Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu

Chương 57: Đến quân đội thăm thân (1)




Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ kéo tiếp tục thoải mái như vậy nhưng mấy ngày sau Cố Lãng nhận được thông báo phải đi Cam Túc tiến hành diễn tập quân sự. Sa mạc, hoàng hôn của Tây Bắc rộng lớn vẫn luôn quang cảnh Mạch Thu thích nhất, có điều nghĩ đến chuyện phải hơn một tháng không gặp được Cố Lãng, Mạch Thu đã cảm thấy đau thương.
Mạch Thu không tự chủ mà liên hệ chuyện này đến ba cô. Mắt ướt nhòa cắn góc chăn: mặc dù trước kia cũng có diễn tập quân sự, nhưng vốn đều tiến hành ở ngoại ô thành phố B, lần này thực độc ác, trực tiếp kéo đi vùng Tây Bắc rộng lớn rồi.
Một buổi tối tiêu điều lạnh lẽo. Ngày hôm sau, sau khi lưu luyến chào tạm bietj Cố Lãng xong, cuộc sống của Mạch Thu nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Ừm . . . . thật ra cô cũng suy nghĩ buồn bã nhiều trong hai ngày, nhưng sau khi Uông Văn Thuyênn tìm đến cô, cuộc sống lập tức trở nên bận rộn khiến cô không có thời gian bận tâm việc khác.
Mãi cho đến lúc gần như hoàn thành xong mọi chuyện thì sinh nhật tuổi 20 của Mạch Thu cũng theo đó mà đến. Hình như 20 tuổi mới xem như dấu hiệu thực sự trưởng thành, có suy nghĩ lý trí và độc lập về của mình, gánh vác những trách nhiệm tương ứng. Ở nơi đây, dường như người ta càng coi trọng hơn so với 18 tuổi.
Mạch Thu sinh nhật vào thứ bảy, vốn chuẩn bị ở bên ba mẹ cả ngày, nhưng buổi chiều lại bị Uông Văn Thuyên gọi ra ngoài, cùng một nhóm người ăn mừng. Mạch Thu suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng đồng ý. Cô không nên phụ ý tốt của người khác mới là phải.
Bàn bạc qua với Uông Văn Thuyên, cuối cùng quyết định địa điểm tại một nhà hàng lẩu chính tông trong thành phố. Tính nhân số một chút: Lý Tuyết, bạn cùng phòng ký túc xá, và thêm những người trong hội học sinh - hẳn là số lượng không nhỏ, sau đó phải đặt một phòng lớn. Ngay cả bản thân Mạch Thu cũng thầm ngạc nhiên: bất tri bất giác mình lại có mối quan hệ rộng như vậy.
Bữa ăn tối được tiến hành tương đối vui vẻ, mọi người ở chung một chỗ nhao nhao ầm ĩ cực kỳ náo nhiệt. Sau khi cơm nước no nê đã hơn mười một giờ, một nhóm người lại hưng phấn bừng bừng chạy đến quán Karaok ở gần đó. Mạch Thu thấy thế thầm lắc đầu: nhìn tình hình này chắc phải kéo dài suốt đêm rồi.
Tìm một nói yên gọi điện tĩnh cho Đinh Ninh, nói rõ tình huống, sau đó nói cho mẹ biết buổi tối không về nhà. Dù sao hôm nay tổ chức sinh nhật, cứ một mình bỏ đi thì không được.
Sau khi bị éo hát hai bài, Mạch Thu liền ngồi ở trong góc để trở lại bình thường. Ánh đèn lờ mờ, âm thanh huyên náo làm cho cô cảm thấy cực nhức đầu, nghĩ lại chắc tại tác dụng của mấy cốc bia bị ép uống lúc ăn cơm.
Cứ chống giữ như vậy hơn nửa tiếng, Mạch Thu cảm thấy thật sự rất khó chịu, liền nói một tiếng với Uông Văn Thuyênn rồi xách túi lặng lẽ rời đi.
Không khí bên ngoài rét lạnh khiến Mạch Thu trong nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều, vất vả bắt được một chiếc taxi, lúc hỏi muốn đi đâu thì Mạch Thu ngẩn ngơ. Bây giờ có lẽ người trong nhà cũng đã ngủ hết rồi, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn nói cho tài xế chở mình đến nhà Cố Lãng.
Nằm trong chăn lạnh lẽo, Mạch Thu lăn qua lộn lại làm nhưng không tài nào ngủ được . Đêm khuya yên tĩnh thường là lúc con người ta trở nên cực kỳ nhạy cảm. Gần như trong nháy mắt ấy, tất cả suy nghĩ trào ra như nước, giờ phút này Mạch Thu chỉ cảm thấy hết sức nhớ Cố Lãng.
Nếu như không phải đi diễn tập, tiệc sinh nhật hôm nay đã có anh cùng cô chúc mừng, cùng cô thức đêm, cùng cô mua bánh gato, cùng nhau thổi nến, sau đó sẽ đến một cái ôm yêu thương, nói không chừng sẽ còn có màn KISS nồng nhiệt, chứ không phải giống như bây giờ: một mình ảm đảm trong phòng!
Mạch Thu nằm trằn trọc trên giường hồi lâu, đột nhiên ngồi bật dậy, tung chăn, chân trần chạy ra mở máy tính lên, sau đó đặt chuyến bay sớm nhất ngày hôm sau. Không sai, cô muốn đi quân khu thăm Cố Lãng!
Đặt xong vé máy bay, Mạch Thu liền bắt đầu bắt tay vào sắp xếp hành lý. Chuẩn bị các giấy tờ thiết yếu, thêm cả đồ dùng cá nhân và hai chiếc áo khoác dầy.
Đột nhiên nhớ đến những binh lính cấp dưới của Cố Lãng, ngoài lần gặp gỡ ở bệnh viện ra thì lần này coi như là chính thức gặp mặt, cứ đến tay không thì ngại lắm, nhưng bây giờ siêu thị đã đóng cửa từ lâu rồi. Đắn đo lúc lâu, Mạch Thu liền lục tung, tìm số đồ ăn vặt cô tích trữ ra, mua ở siêu thị cộng thêm cậu út của Mạch Thu gửi tới, linh tinh tổng lại ấy thế mà được hai túi lớn.
Mạch Thu đổ mồ hôi hột: nhìn số lượng này, thật đúng là trữ hàng! Người tham ăn như cô, thật không biết nên coi đây là chuyện xấu hay là chuyện tốt nữa. . . .
Chuẩn bị tất cả xong xuôi, trời cũng đã tờ mờ sáng, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến thời điểm xuất phát, Mạch Thu liền vác cái túi lớn, xách hành lý vội vã tới sân bay.
oooooo
Hơn hai giờ sau, Mạch Thu đứng ở chỗ ghi danh bên ngoài quân khu mắt to trừng mắt nhỏ với một chiến sĩ trẻ. Cô khóc không ra nước mắt. Vốn đang vui mừng, đến bất ngờ muốn tạo bất ngờ cho Cố Lãng, nhưng lại quên mất chuyện ‘ở đây không có giấy thông hành thì không cho vào’ - khiến cho một đứa trẻ lớn lên trong quân khu từ nhỏ như cô chịu không nổi. Gần đây cô già lú lẫn rồi chăng?
Bất đắc dĩ, Mạch Thu chỉ đành phải lấy di động trong túi ra, gọi điện cho Cố Lãng để anh đến đón cô. Chỉ mong bây giờ Cố Lãng vẫn chưa bắt đầu huấn luyện, nếu không cô thật sự phải rơi lệ mà quay về. . . .
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói vô cùng có tinh thần của Cố Lãng truyền đến từ trong loa. GIọng nói mang theo vui vẻ khiến Mạch Thu hơi khó chịu nheo cặp mắt lại. Vui ha, cô là vì người nào mà một đêm không ngủ chạy đến đây trong cảnh hỗn loạn trong gió, thế mà tên này lại có thể sống vui vẻ như vậy.
"Alo, Tiểu Thu? Sao vậy?"
"Ừm. . . Cố Lãng . . . . bây giờ em đang ở thành phố S, anh tới đón em đi."
"Cái gì? Em nói thật chứ?" Âm lượng nói chuyện của Cố Lãng lập tức đề cao hơn rất nhiều.
"Đương nhiên là thật, người ta đáp chuyến bay sớm nhất tới, vốn muốn tạo cho anh niềm vui bất ngờ nhưng kết quả không vào được, hức hức. . . "
"Em đang ở chỗ ghi danh?"
"Vâng. . . " Mạch Thu hít hít cái mũi.
"Được, em cứ ở đó đừng chạy lung tung, bây giờ anh lập tức qua đón em!" Bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng đồ đổ xuống.
"Vâng, anh mau đến đây nha!"
ooo
Cúp điện thoại, Mạch Thu thu hồi biểu cảm đáng thương trên mặt, vô cùng bình tĩnh lấy một túi bánh xốp ra, vừa ăn vừa thản nhiên nhìn về phương xa.
Chiến sĩ trẻ - đứng bên cạnh – trợn to hai mắt sau khi thấy những cảnh đó, vô cùng ngạc nhiên vì khả năng thay đổi sắc mặt nhanh như cắt và tình trạng động kinh của Mạch Thu.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh, Mạch Thu khẽ mỉm cười với anh lính kia, sau đó đưa túi bánh trong tay qua, "Anh giải phóng quân ơi, có muốn ăn một chút không?" Tuy có ý trêu đùa nhưng giọng nói quả thật tuyệt đối nghiêm túc.
Chiến sĩ trẻ vội vàng khoát khoát tay từ chối, trên gương mặt ngăm đen hiện lên hai điểm hồng nhàn nhạt. Anh nhớ mình ở Đại Tây Bắc hơn ba năm, rất ít khi gặp được cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa dáng vẻ nghiêm túc lúc đầu đã sớm bị động tác liên tiếp của Mạch Thu làm sụp đổ, hiện tại bộ dạng hơi lúng túng cũng có vẻ hết sức đáng yêu.
Đợi khoảng 10’, đúng lúc Mạch Thu giải quyết xong miếng bánh cuối cùng thì nhìn thấy một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lá cây vội vàng chạy tới.
Cửa mở, Cố Lãng từ trên xe nhảy xuống, bước nhanh về phía Mạch Thu.
Nhìn Cố Lãng mặc quân trang đi về phía cô, Mạch Thu cảm giác tim mình lại đập thình thịch. Người đàn ông của cô nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai! Hiện tại cô chỉ có một loại kích động, đó chính là phát triển tinh thần của bạch tuộc, trực tiếp quấn lên. Liếc nhìn những chiếc xe quân tới lui xung quanh, cuối cùng Mạch Thu vẫn quyết định gạt loại ý tưởng này ra khỏi đầu. Nếu cô thực sự làm vậy chắc chắc sẽ mất hết mặt mũi. . . . .
Cố Lãng đi tới trước mặt Mạch Thu, đầu tiên là vuốt ve mái tóc cô, sau đó nhận lấy hành lý trong tay cô, lên tiếng chào chiến sĩ chỗ ghi danh, sau đó nhét Mạch Thu vào xe rồi nghênh ngang rời đi.
Xe hơi chạy bon bon trên con đường bằng phẳng, khoảng cách từ nơi này đến trại huấn luyện Cố Lãng ở hẳn là không gần. Mười phút . . . . Mạch Thu nhìn người nào đó đang chuyên tâm lái xe, anh lấy tốc độ bão tố như thế nào để lái xe tới đây? Haizzz, thôi thôi, dù sao người ta lái xe quân, vi phạm luật lệ gì gì đó cũng không còn có người dám ý kiến.
Cuối cùng xe dừng lại trước một hàng nhà mái bằng lát gạch đỏ. Mạch Thu bước xuông xe, đi theo Cố Lãng vào gian phòng của một người.
Bên trong phòng bày biện hết sức đơn giản —— một cái bàn, một cái ghế, một cái tủ, và một chiếc giường gỗ, phía trên để một chiếc chăn được gấp chẳng khác gì một miếng đậu phụ.
Mạch Thu vừa đặt túi lên giường, liền bị một đôi tay kéo vào một lồng ngực dày rộng, trước mắt chính là gương mặt điển trai phóng đại của Cố Lãng, sau đó trên môi nóng lên, là nụ hôn nóng bỏng đó mà. Mạch Thu len lén hả hê trong lòng: vừa nãy thấy bộ dạng lạnh lùng của Cố Lãng, thì ra đều là giả vờ, quả nhiên cô vẫn rất có sức quyến rũ!
Trên môi bị cắn nhẹ, hiển nhiên người nào đó đang kháng nghị cô không chuyên tâm. Mạch Thu cười khẽ một tiếng, vòng hai tay qua cổ Cố Lãng, thân thể dựa sát vào, nhắm mắt lại nghênh hợp sự nhiệt tình của anh.
Nụ hôn vừa kết thúc, Cố Lãng vẫn bá đạo cố định Mạch Thu trong ngực như cũ. Anh liếm liếm cánh môi sưng đỏ của cô, giọng khàn khàn hỏi "Sao đột nhiên lại đến đây?"
"Ưmh . . . . không có gì, nhớ anh thì tới thôi, anh không hoan nghênh em à?" Mạch Thu quắc mắt trừng mi nhìn anh.
Cố Lãng cười ôm chặt Mạch Thu hơn. Anh vùi mặt vào phần cổ của cô, "Sao có thể chứ, anh vui mừng còn không kịp nữa là!" Lại hôn lên gò má cô, "Lời chúc mừng trễ, sinh nhật vui vẻ, cô gái nhỏ của anh."
"Anh nhớ!" Ánh mắt của Mạch Thu sáng lên trong nháy mắt, "Còn tưởng anh quên rồi chứ!"
"Sao có thể quên được chuyện quan trọng như vậy chứ!" Cố Lãng vuốt sống mũi của Mạch Thu, "Chỉ là hôm qua không tranh thủ được thời gian để liên lạc với em, Là lỗi của anh."
"Chắc gần đây rất vất vả, nhất định rất khổ cực . . . ." Mạch Thu nhìn gương mặt vẫn mang thần thái sáng lạn của Cố Lãng, thì thầm: "Nhưng đây là cuộc sống anh thích nhất: tràn đầy nhiệt huyết và thách thức."
"Ừ . . . ."
Anh vỗ nhẹ lên đầu Mạch Thu. Cô gái này vẫn luôn hiểu anh nhất. Lần diễn tập này, quân địch là bộ đội tinh nhuệ nhất của thành phố S, thế lực hai bên không chênh lệch lắm, coi như là một trong những đối thủ mạnh nhất của anh. Vì lần đối kháng này, bọn họ đã chuẩn bị cả mấy tháng trời. Một tuần lễ sau sẽ biết rõ kết quả, mỗi lần nghĩ tới đây, Cố Lãng đều cảm thấy máu toàn thân lập tức sôi trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.