Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 3: Ta Lại Là Một Phế Vật !





Nguyệt thành là một trong những thành phồn hoa bậc nhất của Hy Nguyệt và là trung tâm tập hợp quyền lực tối cao của cả Hy Nguyệt.
Sự phồn hoa, náo nhiệt ở nơi đây không thua kém bất kì kinh đô của nước khác.
Trời đã sắp sang xuân mọi người đều tấp nập chuẩn bị cho năm mới sắp đến, trong hoàng cung cũng không ngoại lệ, khắp nơi một mảnh náo nhiệt.
Năm nay Đỗ Nguyệt Nhã được mười bảy tuổi chỉ còn mấy ngày nữa là nàng đã mười tám
- Tiểu Ngân à, ta chán quá đi, hay là chúng ta trốn ra cung chơi nha - Đỗ Nguyệt Nhã chán nản nằm trên một tán đào trong ngự hoa viên, nàng sắp mười tám tuổi rồi thế nhưng bản thân lại chẳng có chút linh lực nào.

Ở nơi này mọi người đều lấy việc tu luyện linh lực làm hàng đầu, linh lực ở nơi này được chia thành mười cấp bậc, người tu luyện đột phá được cấp bậc thứ tám, thứ chín đã là rất hiếm thấy tuy nhiên người có thiên phú kém lắm cũng luyện được đến cấp một.
- Công chúa à, người tha cho nô tì đi, lần trước người trốn ra cung kết quả nô tì bị phạt đến phòng giặt giũ y phục cả một tháng rồi đó - Tiểu Ngân vừa nghe công chúa muốn trốn ra cung đã ngăn cản không cần suy nghĩ
- Nhưng mà ta chán - Nàng giả vờ làm bộ mặt đáng thương nhưng rất tiếc đã không có hiệu quả với Tiểu Ngân nữa.
Nàng bây giờ không khác một phế vật, nàng đi đâu cũng có cả một đám ảnh vệ theo cùng thật là phiền chết đi được.
Chuyện nàng là một phế vật không có linh lực là chuyện ai ai cũng biết chỉ là không dám nói ra thôi, dù sao nàng là một công chúa còn được phụ hoàng và mẫu hậu rất sủng ái.
Nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của nàng, có lẽ đây là cái giá phải trả để nàng được xuyên đến nơi này.
- Hay là người chơi cờ hoặc đánh đàn cũng được mà
- Thôi bỏ đi, nói với muội cũng như không nói thôi, muội lui xuống trước đi
- Dạ, vậy Tiểu Ngân đi làm việc đây - Tiểu Ngân hành lễ rồi đi làm việc của bản thân.
Nàng an tĩnh nằm hưởng thụ không khí trong lành của ngự hoa viên, đôi mắt mơ màng giống như sắp đi vào mộng đẹp nhưng chẳng lâu sau nàng bị một giọng nói làm cho giật mình
- Nhã nhi muội làm gì trên đó, mau xuống đây đi - Đỗ Hi Minh cũng chính là nhị ca của nàng đứng dưới gốc đào nhìn nàng nằm trên tán cây mà không khỏi nhíu mày.
Đúng thật là hết cách, nàng không hiểu hoàng cung này thì có gì mà phải lo lắng, với lại nàng cho dù không có linh lực vẫn có khả năng bảo vệ bản thân dù gì kiếp trước nàng cũng là một sát thủ, có phải họ hơi thái quá rồi không
- Nhị ca, huynh đừng có nhíu mày, muội xuống là được chứ gì, huynh cứ nhíu mày nhiều sẽ mau xuất hiện nếp nhăn đó nha, vậy thì còn đâu là nhị ca tuấn mĩ của muội nữa đây - Nàng trêu chọc Hi Minh, nhị ca của nàng trước giờ luôn rất ôn nhu dễ gần, cho dù nàng chọc ghẹo thế nào thì huynh ấy cũng chưa bao giờ thật sự mắng nàng
- Muội lấy đâu ra cái lý luận đó vậy ? Mau xuống đi nếu không để đại ca biết được là muội lại bị giáo huấn một trận cho mà xem
- Muội biết rồi, à nhị ca, đại ca đâu, sao từ sáng đến giờ muội không thấy huynh ấy - Nàng vừa hỏi vừa nhảy xuống, Hi Minh bước đến đỡ nàng, hai người họ đứng chung không khó để nhận ra hai người là huynh muội vì nhìn kĩ gương mặt hai người sẽ thấy có vài nét giống nhau.
Nam tử khí chất thanh nhã, vận một thân thanh y, gương mặt hoàn hảo đến từng đường nét, đến ánh mắt, lông mày cũng phải nói là vô cùng hoàn mĩ , bên môi luôn ẩn hiện nét cười nhẹ.
Nữ tử gương mặt tuyệt mĩ đủ để khuynh đảo chúng sinh, ánh mắt mang theo vài phần ý cười, mày lá liễu, môi anh đào kết hợp với bộ y phục đỏ nhạt càng tôn thêm vẻ đẹp cho nàng, phải nói nàng thật sự rất hợp với màu đỏ
- Đại ca cùng phụ hoàng đang nghị sự ở Điện Chiêu Hòa còn tam đệ chắc là đang ở chỗ mẫu hậu, ta nghe phụ hoàng nói vào lúc đón Tết đầu năm sẽ làm lễ trưởng thành cho muội, đến lúc đó các nước sẽ phái sứ giả sang đây để dự lễ trưởng thành của muội đó
- Mẫu hậu đã nói cho muội biết chuyện đó rồi, à mà hình như chúng ta còn có một biểu muội bằng tuổi với muội đúng không? Tên là gì nhỉ? A muội nhớ rồi, là Đỗ Yên?
- Đúng rồi, nàng ấy là nhị quận chúa của phủ Vũ Thân vương cũng là con gái của hoàng thúc đó, sao vậy?
- Chỉ là muội tò mò về nàng thôi, muội lớn từng này tuổi rồi mà vẫn chưa được gặp nàng, nàng ấy không có vào cung sao? - Nói thật từ nhỏ nàng đã rất tò mò về vị quận chúa kia, mọi người trong cung thỉnh thoảng đều bàn tán về nàng ấy.
Nàng ấy từ nhỏ đã có thiên phú tu luyện, đến bây giờ nàng đã đạt đến linh lực cấp sáu, chỉ thua đại ca Đỗ Hi Vũ của nàng một cấp, tính ra linh lực của nàng đã ngang với tam ca và nhị ca của nàng rồi, đương nhiên chỉ có linh lực của nàng là bằng con số không thôi

- Nàng ấy rất ít khi vào cung mà cứ mỗi lần nàng ấy vào cung thì trùng hợp muội lại trốn khỏi cung để đi chơi, không gặp cũng phải.
Nhưng mà lễ trưởng thành của muội nàng chắc chắn sẽ đến tới lúc đó muội sẽ được gặp thôi
- Thôi mà tạm gác chuyện đó sang một bên đã, chúng ta đến cung của mẫu hậu đi, chắc phụ hoàng và đại ca đã đến đó trước chúng ta rồi đó
- Vậy chúng ta đi thôi - Hi Minh cưng chiều xoa đầu muội muội của mình.
Trải qua mười tám năm sống ở đây, nàng dần trở về với tính cách khi nàng còn chưa làm sát thủ, nàng rất hay làm nũng với phụ hoàng, mẫu hậu, hay chọc ghẹo đại ca, nhị ca, có đôi khi nàng lại giở tính trẻ con mà cãi nhau với tam ca hoặc cũng có nhiều lần nàng trốn ra cung để đi chơi.
Mọi người thường nói sống trong cung như sống trong một cái lồng vô hình, nhưng hoàng cung đối với nàng lại chính là nhà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.