Nước Quýt Có Gas

Chương 17: Đu đủ dầm




Châu Ngư về đến nhà, dùng khăn lông lau khô nước mưa trên dù trước, rồi để trong phòng phơi.
Sau khi lập thu trời vẫn luôn mưa suốt, nhiệt độ sớm tối đã có chút lạnh, ngày mai cô muốn đi nói với ông chủ siêu thị tuần sau sẽ không thể đi làm thêm nữa.
Trên nóc mùng có thứ gì đó động đậy, có lẽ là chuột, Châu Ngư xoay người nằm nghiêng, cô nhìn dù trên đất, cũng chẳng biết thiếp đi lúc nào.
Buổi sáng bà ngoại phải uống thuốc, bản thân bà không nhớ được, bình thường trời chưa sáng đã dậy rồi, hôm nay Châu Ngư rửa mặt súc miệng xong vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cô gõ cửa vào phòng xem, mới vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi nước tiểu.
Bà ngoại đã tiểu trên giường.
Bác sĩ đã nói với Châu Ngư từ lâu, năng lực nhận thức của bà có thể sẽ dần suy giảm, không chỉ là sẽ quên người nhà, cũng sẽ quên cả những chuyện nhỏ cơ bản nhất trong sinh hoạt như quên mình đã ăn cơm chưa, quên việc đã đi vệ sinh chưa.
Có lẽ là buổi tối bà đã tiểu ướt chăn, bà nắm chặt chăn không cho Châu Ngư đổi, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt ngần ngận nước, hệt như đứa trẻ mắc lỗi trốn trong chăn lẳng lặng chảy nước mắt.
“Không sao đâu bà, hồi bé cháu đái dầm cũng là bà và mẹ giặt quần giúp cháu mà.” Châu Ngư quay đầu lau sạch nước mắt, trong tiếng nói cười còn có mấy phần nghẹn ngào, “Không sao, giặt sạch là được thôi ạ.”
Bà khóc lóc nói, “Bé, bà không phải cố tình tiểu trên giường đâu.”
“Cháu biết, bà ngoại vẫn luôn rất thích sạch sẽ, giặt sạch rồi sẽ không có mùi nữa.” Châu Ngư nhẹ nhàng kéo chăn ra, trên ga trải giường có vết nước tiểu màu vàng.
Châu Ngư đi lấy chậu nước trước, giúp bà lau người, rồi lấy từ tủ quần áo ra một bộ  quần áo sạch sẽ thay cho bà, nhìn bà uống thuốc xong mới đi thu dọn nệm ướt.
Advertisement
Trên giường lót mấy lớp nệm, cộng thêm ga trải giường, vỏ chăn với mấy món quần áo, Châu Ngư gần như giặt đến trưa.
Bên ngoài vẫn đang mưa phùn, chỉ có thể phơi trong nhà.
Lưu Phân hái được mấy trái đu đủ xanh trở về, Châu Ngư thấy thời gian còn sớm, bèn đến phòng bếp làm một lọ đu đủ dầm nhỏ, bỏ vào ba lô cùng với cây dù kia mang đến siêu thị.
Buổi chiều 5 giờ rưỡi, sau khi Châu Ngư giao ca xong chuẩn bị đi trả dù, cô quen đi đường tắt, từ nhỏ đến lớn, đã đi con ngõ hẻm chật hẹp vô số lần.
Châu Ngư dừng lại ngay chỗ quẹo. 
Sắc trời sương mù mông lung, tiếng mưa rơi hoàn toàn che đi tiếng bước chân của cô..
Châu Ngư mờ mịt nhìn cách đó không xa Trình Vãn Nguyệt và Khanh Hàng đang hôn nhau, họ cũng không phát hiện có người tới, Châu Ngư lặng lẽ lùi về chỗ quẹo, xoay người đi về phía một con đường khác.
Trình Vãn Nguyệt có quan hệ rất tốt với nhiều nam sinh, ở trong trường mấy hành động đùa giỡn kề vai sát cánh với nhau có chút quá mức thân mật này đối với nam sinh nữ sinh cấp Ba đều rất bình thường, chẳng qua Châu Ngư biết Trình Vãn Nguyệt đối xử với Khanh Hàng không giống lắm, nhưng dường như từ trước tới giờ cô ấy chưa từng nói mình thích Khanh Hàng, vì cô ấy lúc nào cũng nói muốn thích rất nhiều người.
Trong mấy giây Châu Ngư ngẩn người vừa rồi cũng có thể nhìn ra Khanh Hàng là bên chủ động.
Cô biết Khanh Hàng không tính là lâu lắm, lớp Mười cùng lớp, lúc đó các bạn học đã biết anh là học sinh được chủ tịch huyện đặc biệt giúp đỡ, vì anh ta đạt được thủ khoa thi vào THPT số Một Bạch Thành nên nhà trường đã sắp xếp anh ta diễn thuyết, bài diễn thuyết đó rất ngắn, chưa đến hai trăm chữ đã nói xong từ lúc anh ta sinh ra đến khi ba mẹ lần lượt bệnh mà qua đời, rồi lại đến cơn lũ bất ngờ ập đến phá tan căn nhà duy nhất.
Có người không ưa tính cách anh ta, cảm thấy anh ta là ỷ vào thành tích tốt ra vẻ thanh cao, cũng có người xem thường gia cảnh bần hàn của anh ta, sau khi biết được ông nội anh ta dựa vào thu gom ve chai duy trì cuộc sống nói chuyện càng khó nghe hơn, nhưng cho dù khiêu khích ngay trước mặt anh ta, anh ta cũng chưa bao giờ phản bác hơn nửa câu.
Thiếu niên bình thường trầm tĩnh hướng nội thế mà lại có sức bùng nổ lớn như vậy, Trình Vãn Nguyệt bị động mà tựa lên tường, tay chân đều bị kìm hãm, cơ thể hai người bí mật lại kịch liệt mà ép vào nhau, Châu Ngư chỉ nhìn từ xa cũng có cảm giác ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng.
Châu Ngư đi vòng một vòng lớn đi trên đại lộ.
Nước trên mái hiên nhỏ lên người, cô tưởng là lọ đu đủ dầm bị hở, vừa đi vừa kéo khóa kéo ba lô ra kiểm tra.
Trình Vãn Nguyệt mười phút trước vẫn đang ở cùng Khanh Hàng đột nhiên từ phía trước đi tới, Châu Ngư chú ý tới môi cô ấy rất đỏ, không phải màu của son môi, khuy áo khoác thiếu mất một cái, quần áo cũng nhăn, nhưng tâm tình hình như rất tốt.
“A Ngư cậu đi đâu đấy.” Trình Vãn Nguyệt đến gần, hai tay Châu Ngư cũng không nhàn rỗi, còn kẹp một cây dù trong nách, cô ấy cầm giúp, chỉ tùy tiện liếc nhìn, “Cây dù rách này của ai thế?”
Châu Ngư nói, “Hôm qua mình đã mượn dù của anh cậu, đang chuẩn bị đi trả cho cậu ấy, cậu thấy xấu sao?”
Trình Vãn Nguyệt lại liếc mắt nhìn cây dù đen tuyền đó lần nữa, ghét bỏ nói, “Thẩm mỹ của trai thẳng, xấu chết mất.”
“… À.”
“Mình phải về nhà, không đi cùng cậu được rồi.”
“Ừm.”
Châu Ngư đi về phía nhà bà nội Tiền, quẹo qua khúc rẽ đã nhìn thấy nơi cửa lớn màu đỏ có một bóng dáng màu trắng.
Trình Ngộ Chu tựa vào cổng, đang cúi đầu xem điện thoại.
Buổi sáng Châu Ngư đã gửi tin nhắn cho anh, nói khoảng 5 giờ 40 tới trả dù.
Advertisement
Cô đã đến muộn mười phút.
Trình Ngộ Chu nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy cô từ từ đến gần thì đứng thẳng người lại.
“Xong việc rồi?”
“Ừm, cảm ơn dù của cậu.” Châu Ngư đưa dù qua, cô sờ lọ thủy tinh trong túi, một lúc sau vẫn là lấy ra, “Đây là sợi đu đủ dầm, chính là món trên bàn tiệc cưới nhà bác sĩ Vương lần trước, mùi vị gần giống.”
Lần trước anh nói quá chua, cô bèn giảm bớt lượng giấm đi.
Trình Ngộ Chu nhận lấy lọ thủy tinh, “Của cậu làm?”
Cô cúi đầu, vài sợi tóc rơi xuống, che đi đôi tai đỏ ửng.
“Ừ, muối mấy tiếng đồng hồ, buổi tối đã có thể ăn được rồi.”
Ba lô của cô như túi của Doraemon, lại lấy từ bên trong ra một lon Ice Peak, “Trời lạnh nên bán ít, ông chủ nói bán hết đợt này sẽ không nhập hàng nữa.”
Là đồ uống địa phương, những thành phố khác rất ít gặp.
“Cảm ơn, đi vào ngồi một lát nhé.”
Hai tay anh không cầm được, Châu Ngư cầm dù giúp anh, “Vừa nãy mình gặp Vãn Nguyệt, cậu ấy nói cậu ấy không thích cây dù này.”
Trình Ngộ Chu, “…”
“Nó khẩu thị tâm phi, rõ ràng thích vô cùng.” Trình Ngộ Chu nói sang chuyện khác, “Cậu ăn cơm chưa?”
“Không đói lắm.” Châu Ngư đặt dù lên ghế, “Mình không vào đâu.”
“Về nhà hay là có chuyện khác?”
“Không có chuyện gì, chỉ là đến thư viện một chuyến.”
Thư viện trong huyện mở cửa đến 8 giờ tối, thỉnh thoảng cô cũng cần một không gian có thể thả lỏng, buổi sáng bà ngoại đái dầm, không chỉ bản thân bà ngoại buồn, cô cũng buồn.
Trình Ngộ Chu cất đồ xong từ trong nhà đi ra, “Mình vẫn chưa đi bao giờ, đúng lúc đi theo cậu xem thử”
“Thư viện không lớn đâu, thật ra sách rất ít.”
“Thì tùy tiện xem thôi, cái thời tiết này cũng không thể chơi bóng, ru rú ở trong nhà chán lắm.”
Trời vẫn còn mưa phùn li ti, Châu Ngư giơ cao dù che cho anh, nhưng cô đứng xa, thật ra cũng chẳng che được hoàn toàn cho hai người.
“Mưa có thể sẽ lớn, hay là cậu mang dù theo đi.”
Trình Ngộ Chu: “Thôi, lười quay về lắm, con trai dầm mưa chút không sao đâu.”
Mặc dù anh nói như vậy, Châu Ngư cũng vẫn ngại chỉ che dù cho mình mà để anh dầm mưa, bèn bước nửa bước sát lại bên người anh.
Trình Ngộ Chu tự nhiên mà nhận lấy cán dù trong tay Châu Ngư, cô thoáng nghiêng đầu, có thể nhìn thấy mạch máu xanh trên mu bàn tay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.