Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 17: Gặp Lại





Đông qua xuân đến mới đó đã hai năm, khắp giang hồ không ai không biết đến Thánh Cảnh U Linh, ngoài tổ chức sát thủ ra còn có các thanh lâu, tửu lâu hay các y quán đến các cửa tiệm bán trang sức hầu hết đều dưới sự quản lí của Thánh Cảnh U Linh.
Trên giang hồ đồn đại, Thánh chủ của Thánh Cảnh U Linh là một nữ tử huyết y, dung mạo tuyệt sắc nhưng không ai có thể thấy được gương mặt thật sự của nàng, chỉ có những nhiệm vụ ám sát quan trọng nàng mới đích thân ra tay, đối thủ nàng đã xác định thì không một ai có thể sống sót qua một chiêu của nàng, mọi người thường gọi nàng là Thánh chủ U Linh bởi vì không ai biết tên của nàng.
Sản nghiệp dưới sự quản lí của nàng càng ngày càng đi lên, có thể nói nàng đã nắm trong tay một nửa tài phú của cả đại lục này.
Đại lục này từ thuở khai thiên đã hình thành nên rất nhiều quốc gia, trải qua gần một ngàn năm dần dần chỉ còn lại có ba nước lớn là Hy Nguyệt Quốc , Thanh Viên Quốc và Minh Quốc.
Ba vị quân chủ của ba nước này đều có dã tâm thống nhất đại lục nên sự tồn tại của Thánh Cảnh U Linh là một uy hiếp lớn đối với bọn họ, Nếu có thể có được sự hợp tác từ nàng thì khả năng thống nhất đại lục này càng lớn, còn nếu không, họ sẽ tìm cách diệt trừ nàng và Thánh Cảnh
Thanh Viên Quốc

- Thanh vương, đệ đã hẹn rất nhiều lần rồi đó, dù sao công chúa Hy Nguyệt cũng đã được đưa sang đây, đệ cũng phải cho nàng ta một danh phận đàng hoàng chứ - Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, đối diện với hắn ta là Thanh vương, muốn bắt hắn cưới Đỗ Yên làm vương phi sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày
- Vậy để nàng ta làm trắc phi đi - Hắn mặt lạnh tanh đáp lại vị hoàng huynh ngồi trên bậc cửu cấp cao cao tại thượng kia, vì dã tâm của hắn ta mà hắn và nàng phải trở mặt, hắn không biết nàng còn sống hay đã chết nhưng vị trí vương phi đó, trên đời này chỉ có nàng mới xứng
- Nàng ta là công chúa của một nước, vị trí trắc phi e là không ổn
- Đó đã là giới hạn cuối cùng của ta, nàng ta ổn hay không thì ta không quan tâm, hoàng thượng hôm nay gọi ta đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao?
- Còn một chuyện khác nữa, hiện nay Thánh Cảnh U Linh thế lực rộng lớn, ta muốn đệ làm sứ giả đến đó bàn bạc việc hợp tác để thống nhất đại lục này, đến lúc đó, đại lục thống nhất rồi, sẽ không còn chiến tranh nữa, chẳng phải đó là điều đệ muốn sao? - Nghe hoàng huynh của mình nói, hắn ngoài mặt không hiện ra cảm xúc gì nhưng trong lòng lại cười lạnh, bề ngoài thì ra vẻ lo cho con dân của mình nhưng thật ra mục đích là để thỏa mãn cho dã tâm của mình
- Ta sẽ đi, nhưng ta không chắc người ở đó có chịu đồng ý, hoàng thượng, ta khuyên ngươi cũng không nên đặt quá nhiều kì vọng
Nói xong, không đợi Viên Mặc Tuân trả lời, hắn nhanh chóng hành lễ rồi phi thân đi, hắn chán ghét cái hoàng cung lộng lẫy xa hoa này, chán ghét sự giả dối nơi đây.
Mặc Ngôn trở lại phủ, bóng lưng cô độc tiến vào thư phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, hắn ngồi xuống trước thư án mà ngẩn người.
Hắn rất nhớ nàng, đã hai năm rồi, hắn không hề có bất kì một tin tức nào về nàng, hắn nhớ lại đêm đó, nàng nhìn hắn trong ánh mắt là tuyệt vọng và thất vọng làm tim hắn đau như hàng vạn cây kim đâm vào
- Vương gia, công chúa Hy Nguyệt tìm ngài - Tiếng quản gia ngoài cửa vọng vào, hắn nhíu mày, nàng ta lại đến tìm hắn là đang tính toán gì nữa đây
- Bảo cô ta đợi ở tiền sảnh đi - Hắn lạnh giọng làm cho quản gia có chút run rẩy, hắn biết lão quản gia này là người hoàng huynh phái đến giám sát hắn.
Hắn rất chán ghét nữ nhân tên Đỗ Yên này, chính nàng ta đã ly gián làm cho nàng hiểu lầm hắn nhưng rồi cũng quyết định đi gặp nàng ta, hắn muốn xem thử xem nàng ta sẽ nói gì
- Công chúa hôm nay đến tìm bổn vương không biết là có chuyện gì - Hắn bước đến ghế ngồi xuống, từ đầu đến cuối cũng không thèm để ý nàng ta
- Ta nghe nói huynh sắp đi đến Thánh Cảnh U Linh đúng không? - Nàng ta cười chua xót, mặc dù Đỗ Nguyệt Nhã có chết đi nhưng nàng ta là một người sống cũng không bằng nàng , nàng ta là thật lòng yêu Thanh vương mà, nàng ta đã làm đủ mọi cách để có thể được gần hắn nhưng nàng ta càng tới gần hắn thì hắn lại càng tránh ra xa
- Đúng vậy, thì sao? - Hắn giễu cợt, thì ra đến là vì chuyện đó, nàng ta chắc chắn sẽ không để Thanh Viên hợp tác với người của Thánh Cảnh U Linh, như vậy sẽ gây bất lợi đối với Hy Nguyệt
- Huynh cho ta đi cùng được không ?
- Tùy ngươi, ta không để ý - Dù sao nàng ta đi cùng cũng tốt, nói không chừng còn làm cho hoàng huynh của hắn sinh ra nghi kị với hai cha con nàng ta, hắn chỉ cần xem nàng ta không tồn tại là được
Đã biết mục đích nàng ta đến thì hắn cũng chẳng muốn ở lại làm gì nên sải bước ra khỏi tiền sảnh
Trong mái đình, một nữ tử lười biếng ngồi đó.
Xung quanh là rất nhiều bỉ ngạn do nàng đặc biệt tự tay trồng.
Lá đã không còn, hoa nở rộ, khắp nơi một màu đỏ rực, nàng yên lặng ngồi đó, một thân huyết y, mái tóc đen dài được buộc lại bằng lụa đỏ, khí chất lạnh lùng cao ngạo của một bậc vương giả khiến người khác không dám đến gần, nàng không ai khác chính là Đỗ Nguyệt Nhã
- Tiểu thư, người có muốn ăn một chút điểm tâm không? - Tiểu Ngân từ xa đi tới, trên tay bưng đĩa điểm tâm
- Muội để đó đi, phải rồi, tam ca của ta đâu
- Tam thiếu gia nói là đi kiểm tra sổ sách phụ Y Y
- A, ta hiểu rồi, muội cũng nên tìm người phụ quản lý ngân khố đi là vừa

- Tự muội làm được mà, tỷ không cần lo - Tiểu Ngân ngây thơ không hiểu ý tứ của nàng, mà thôi, tùy duyên vậy - Tiểu thư, nếu vậy muội đi kiểm kê ngân lượng tháng trước đây ạ
- Muội đi đi
Đợi Tiểu Ngân vừa đi thì đúng lúc có thuộc hạ của Thánh Cảnh đến báo cho nàng biết Thanh vương đến gặp nàng
- Bẩm báo Thánh chủ, có người tự xưng là Thanh vương của Thanh Viên Quốc đến gặp người
- Ngươi cho hắn vào đi
- Dạ
Nàng ngồi đó, đôi mắt nhìn về vườn hoa bỉ ngạn trước mặt, vì nàng xoay người đi nên từ xa hắn chỉ thấy được bóng lưng của nàng
- Thánh chủ, đã dẫn người tới
Nàng phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lui xuống, mặt cũng không thèm ngoảnh lại nhìn người vừa mới đến, bầu không khí chìm trong sự trầm mặc cho đến khi Đỗ Yên mất kiên nhẫn mà lên tiếng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.