Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Chương 46: Mặt Quỷ Thiên Khôi





Diệp Lạc Đình bị máu bắn lên mặt, sợ hãi hét thành tiếng.Thành Chủ Diệp Hằng rốt cuộc cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn, không hề bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, ngước lại nói: “Im miệng!”Diệp Lạc Đình nghe vậy, lập tức dùng bàn tay bị chặt miệng, sau đó không kìm được toàn thân run rẩy, biểu thị hắn lúc này có biết bao sợ hãi.“Các hạ nếu như đã tới rồi, thì việc gì phải trốn tránh, dù sao cao thủ trong thủ e là đã chết dưới tay ngài, mà hai người bọn ta cũng không có bất cứ uy hiếp gì với ngài.” Diệp Hằng vừa nói vừa thăm dò xung quanh.“Ồ? Ngươi làm sao biết được bọn họ đã chết rồi?” Người trong bóng tối có hứng thú.“Vừa nãy con trai ta phát ra âm thanh lớn như vậy, với thính lực của những võ phu cấp bảy kia trong phủ ta, nhất định có thể lập tức đuổi đến.

Nhưng bên ngoài lại không có một chút động tĩnh, ngoài việc bọn họ đã chết rồi, ta không nghĩ ra khả năng nào khác.” Sắc mặt Diệp Hằng khó coi.Trong bóng tối vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, trong đêm tối vô cùng chói tai.“Ta vốn cho rằng Diếp Thành chủ là một phế vật, không ngờ vẫn có chút đầu óc.” Lời vừa dứt, ba cái đầu người bị ném vào trong đại sảnh, trên mỗi đầu người thất khiếu đều chảy máu, đều mang vẻ mặt kinh hãi.Diệp Lạc Đình thấy được cảnh tượng này, bị dọa đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất, đũng quần ướt mất một mảng.Diệp Hằng tay phải nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, ba cái đầu trên mặt đất, chính là ba vị võ phu cấp bảy trong Phủ Thành Chủ!Chính vào lúc này, bóng cây cột trong đại sảnh đột nhiên rung chuyển, một lúc sau, bóng đen đó thực sự đứng dậy dần dần biến thành một người mặt quỷ màu đỏ, tóc dài màu xám, mặc trường bào màu đen trắng xen kẽ, thắt lưng treo vô số nhân ảnh hình đầu lâu to bằng bàn tay.Diệp Hằng giả vờ trấn tĩnh, cẩn thận hỏi: “Ta và các hạ không thù không oán, vì sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?”“Nhận tiền của người giúp người trừ họa, ngươi có còn nhớ mấy ngày trước, con trai của Binh bộ thượng thư lang có đến đây—— Đường Hiên?” Dưới lớp mặt nạ quỷ phát ra giọng nói âm lãnh.“Ta tất nhiên là nhớ, lúc đó khi Đường công tử đến, ta hảo sinh tiếp đãi, bảo đâu làm vậy, thậm chí khi hắn rời đi, chúng ta cũng tiến dọc đường.Nhưng ta không hiểu, chuyện này có liên quan gì đến ta?”“Ngươi thật sự không biết?” Một áp lực mạnh mẽ ập đến.Sắc mặt Diệp Hằng trắng bệch, trên trán từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống: “Ta, thật sự không biết.”Người mặt quỷ bước ra từ bóng tối đến trước mặt Diệp Hằng, người sau dưới áp lực cực lớn, chỉ cảm nhận mặt quỷ màu đỏ kia dường như có sinh mệnh, há miệng đầy máu, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, như muốn nuốt chửng hắn.“Ngươi, thật sự không biết?” người mặt quỷ hỏi lại lần nữa.Diệp Hằng nghe vậy liều mạng lắc đầu, hắn lúc này đã không thể nói thành nới.Người mặt quỷ nhìn chằm chằm một lát, thu lại uy áp, đi đi lại lại trong đại sảnh, sau đó chậm rãi nói: “Đường công tử, không trở về Tần Thiên Thành.”“Cái gì?!” Đường Hiên trợn to hai mắt, hắn nghĩ đến một khả năng, mồ hôi lạnh trong phút chốc ướt đẫm sau lưng, nhưng hắn vẫn ôm một tia suy nghĩ may mắn: “Có...!có lẽ, Đường công tử có việc, chưa về Tần Thiên Thành ngay được không biết chừng.”Người mặt quỷ cười lạnh một tiếng: “Khản hồn đăng của hắn, tắt rồi.”Cái gọi là khản hồn đăng, là thủ đoạn của Bách Quỷ đạo, bọn họ có thể lấy xuống một sợi linh hồn của người sống, dung hợp lên bấc đèn, làm thành khản hồn đăng.
Mà chỉ cần khản hồn đăng tắt, thì điều đó biểu thị chủ nhân của tia linh hồn đã chết!Diệp Hằng sợ đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất: "Đại nhân, chuyện này không liên quan tới ta, Đường công tử tuyệt đối không phải do ta giết, xin ngài tha cho ta một mạng!"“Ta đương nhiên biết không phải do ngươi giết, ngươi còn không có cái gan đó, có điều, Đường công tử có tiếp xúc với ngươi, ngươi không bảo vệ tốt cho an nguy của hắn, ngươi nói ngươi, có đáng chết hay không?”Diệp Lạc Đình ở một bên nghe thấy vậy, đã bị dọa đến thất thần.Sắc mặt Diệp Hằng hết đen lại trắng, sau cùng hắn chống hai tay xuống đất, chật vật đứng dậy: “Đại nhân nếu như thực sự muốn giết ta, lúc đầu đã có thể ra tay, nói nhiều với ta như vậy, là cho rằng ta vẫn còn một chút giá trị lợi dụng.Đại nhân cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng, quyết không từ.”Người mặt quỷ gật đầu: “Ta thích nói chuyện với người thông minh, ngươi đã tự nhặt về cho mình một mạng.

Ta nhận lệnh đến đây quả thực mang theo hai nhiệm vụ, một người hành động mặc dù cũng có thể hoàn thành nhiệm vu, nhưng chung quy sẽ tốn rất nhiều sức lực.”Diệp Hằng nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Đại nhân, xin hỏi người muốn ta thay người làm gì?”“Thứ nhất, ta muốn ngươi tìm một người tên là Lý Dương trong Tấn Dương Thành, sau đó nói cho ta viết vị trí của hắn.Thứ hai, nghĩ cách giết đại công tử Tần gia—Tần Phong, đem thi thể của hắn về đây cho ta!”Diệp Hằng trước tiên là kinh ngạc, sau đó sắc mặt phức tạp nói: “Không giấu gì đại nhân, ba vị cao thủ trong phủ của ta đều đã chết trong tay ngài, mà bên cạnh Tần Phong lúc nào cũng có hộ vệ cấp bảy bảo vệ, hiện tại ta không có cách nào cả.”Người mặt quỷ nghe vậy, búng tay một cái, sau đó một cảnh không thể tưởng tượng nổi liền xuất hiện.Chỉ thấy bên ngoài đại sảnh, trong viện tử, vậy mà có ba bóng người bước đến.

Diệp Hằng kinh hãi biến sắc, ba bóng người này rõ ràng không phải là người, mà là thân thể không đầu, chính là ba người tàn thi võ phu cấp bảy!Nhưng đến đầu cũng không có, ba cỗ thân thể khuyết tật này làm sao cử động?Ba cỗ thân thể khuyết tật bước vào trong đại sảnh, ôm lên ba cái đầu thuộc về mình, sau đó dặt lại lên trên cổ, trên mặt lộ ra nụ cười dọa người, Diệp Lạc Đình thấy vậy trực tiếp bị dọa sợ đến ngất xỉu.Diệp Hằng đã sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng gặp qua chuyện quỷ dị như vậy.
Cho dù là Bách Quỷ Đạo cũng chưa từng nghe qua có loại phương pháp hối sinh từ cõi chết!Người mặt quỷ lạnh giọng nói: “”Từ nay về sau, ba cỗ khôi thi này sẽ do ngươi khống chế, thực lực của bọn chúng so với lúc con sống chỉ có mạnh hơn không có yếu hơn, dư sức đối phó với võ phu cấp bảy.”“Ta hiểu rồi, ta sẽ nghĩ cách sử dụng ba người bọn họ, giết Tần Phong! Dám hỏi đại nhân xưng hô thế nào?”“Thiên Khôi.”......Hôm sau, Tần Phong ngáp một cái, đẩy cửa phòng, hắn ngửi ngửi rượu ủ trong chén trà trên tay, hài lòng gật đầu.Trải qua một đêm thử nghiệm, hắn cuối cùng chưng cất ra được nước cốt rượu vô cùng tinh khiết, việt phải làm bây giờ là tìm được một phường rượu đáng tin cậy, truyền thụ lại phương pháp chưng cất rượu này, sau đó sản xuất số lượng lớn.Một khi thành công, lợi nhuận của Vọng Nguyệt Cư có thể nâng lên một tầng cao mới.Tuy nhiên, Tần Phong cũng hiểu, để tìm được một phường rượu đáng tin cậy vốn không phải là một chuyện dễ dàng, dẫu sao ở Tấn Dương Thành, Thành Chủ là chức quan to nhất, cơ bản sẽ không có phường rượu nào dám đối nghịch với Thành Chủ Phủ.“Rượu ở Vọng Nguyệt Cư chỉ có thể duy trì nhiều nhất là ba ngày, việc tìm phường rượu không thể chậm trễ...!Nếu như phường rượu lớn trong thành đều bị Thành Chủ mua chuộc, có lẽ ta có thể đi Trảm Yêu Ty hỏi Ty Chính đại nhân xem thế nào.

Có thể hắn biết dược nơi nào có phường rượu nhỏ không ai biết đến, có thể tiếp nhận chuyện ủ rượu chưa biết chừng.Tần Phong sau khi cân nhắc xong, đang định rời khỏi phủ, khi đang đi tìm Lam Ngưng Sương vừa hay gặp được lão cha.Chóp mũi của người sau liền người thấy mùi rượu trong chén trà, là mùi rượu vô cùng thuần khiết, sau uống thử một ngụm, cả người có chút lâng lâng, liền có hứng thú: “Phong Nhi, rượu này con mua ở đây vậy?”Tần Phong nghe vậy, kể lại hết một lượt chuyện ủ rượu, cũng như khó khăn lúc này của Vọng Nguyệt Cư.Tần Kiến An nghe vậy trầm tư một lát, đột nhiên nói: “Ta thực ra có biết một phường rượu nhỏ, có lẽ con có thể đến đó thử xem.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.