư đệ, ăn thử đi."
"Ồ? Thịt thỏ?" Hứa Dương mặt mày hớn hở đưa tay tiếp nhận, "Ta thích ăn nhất là cái này, vậy thì ta sẽ không khách khí nữa!"
Ủa? Tống Toàn ở một bên âm thầm nhíu mày, chế độ ăn uống của Hứa sư thúc vẫn luôn là do ta phụ trách, Kỷ sư thúc ngươi sao đột nhiên lại thọc gậy bánh xe vào, ý muốn sao?!
Nàng ngay lập tức nhét một cái chân khác của con nai vào trong tay Hứa Dương, "Hứa sư thúc, ở đây vẫn còn, người mau ăn đi."
"Ờ, được!"
Giọng điệu của Kỷ Lâm Oanh thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại có vẻ như không thể bác bỏ được, "Hứa sư đệ, thử thịt thỏ trước xem sao?"
Hứa Dương tay phải chân nai, tay trái thịt thỏ, không khỏi sững người ngay tại chỗ, giương mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy sự sốt ruột của Tống Toàn, rồi lại liếc nhìn về phía vẻ mặt không thay đổi của Kỷ Lâm Oanh, có chút đoán không ra được cái bầu không khí vi diệu này, "Cái kia, hay là các ngươi ăn trước đi..."
"..."
"Được rồi, đều ăn cả đi!" Hứa Dương phóng khoáng nhét đồ ăn ở cả hai tay cùng một lúc vào trong miệng, cắn mỗi thứ xuống một miếng, mặt ngay lập tức đen lại —— mùi vị này là như thế nào chứ? Thịt nai thì vẫn là thịt nai, còn cái kia... hình như là cục than?!
Hắn trong lòng muốn nhổ ra, lại nghe thấy Kỷ Lâm Oanh nói "Thế nào, nướng không kém hơn nàng chứ hả?"
Hứa Dương khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ là, nướng không kém hơn nàng... cách xa vạn dặm có được không!
Nhưng sau này trên đường vẫn phải dựa dẫm vào Kỷ sư tỷ người ta, tóm lại vấn đề liên quan đến thể diện này cũng nên giữ cho người ta mới phải. Thế là hắn vươn cổ nuốt hết đồ trong miệng xuống, phân biệt hướng hai bên mỉm cười, "A, đều là trân tu mỹ vị! Cái nào cũng có ưu điểm cả! Có điều ta cũng ăn no rồi, những thứ còn lại, để mai lại ăn tiếp đi..."
Kỷ Lâm Oanh hài lòng gật đầu, mỉm cười nói "Ăn no rồi thì mọi người đi ngủ đi, ngày mai còn phải khám phá khu rừng rậm này. Đợi lát nữa Vu sư điệt nhớ bố trí linh trận phòng ngự ở xung quanh nhé. Đêm nay ta gác đêm trước."
Hứa Dương thấy nàng quay người, lập tức tìm cái cớ rời đi, thừa dịp bốn phía xung quanh không còn ai, chôn sâu thịt thỏ nướng của Kỷ Lâm Oanh xuống dưới mặt đất, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, vẫy Hải Yến lại, lệnh cho nó ngậm thịt thỏ nướng ném đi hơn ngoài hai dặm, lúc này mới thấy yên lòng trở lại.
Ngày kế tiếp.
Trời hơi hửng sáng.
Mũi của Hứa Dương run run, ngửi được một trận mùi thơm, lập tức trợn mở con mắt, liền thấy Tống Toàn bưng lấy thứ gì đó chờ ở một bên.
"Ngươi cầm cái gì đấy?" Hắn nuốt một ngụm nước miếng nói.
"Thịt thỏ nướng." Tống Toàn cười híp mắt đưa cho Hứa Dương, sau đó nhẹ giọng nói ở bên tai hắn, "Có phải ngon hơn cục than mà tối hôm qua ngươi ném đi không?"
Hứa Dương bị nghẹn đến nỗi ho khan một trận, "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.