Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 43: Người Bí Ẩn





Đại lao của Thanh Nguyệt quốc đối với ai mà nói cũng đều là một nơi đáng sợ, khắp nơi tràn ngập một mùi máu tanh, phạm nhân khi bị giam vào nơi này đều phải chịu sự tra tấn bằng nhiều loại hình cụ khác nhau
- Ngươi có muốn ra ngoài hay không? - Một bóng đen nhân lúc nửa đêm thị vệ thay ca tuần tra đã lẻn vào nhà lao
- Ngươi là ai? - Lý Kiến Dương nghi ngờ nhìn người trước mặt, người này một thân y phục dạ hành, không hề để lộ dung mạo, không biết là đang có mục đích gì
- Ta là ai ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết ta đến để cứu ngươi thôi
- Nhưng tại sao ngươi lại cứu ta, ta nhớ hình như ta và ngươi chưa từng quen biết, nói đi, cứu ta có mục đích gì?
Người này hành tung bí ẩn, làm việc lại không lộ mặt, nay lại tự dưng nói muốn cứu ông ta ra, chắc chắn là có mục đích gì đó
- Nói chuyện với người thông minh đúng thật không cần nhiều lời, không sai, mục đích của ta chính là giành lấy Thanh Nguyệt, thống nhất toàn bộ đại lục này, ta muốn ngươi giúp ta
- Nếu đã như vậy, được, ta đồng ý giúp ngươi một tay lật đổ tên hoàng đế đó
- Như vậy mới đúng chứ
Đại lao canh phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn có hai đạo bóng đen an toàn thoát ra ngoài mà không một ai hay biết, đến khi lính canh gác vào phòng giam xem phạm nhân thì đã không còn người ở đó

- Người đâu, phạm nhân vượt ngục rồi, mau đi bẩm báo bệ hạ
Minh Nguyệt cung
- Hoàng thượng, người giữ ngục phát hiện Lý Kiến Dương đã mất tích, hiện giờ đang cho binh lính chia nhau ra đi tìm nhưng vẫn chưa tìm thấy người đâu
- Các ngươi trông chừng kiểu gì vậy, vậy mà để một người dễ dàng trốn thoát như vậy
- Chúng thần thất trách, xin hoàng thượng gián tội
- Ngươi đứng lên đi, Lý Phi Sương có được cứu đi hay chưa ?
Nàng quay sang hỏi Hắc Ảnh, ông ta đã bị phong bế hết linh lực cộng với nhà lao canh phòng nghiêm ngặt thì chắc hẳn đã do người khác cứu đi
- Bẩm hoàng hậu nương nương, nàng ta vẫn còn được giam ở một phòng giam khác
- Ông ta chỉ có duy nhất một đứa con gái này, vả lại ông ta rất yêu thương nàng ta, chắc chắn sẽ quay lại cứu Lý Phi Sương ra thôi
- Vâng, thuộc hạ đã hiểu ý của nương nương, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thuộc hạ cáo lui
Hắc Ảnh đi cho người bố trí để bắt Lý Kiến Dương, hắn mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương rồi ngồi tựa vào nàng
- Nương tử, nàng nói xem là ai đã cứu ông ta
- Ta cũng không biết, mấy ngày nay ta cứ có cảm giác bồn chồn bất an, không biết là sắp xảy ra chuyện gì, chắc là có liên quan đến việc Lý Kiến Dương được cứu đi
- Dạo này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nương tử à, cảm ơn nàng vì đã luôn bên cạnh ta
- Chàng sao lại nói vậy chứ, mặc kệ sau này có thế nào, ta vẫn sẽ luôn bên cạnh chàng
Sau khi được người áo đen đó cứu đi, Lý Kiến Dương đi theo người đó đến một nơi.
Khắp dọc hai bên đường đi là hàng cây cao, tán cây che khuất cả ánh mặt trời làm con đường thật âm u lạnh lẽo, trong không gian như có những tiếng gào thét khiến người ta không khỏi rùng mình
- Đây là nơi nào? Ngài dẫn ta đến đây làm gì?
- Đoạn Ân cốc, nơi này chính là nơi ta xây dựng nên thế lực, đợi đến khi thế lực của ta đủ lớn thì ngày thống nhất đại lục không còn xa nữa, hahaha!
- Nhưng ta thì có thể giúp gì cho ngài chứ, binh lực trong tay ta đều bị tên hoàng đế đó thu hồi rồi
- Chẳng phải có một số quan viên trong triều đứng về phe của ngươi sao, sẽ có lúc ta cần dùng đến bọn họ
- Ta hiểu rồi, chủ nhân
- Hiểu rồi thì tốt, ngươi đi theo ta, nếu muốn cùng ta giành lấy thiên hạ thì phải trở thành kẻ mạnh, ta sẽ giúp linh lực của ngươi trở nên mạnh hơn, đến lúc đó sẽ không còn mấy ai có thể đánh bại ngươi nữa
- Đa tạ chủ nhân
Trở lại Minh Nguyệt cung, sau khi hắn ở lại một lúc liền rời đi đến ngự thư phòng xử lý tấu chương, Nguyệt Nhã cũng trở về phòng bắt đầu tu luyện linh lực
- Đào Hoa, Hạnh Hoa, hai muội canh ở ngoài, nhất định không được để ai vào làm phiền ta
- Vâng, chúng nô tì tuân mệnh
Hai nàng đáp lời rồi đi ra ngoài canh cửa.
Nàng đến bên giường ngồi ngay ngắn rồi bắt đầu tập trung vận linh lực khắp cơ thể.

Tuy trong người nàng có Thánh Linh Phượng châu nhưng linh lực của nàng chỉ mới đạt đến cấp mười, còn chưa thể đột phá đến Thánh Linh.
Cảm giác bất an trong nàng làm nàng không thể lơ là, nếu như gặp kẻ thù mạnh thì nàng còn có thể ứng phó được
Nguyệt Nhã ngồi trong phòng vận linh lực nhưng vẫn không hề có tiến triển gì, nàng mệt mỏi mở hai mắt ra, mồ hôi đã thấm ướt cả áo nàng
- Hai muội đi chuẩn bị nước ấm giúp ta, ta muốn đi tắm rửa - Nàng ra lệnh cho Đào Hoa và Hạnh Hoa, xem ra mỗi ngày nàng phải chăm chỉ luyện tập thôi, với tiến độ này thì chỉ có thể hằng ngày luyện tập mới có thể tăng linh lực
- Nương nương, người không sao chứ, sao nhìn mặt người lại tái nhợt như vậy, có cần nô tì đi truyền thái y không ạ? - Đào Hoa lo lắng hỏi nàng
- Không cần đâu, ta tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, các muội không cần lo cho ta
- Vâng, vậy chúng nô tì đi chuẩn bị nước ấm đây ạ
- Ừm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.