Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca

Chương 8: Duyên chỉ thế thôi




Trước giờ, Mạc Tình ghét nhất là tiệc rượu nhưng từ khi đến Long Gia Bảo, điều nàng mong đợi nhất trong ngày lại chính là tiệc rượu.
Bởi vì chỉ có tiệc rượu, khách khứa của Long Gia Bảo tập trung tại đại sảnh thì nàng mới có thể nhìn thấy Tần Phong. Thế nhưng hai ngày qua y không hề xuất hiện.
Mãi đến hôm nay.
Mạc Tình vẫn như ngày thường, lặng lẽ uống trà Bích La Xuân, thỉnh thoảng làm như lơ đãng liếc Tần Phong.
Cảm giác hai ngày không gặp còn dài hơn cả thời gian tương tư mấy năm nay, lúc này gương mặt bình thản, lãnh đạm của y, nàng mới hiểu thế nào là cảm giác đau đớn hơn cả nhung nhớ. Người mình yêu thương nhất ngồi đối diện, cách một cái bàn, không xa lắm. Thứ thật sự ngăn cách chính là bọn họ đã sớm là người xa lạ.
Không biết từ lúc nào, một chàng trai có gương mặt gầy gò, ánh mắt mang vẻ tang thương từng trải đã xoay xe lăn đến gần nàng, quan sát nàng một cách tỉ mỉ rồi mới nói: “Sắc mặt của Lạc phu nhân không được tốt cho lắm, hình như là bệnh tật liên miên.”
Nàng đang nghẫm nghĩ xem đã từng nhìn thấy chàng trai trẻ có gương mặt quen quen này ở đâu thì Lạc Vũ Minh đã thân mật chào hỏi: “Lâu rồi không gặp. Ta định tham dự hôn lễ xong thì dẫn Tình Nhi đến Đường Môn thăm huynh đây!”
Đường Kiệt?
Mạc Tình lại nhìn Đường Kiệt thật kĩ. Nàng không còn nhớ rõ gương mặt hắn nhưng vẫn rất ấn tượng nhiều năm về trước, khi Đường Kiệt đứng đối diện với nàng thì tự tin, ngạo nghễ, khí thế bừng bừng, hăng hái…
Đường Kiệt giơ tay ra đặt lên cổ tay nàng một cái tự nhiên, mày nhíu chặt, sắc mặt rất tự nhiên. “Bệnh này của phu nhân đã tích tụ nhiều năm, tại sao lại không sớm chữa trị?”
Lạc Vũ Minh nói: “Ta đã mời không biết bao nhiêu đại phu khám cho nàng ấy, họ đều nói bệnh của nàng ấy không nặng lắm, nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian là khỏe lại.”
“Chỉ thỉnh thoảng bị ho mà thôi, không có gì đáng ngại đâu.” Mạc Tình rút tay về, lặng lẽ liếc nhìn Tần Phong. Trên mặt y vẫn không có bất cứ biểu cảm nào.
“Bệnh đã xâm nhập vào tận tim phổi, xin thứ cho ta nói thẳng, bệnh này không kéo dài tới mùa xuân năm sau được đâu.”
“Không đâu!” Giọng của Lạc Vũ Minh đã trở nên không ổn. “Với y thuật của huynh, chắc là có cách chữa, đúng không?”
Đường Kiệt liếc nhìn Tần Phong đang ngồi đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó quay đầu lại nhìn Mạc Tình, nắm lấy cánh tay này, dùng sức bẻ một cái.
“Á!” Mạc Tình xuýt xoa, cơn đau theo kinh mặc chạy thẳng vào lục phủ ngũ tạng rồi từ lục phủ ngũ tạng chạy ngược về kinh mạch.
Đường Kiệt thu tay lại. “Phu nhân không có võ công sao?”
“Không có…”
“Vậy thì tại hạ cũng không còn cách nào khác. Nếu phu nhân còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì hãy tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng này đi!”
Giọng nói của Đường Kiệt không lớn lắm nhưng đủ để những người ngồi trong vòng ba trượng nghe thấy rõ ràng.
Mạc Tình lại liếc nhìn Tần Phong. Tuy nàng không mơ mộng, hão huyền rằng y sẽ có biểu cảm đau khổ, bi ai gì nhưng ít nhất y cũng không nên chỉ ngồi nhấm nháp từng chén rượu Trúc Thanh Diệp đang tỏa hương ngào ngạt, mặt không chút thay đổi nào như thế.
Sau bữa tiệc rượu, Lạc Vũ Minh nói muốn hàn huyên chuyện cũ với Tần Phong và Đường Kiệt nên Mạc Tình tự về căn lầu nhỏ một mình.
Gặp lại Đường Kiệt, nhìn thấy một người từng được người người kính trọng bây giờ lại ngồi trước mặt nàng như một phế nhân, Mạc Tình không thể hận hắn được nữa mà ngược lại còn cảm thương cho cảnh ngộ của hắn.
Có điều nghĩ cho kĩ thì Đường Kiệt cũng hơi lạ. Theo lẽ thường, hắn đã trở nên như vậy thì chắc chắn không thích xuất hiện trên giang hồ, càng không thích góp mặt trong những cuộc vui vô vị thế này, vậy tại sao hắn lại xuất hiện tại Long Gia Bảo vào lúc này?
Hơn nữa, nhìn hành vi, cử chỉ của chắn thì có lẽ hắn cũng không phải loại người thích xen vào chuyện của ngườ khác, vậy tại sao lại chủ động bắt mạch cho nàng?
Đêm đã khuya, Mạc Tình trằn trọc không ngủ được, ra ngồi bên cửa sổ, đầy hai cánh cửa ra cho những cơn gió lạnh ùa vào mặt.
Dưới lầu, một người mặc áo xanh nhạt đang đứng trước cửa lầu.
Nàng chớp mắt một cái, rồi lại chớp mắt thêm vài cái nữa, đúng là Tần Phong!
Không biết vì y phục của y quá phong phanh hay đôi vai của y thu lại mà nhìn y có vẻ rất lẻ loi, trơ trọi giữa đêm gió lạnh lẽo này.

Y quay lưng về phía nàng, ngửa đầu nhìn về một nơi cách đó không xa có vẻ chăm chú.
Mạc Tình nhìn theo tầm mắt của Tần Phong, nơi ấy có một cây hoa lê. Đang là mùa trổ lá vàng, những cánh lá cứ phát ra những tiếng xào xạc trong gió, mãi đến khi không chống chọi đựơc nữa thì đành buông xuôi, mặc cho gió thổi đi…
Cảnh tượng tiêu điều, hiu hắt!

Nàng bật dậy quá vội vàng nên chiếc ghế đổ sang một bên. Nhưng nàng không rảnh mà quan tâm tới nó, cứ hấp tấp chạy xuống lầu.
Khi mở cửa ra, rõ ràng có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, thế mà khi lên tiếng thì lại không nói được một câu tử tế: “Chàng… có chuyện gì không?”
Tần Phong quay phắt người lại, rất lâu sau mới lên tiếng, lời của y còn vô nghĩa hơn cả nàng: “Ta đi ngang qua thôi.”
Nàng ở phía tây hẻo lánh nhất của Long Gia Bảo, có muốn đi ngang qua thì cũng thật lạ.
“Ừm..” Tần Phong nhìn bức tường cao nhất phía sau căn lầu, đằng hắng rồi nói: “Tiện thể mang cho nàng thứ này.”
Nói xong, y xòe tay ra trước mặt nàng. Trong lòng bàn tay y có một viên thuốc màu trắng trong suốt. “Thứ này là do một vị tiền bối trên Thiên Sơn tặng cho ta, nghe nói dù bị nội thương nặng tới đâu, uống nó vào là có thể khỏi hẳn.”
Nàng nhận lấy, nắm chặt lại, viên thuốc trong tay như đang nóng lên.
Nàng cố gắng muốn nói thêm câu gì đó, nhưng viên thuốc nóng đến nỗi làm cho sống mũi nàng cay cay, cổ họng như bị thít chặt không thể phát ra được tiếng nào.
“Ta còn có việc, nàng bảo trọng.” Tần Phong nói xong, quay người định đi, bước chân nhanh đến độ như dùng khinh công.
“Phong!”
Nàng nhìn thấy Tần Phong ngạc nhiên quay đầu lại, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Nàng không muốn níu kéo điều gì, chỉ muốn nhìn y lần cuối. Ngày mai Tần Phong sẽ phải tỷ võ chiêu thân, cưới Long Thanh Nhi, lúc này nàng không nên níu kéo bước chân y.
“Có chuyện gì sao?”
Nàng cố gắng tìm một cái cớ để nói thêm vài câu với y nhưng vì căng thẳng, đầu óc chưa kịp nghĩ ngợi gì thì miệng đã bật thốt: “Chàng có muốn vào phòng uống chén trà không…”
Đối với người khác, đây chẳng qua chỉ là một lời mời khách sáo hết sức bình thường nhưng với quan hệ của bọn họ, câu này quả thật có chút ám muội.
Tần Phong thoáng ngẩn người, đưa mắt nhìn mấy tên thị vệ đang nhìn về phía này, chần chừ một chút rồi vẫn gật đầu, theo nàng vào trong nhà.
Bước trên cầu thang bằng gỗ lim, bước chân của Tần Phong rất nặng nề, chậm chạp nhưng không dừng lại, mãi đến khi tiến vào khuê phòng của nàng.
Vừa vào trong phòng, đầu óc Mạc Tình hết sức lộn xộn, nàng luống cuống tay chân bưng ấm trà lên, không ngừng run rẩy, rót chén trà thôi mà còn lâu hơn cả ngàn năm trôi qua… Cuối cùng, khi sắp rót đầy thì Tần Phong đột nhiên giật lấy ấm trà, quăng xuống đất rồi vươn tay ra ôm lấy nàng.
Mãi một lúc sau nàng mới hoàn hồn, lấy lại được ý thức nhưng rồi lại hành động đường đột của y làm cho ngây người….
“Chàng…”
Người biểu hiện ngay trước mắt nàng đúng là người nàng yêu thương, mong nhớ lâu hay sao? Nàng mở to mắt nhìn y…
Làn da không chút tì vết dù nhìn gần, hàng mi dày đang run run, đôi mắt ẩn chứa ngọn lửa khát vọng cùng đôi môi đang tiến đến gần…
Mọi thứ vẫn như ngày hôm qua, làm trái tim nàng đau nhói!
Đôi môi mang hương rượu Trúc Diệp Thanh áp lên đôi môi nàng, chiếm hữu một cách thôi bạo. Lưỡi y vội vã tiến vào miệng nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi của nàng giống như gió cuốn lá vàng, cũng cuốn đi linh hồn của nàng, làm tâm trí nàng hỗn loạn.
Mạc Tình nhắm mắt lại, mê đắm nên quên phản khác, đưa tay ôm choàng lấy thắt lưng y, dùng sự nhiệt tình của mình để đáp lại nụ hôn nồng nhiệt này.
Nụ hôn đắm đuối này đã nhen lên khát vọng, mà khát vọng thì không thể chỉ dùng một nụ hôn nồng cháy để thỏa mãn được…
Tần Phong rút tay khỏi hông của Mạc Tình. Nàng không chịu nổi sức mạnh gần như điên cuồng của y nên lập tức lui vài bước, dựa người vào vách tường. Vừa hít thở một hơi, Tần Phong liền kéo lớp áo trước ngực nàng, bàn tay mạnh mẽ và linh hoạt tiến vào trong vuốt ve da thịt của nàng…
“Đừng…” Cuối cùng thì nàng cũng tỉnh táo lại, ý thức được mình đang ở nơi nào nên dùng bàn tay mềm mại không chút sức lực để đẩy Tần Phong ra.
Và tất nhiên, cách thức từ chối này không có chút tác dụng, y nhanh chóng tóm gọi hai bàn tay nàng, dùng một tay giữ chúng, còn tay kia thì quờ quạng lung tung, cởi thắt lưng của nàng, môi thì chạy dọc theo da thịt lõa lồ của nàng, từ từ hôn xuống dưới…
Sau đó, Tần Phong đẩy nàng ngã xuống giường, nhoài người đè lên người nàng..
“Không được!” Mạc Tình hoảng hốt nên buột miệng nói: “Nơi này không được! Lỡ như Lạc Vũ Minh về thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được!”
Khi nàng cảm nhận được người Tần Phong cứng đờ, phát hiện y đang cắn răng nhìn chằm chằm vào mình thì mới ý thức được mình vừa nói gì, muốn đính chính lại thì đã không kịp nữa rồi.
“Ý của ta là nếu chàng bị hắn nắm thóp thì ngày mai sẽ không thể cưới Long Thanh Nhi được..”
“Xin lỗi!” Tần Phong đưa tay lên khóe miệng, cười tự giễu. “Lạc phu nhân, hôm nay ta uống hơi nhiều nên đã thất lễ rồi!”
“Phong.. Không phải là ta không muốn, ta chỉ sợ Lạc Vũ Minh về sẽ nhìn thấy thôi…”
Nàng lập tức đưa tay bịt miệng lại, nàng đang nói gì thế này!
Rõ ràng là vừa đâm cho Tần Phong một kiếm, sợ y chưa đủ đau nên bồi thêm một nhát nữa ư?
“Cuối cùng thì nàng cũng khôn ra rồi đó, biết là không được vụng trộm với đàn ông trong chính gian phòng của mình.” Tần Phong bình tĩnh sửa sang cổ áo, vuốt phẳng những nếp nhăn nơi thắt lưng, từ tốn nói: “Đáng tiếc là vẫn không học được sự thủy chung!”
“Ta chỉ muốn tốt cho chàng thôi!”
“Tốt cho ta? Sáu năm qua nàng biến mất không thấy tăm hơi, khi ta sắp thành thân thì nàng lại quay về. Nếu nàng muốn tốt cho ta thì đừng nói chuyện với ta, đừng để ta nhìn thấy nàng nữa!”
Mạc Tình cắn lên mu bàn tay mình, cố nén cơ đau đang dâng lên cuồn cuộn nhưng cuối cùng không kìm được nữa, hộc ra một ngụm máu, phun lên tấm khăn trải giường trắng tinh.
Sau đó nàng nôn thêm một trận, thổ ra toàn là máu.
“Tình nhi!” Tần Phong lập tức nhào tới, một tay bị miệng lại giúp nàng, tay kia thì đặt lên lưng nàng, truyền chân khí vào cơ thể nàng, giúp nàng bảo vệ tâm mạch. “Đều là do ta không tốt. Nàng muốn xuất hiện khi nào cứ xuất hiện, muốn nói gì thì cứ nói, đừng tức giận mà động chân khí!”
“Đừng lãng phí sức nữa, ngày mai chàng còn phải lên võ đài tỷ võ.” Mạc Tình cố kìm nén những giọt nước mắt đẩy tay Tần Phong ra. “Nếu chàng thua thì Thanh Long Nhi sẽ gả cho người khác đấy!”
“Lần này nàng về đây chỉ là để nói với ta câu này thôi sao?”
“Ta thật lòng chúc phúc cho chàng mà. Làm rể hiền của võ lâm minh chủ, cưới được người con gái mà mình thật lòng yêu thương..”
“Đến bây giờ mà nàng vẫn chưa hiểu sao?” Tần Phong nhìn vào mắt Mạc Tình. “Ta hoàn toàn không yêu Long Thanh Nhi, người ta yêu thực sự chính là nàng.”
Câu nói này của Tần Phong khiến Mạc Tình không thở được một lúc lâu. Câu nói nghe thì có vẻ chân tình nhưng thực tế lại vô trách nhiệm này nếu thốt ra từ miệng của một người đàn ông khác thì có lẽ sẽ khiến người ta vô cùng căm ghét, nhưng khi được Tần Phong nói ra cùng với ánh mắt trong veo, không vướng một hạt bụi của y thì khiến nàng cảm động đến nỗi có thể chết vì y.
“Phong, ta…” Thật ra câu mà nàng muốn nói là: “Ta cũng chỉ yêu có một mình chàng!” nhưng đáng tiếc, khi sinh mệnh đã đi đến bước cuối cùng, nàng hà tất phải níu chặt tay y, ràng buộc y, khiến y đau khổ vì bất lực khi phải nhìn nàng chết đi…
Nhưng Mạc Tình không sao ngờ được là Tần Phong lại nói: “Nàng không cần phải nói… Ta biết nàng yêu ta.”
“Chàng…”
“Từ cái hôm nàng ở trong sơn động, ta cảm nhận được nàng vẫn còn yêu ta, hay nói đúng hơn là tình yêu nàng dành cho ta thật ra chưa bao giờ thay đổi.” Tần Phong thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. “Tình nhi, rốt cuộc thì nàng muốn ta phải làm sao đây? Ta có thể không chấp nhất sai lầm của nàng sáu năm trước, cũng có thể không để bụng chuyện nàng sống chung với Lạc Vũ Minh sáu năm trời, thậm chí ta có thể vì nàng mà không cưới Long Thanh Nhi… nhưng rốt cuộc thì nàng có thể xác định được đâu mới là người đàn ông mình cần không? Nàng không thể đi tìm một chỗ dựa dẫm lúc mình cô đơn, rồi lại tìm sự kích thích khi cuộc sống yên ổn.”
Mạc Tình không thể chịu được nữa, nước mắt tuôn rơi xuống khăn trải gường dính màu làm vết máu loang ra một mảng.
“Ta không có! Ta chưa từng làm thế! Ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng, là do chàng không cho ta cơ hội!”
“Vậy hãy đi theo ta!” Y xoay vai nàng lại, nhìn vào mắt nàng một cách kiên quyết. “Ta chỉ nói câu này một lần thôi. Nếu nàng thật lòng muốn ở bên cạnh ta thì hãy đi theo ta, cả đời này không được gặp lại Lạc Vũ Minh nữa!”
Mạc Tình ngồi thẳng dậy, hít một hơi thật sâu mới có được chút sức lực. “Mai ta sẽ đi xem chàng tỷ võ, chàng không được thua đấy..”
“Được lắm!” Tần Phong buông nàng ra, người y như đang run lên.
Lúc ra đến cửa phòng, Tần Phong dừng lại một chút, nói với nàng một câu: “Đa tạ.”
Sau đó, y dứt khoát quay người đi, không ngoảnh đầu lại.
Nghe tiếng đóng cửa ở dưới lầu, Mạc Tình loạng choạng chạy tới bên cửa sổ.
Nàng thấy Tần Phong đứng nhìn lên cái cây đang trút lá lả tả, thấy y đưa tay ôm ngực, chống vào gốc cây ngồi xuống rồi đứng lên, lê từng bước đi xa..
“Lạc Vũ Minh, tên khốn nạn, ngươi ra đây cho ta!” Mạc Tình gào théo trong đau đớn.
Nàng vừa dứt lời, Lạc Vũ Minh liền bay từ trên nóc nhà xuống, mặt cười tươi hớn hở. “Nếu không chính tai nghe thấy thì ta sẽ không thể nào tin được Tần Phong cũng có lúc phải khép nép, hạ mình đi cầu xin cô như vậy mà cô lại không cho hắn một cơ hội là sao?”
“Ngươi đừng có nằm mơ! Ngươi đê tiện, bỉ ổi cỡ nào ta còn không biết sao?” chắc chắn Lạc Vũ Minh sẽ không tốt bụng đến mức để mặc cho Tần Phong mang nàng đi. Chỉ cần Tần Phong vừa dẫn nàng bước ra khỏi cánh cửa này thì nhất định sẽ thân bại danh liệt, mất hết tất cả, bị người ta phỉ nhổ cả đời này.
Nếu nàng có thể ở bên cạnh y cả đời thì cũng không sao, nhưng mà nàng sắp chết.
Lạc Vũ Minh lại bật cười, nói: “Vậy cô có biết mục đích của ta đã sớm đạt được rồi không?”
“Mục đích gì?”
“Khiến hắn giống như ta vậy sống một cuộc sống người ngoài nhìn vào thì có vẻ vẻ vang, đủ đầy nhưng thực tế lại sống như trong một thế giớ tối tăm không thấy ngày mai, trước mắt hoàn toàn không có lấy một tia hy vọng… Hắn có được mọi thứ nhưng lại chưa bao giờ vui vẻ. Hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nhưng lại không thể nào có được người mình yêu…”
“Ngươi nói rõ ra xem.”
“Được thôi, vậy cô hãy nghe cho kĩ đây. Sáu năm rồi, cô có biết sáu năm qua Tần Phong đã sống như thế nào không? Lạc Vũ Minh dừng lại một chút, ngồi xuống bên chiếc bàn, bưng chén trà rót hơn một nửa kia lên để nhuận giọng rồi ung dung nói tiếp: “Trước đây, Tần Phong ghét nhất là mùi vị cay nồng của rượu, chỉ vài ba chén là hắn đã say, đầu đau như búa bổ, có chết cũng không chịu uống quá năm chén. Nhưng cô nhìn xem, bây giờ hắn coi rượu như mạng sống, giống hệt kẻ nghiện rượu, bởi vì hắn muốn quên cô đi..”
Mạc Tình nhớ lại bộ dạng của Tần Phong mỗi khi bưng chén rượu lên, nhớ tới cảnh y uống hết chén này đến chén khác, trông rất thong dong nhưng thực tế thì đầu đau như búa bổ…
“Cô cảm thấy Tần Phong lạnh lùng, tàn nhẫn ư? Trước kia ta cũng cảm thấy như thế, mãi đến một hôm ta nhìn thấy hắn ngồi mài một cây trâm ngọc trong sân vườn của một khách điếm, vừa mài vừa cười ngây ngô…” Lạc Vũ Minh đưa tay rút cây trâm ngọc trên đầu Mạc Tình, bẻ gãy nói, lấy từ trong đó ra một tờ giấy bị cuộn lại. “Ta mới biết thì ra hắn cũng có lúc động lòng.”
Mạc Tình cả kinh, giật lấy tờ giấy. Khi nhìn thấy hình vẽ trên giấy thì đầu óc nàng trở nên trống rỗng.
Trong bức tranh là một bóng người lẻ loi đúng dưới gốc cây hoa vàng để chờ đợi người trong lòng mình. Tuy chỉ là vài nét bút phác họa đơn giản nhưng cũng có thể nhận ra Tần Phong đã dốc hết tâm trí vào đó. Ánh mắt của nàng dịu dàng như nước, nụ cười mỉm làm rung động lòng người.
Bên cạnh đó có hai hàng chữ nhỏ: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy. Trừ khước Vu Sơn bất thị vân1.”
1.Có nghĩ là: Tùng qua biển lớn, không gỉ nước. Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
Lời của Tần Phong bỗng văng vẳng bên tai nàng: “Kỹ thuật của ta không được tốt lắm, đóa hoa mai chạm khác trên đời này cũng không khéo léo nhưng bên trong có một bản đồ kho báu chứa toàn bộ tài sản mà ta tích cóp được cả đời này. Nàng nhất định phải giữ thật kĩ. Đương nhiên, nếu muốn xem thì nàng có thể bẻ gãy nó.”
“Tại sao lại là ta?” Nãng ngã quỵ xuống đất. Đáp án mà nàng luôn muốn biết thì ra vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
“Tại sao lại không phải là cô? Vốn luôn chính là cô mà. Ngoại trừ cô, hắn đâu có người nào khác. Cô nghĩ tại sao ta lại tốn nhiều công sức để hắn đánh mất cô?” Lạc Vũ Minh hài lòng thưởng thức vẻ ngạc nhiên trên mặt nàng. “Ta cũng không ngại nói cho cố biết một chuyện. Hôm ấy, trước khi về nhà, suýt chút nữa Tần Phong đã chết trên Phi Hồng Sơn. Nếu không phải ta không muốn để cho hắn chết một cách dễ dàng như thế, đến báo cho quan phủ đi cứu hắn thì cô nghĩ hắn còn mạng mà trở về được sao? Hắn bị đâm một kiếm, ngay cả băng bó vết thương cũng không màng, lĩnh thưởng xong là vội vã chạy về để gặp cô, không ngờ lại tận mắt chứng kiến cảnh cô và ta ở trên giường…”
“Đừng nói nữa!”
“Đau lòng rồi à? Còn có chuyện khiến cô đau lòng hơn đây. Đường Kiệt nói kể từ bảy năm trước, Tần Phong chưa từng đến Đường Môn thăm huynh ấy, thế mà hai ngày trước đột nhiên hắn lại chạy đến Đường Môn để cầu xin huynh ấy đến xem bệnh cho cô… Cô làm tổn thương hắn đến vậy mà hắn còn nói: chỉ cần có thể cứu mạng cô thì cho dù bảo hắn chết cũng chẳng sao. Ồ đúng rồi, quên nói cho cô biết tại sao hắn lại muốn cưới Thanh Long Nhi. Cô cho rằng hắn cần ngôi vị minh chủ võ lâm hữu danh vô thực ấy sao? Nếu hắn thực sự coi trọng hư danh thì năm đó đã không phục độc tự sát mà hợp tác với Đường kiệt và Long Thừa Vân để diệt trừ Du Minh Môn rồi.”
Mạc Tình bất lực ngồi đó, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bao nhiêu năm qua, nàng vẫn luôn muốn hỏi Tần Phong: “Tại sao không yêu ta, không cần ta?”
Bây giờ chân tướng đã được phơi bày, để nàng nhìn thấy vết thương lòng đẫm máu của Tần Phong, nàng thà rằng mang nghi vấn này suốt đời, chết không nhắm mắt.
“Thật ra hắn cưới Thanh Long Nhi chỉ vì thích cái tên của nàng ta mà thôi. Hắn thích nhất là sau khi uống say mèm, đi tìm Thanh Long Nhi, nói với nàng ta: “Tình nhi, ta rất nhớ nàng!”
“Tại sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này?”
“Cô nói xem! À đúng rồi, suýt nữa ta quên nói cho cô biết một chuyện hết sức quan trọng. Ba năm trước, Tần Phong đã từng đến đại mạc để tim cô. Hắn tìm ròng rã nửa năm trời, đi khắp đại mạc, tìm khắp các bộ lạc để nghe ngóng tin tức của cô. Hắn còn gặp Lam Hạo, hỏi Lam Hạo có từng gặp cô hay không. Lam Hạo hỏi hắn tại sao lại muốn tìm cô rồi nói với hắn: “Ta sinh ra ở đại mạc, lớn lên ở đại mạc, trong đại mạc này không có chuyện gì là ta không biết nhưng ta chưa từng nghe nói có một nữ nhân nào tên là Mạc Tình…” thì hắn mới chịu quay về Trung Nguyên. Hắn còn nhờ Lam Hạo tìm cô, nói là nếu tìm thấy cô thì nhất định phải giúp hắn hỏi cô một câu.”
“Câu gì?”
“Mặt trời lặn trên đỉnh Hoa Sơn rất đẹp, nàng có còn muốn ngắm lại một lần nữa không?”
“…”
Nếu Mạc Tình còn có nội lực thì nàng nhất định sẽ rút gân, lột da gã đàn ông tàn nhẫn, độc ác đang đứng trước mặt mình ngay tức khắc để xem xem dưới lớp da người ấy là một trái tim đen tối như thế nào.
Đáng tiếc là nàng chỉ có thể dùng sức lực nhẹ như xua muỗi để đấm vào ngực hắn, trút nỗi căm hận của mình.
Lần này, Lạc Vũ Minh không đánh trả, cũng không né tránh, cứ đứng yên đó để mặc nàng đánh, cho đến khi hai tay nàng đau đến tê dại…
Sau đó, Mạc Tình bắt đầu đập phá những thứ trong phòng. Nghe những tiếng vỡ tan vang lên, nàng cảm thấy sự bực bội trong lòng mình dịu đi đôi chút.
Những gì có thể dập đã đập hết, Mạc Tình bắt đầu ho ra máu. Ngực nàng đau như muốn vỡ tung, cuối cùng không chịu được nữa mà hôn mê bất tỉnh.
Trong cơ mê, giữa lúc ý thức đang tan rã, nàng cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng bay về phía chân trời, cúi xuống là có thể nhìn thấy mây khói lượn lờ, ngưng tụ ngàn năm trên đỉnh Hoa Sơn, trong sáng vô ngần, ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy ngôi sao rực rỡ nhất ở phương đông treo lững lờ giữa đêm đen kịt.
Nàng nghe được một giọng nói khàn khàn hỏi mình rằng: Đời này đi đến cuối cùng, nàng có từng hối hận?
Nàng ngẫm nghĩ thật kĩ, thật lâu, sau đó lặng lẽ gật đầu:
Ăn năn không dứt, máu và nước mắt cả một đời!
Hận không thể trở về giấc mộng ngày xưa cũ!
*
* *
Khi Mạc Tình tỉnh lại thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vậy là đã qua giờ Ngọ. Nàng ngồi bật dậy, vén chăn, bước xuống giường, không kịp nghĩ xem tại sao mình lại ngủ trên giường.
Lạc Vũ Minh đang thu dọn đồ đạc, thấy nàng tỉnh lại thì quay sang nói: “Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta về quan ngoại thôi.”
“Ta muốn gặp Tần Phong, ta có lời nhất định phải nói với chàng!” Nàng bất chấp tất cả, định chạy ra ngoài nhưng vừa đi đến cửa đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lạc Vũ Minh vang lên từ phía sau.
“Được thôi, cô đi kể cho Tần Phong nghe hết mọi chuyện đi. Bây giờ hắn đang tỷ võ trên võ đài, có lẽ đã thắng rồi đó… Ta muốn xem hắn làm sao đối mặt với cô, đối mặt với toàn bộ những người trong giang hồ.”
Hai chân nàng như bị đóng đinh xuống đất, không bước thêm bước nào được nữa. Nàng hiểu rõ bệnh tình của mình hơn ai hết, bây giờ không chỉ ho ra máu mà tối đến còn không thở được, cứ tiếp tục thế này thì nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được vài ngày nữa.
Lạc Vũ Minh thấy nàng do dự thì nói tiếp: “Nếu cô thật lòng yêu hắn thì hãy đi theo ta, cả đời này đừng gặp lại hắn nữa.”
Đúng vậy, muốn thể hiện tình yêu với y bằng cách ấy sao?
Thật sự muốn để y biết được chân tướng, khiến nửa đời còn lại của y chỉ còn sự hối hận sao?
Nếu Tần Phong thật lòng yêu nàng thì chắc chắn cũng không muốn nàng đau khổ, chắc chắn y cũng hy vọng nàng có thể tỏa sáng trước mặt bao nhiêu người, sống cuộc sống hạnh phúc và viên mãn!
Giống như nàng cũng hy vọng y như thế…
Nàng lau nước mắt, quay về phòng, ngồi xuống, lấy son phấn ra trang điểm thật lộng lẫy, tỉ mỉ búi tóc thật khéo léo, gọn gàng rồi thay một bộ váy màu đỏ tươi dài chấm đất.
Nàng nhìn vào gương, nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ trên đỉnh Hoa Sơn, nhớ lại nụ cười rung động lòng người của y, nhớ lại những lời thề nguyền, hứa hẹn mà y đã nói trong khách điếm nhỏ ấy, mặc dù nó chưa được thực hiện.
Và cả câu “Ta yêu nàng” mà y đã nói!
Mạc Tình mỉm cười. Đó là nụ cười tươi sáng, long lanh nhất trong cuộc đời của nàng, giống như hoa ưu đàm dùng hết sinh mệnh của mình để nở rộ lần cuối cùng.
“Ta phải đi gặp chàng.” Nàng hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng nói mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút nhưng âm thanh thốt ra vẫn run rẩy.
Nhìn qua gương, nàng thấy Lạc Vũ Minh đang cẩn thận sắp xếp từng món, từng món đồ, giống như trên tay hắn đều là bảo vật, hoàn toàn không rảnh để đếm xỉa tới nàng.
Nàng nói lớn tiếng hơi một chút: “Bất luận thế nào thì ta cũng phải đi gặp chàng lần cuối.”
“Cô có trang điểm đẹp hơn nữa cũng vô dụng thôi. Người hắn cưới đâu phải là cô!”
“Đẹp ư? Đợi đến khi ngươi chết, ta sẽ mặc bộ y phục này cho ngươi xem!”
“Cô! Cô nhất định phải ép ta, có đúng không?” Lạc Vũ Minh ném mạnh bọc đồ trên tay xuống đất, quay người nhìn trừng trừng vào bóng nàng trong gương. “Bộ y phục này cô để dành cho Tần Phong xem đi!”
“Ngươi có ý gì vậy?”
“Đi thôi, không còn sớm nữa, muốn gặp hắn lần cuối thì mau đi thôi!”
*
* *
Võ đài, nơi tụ tập mấy ngàn người chờ tỷ thí không hề hỗn loạn như Mạc Tình nghĩ. Người của các môn các phái đều ngồi đúng vị trí của mình, yên lặng nhìn lên võ đài xem tỷ thí. Những người rảnh rỗi không liên quan thì đứng ngoài rào chắn phía xa xa để nhìn, cho dù có bàn luận vài câu thì cũng cố gắng nói thật nhỏ.
Mạc Tình đi phía sau Lạc Vũ Minh, vừa xuất hiện thì toàn bộ ánh mắt ở đây đều tập trung lên người nàng, cứ như muốn nhìn xuyên qua nàng, ngay cả gã đàn ông đang định lên đài tỷ thí cũng phải ngồi xuống, lén nhìn, ngắm dung nhan kiều diễm của nàng.
Nàng lập tức liếc nhanh về phía võ đài, trên ấy có một người đàn ông vóc dáng thấp bé, vẻ ngoài sớm đã quá tuổi thành gia lập thất. Không phải Tần Phong. Nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nàng nhìn vào đám người đông nghìn nghịt, rất nhiều hiệp khách còn trẻ của các môn phái bị thương, có vài người đang trị liệu vết thương, nhưng trong đó không có Tần Phong.
Nàng quay người nhìn phía sau lưng mình, vừa liếc mắt là nhìn thấy Tần Phong. Y đứng cách nàng rất xa, rất xa.
Y đang trò chuyện với Nam Cung Lăng. Nụ cười nho nhã, ánh mắt sáng ngời, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ hào hứng, phấn chấn, hoàn toàn không có vẻ gì là nản chí.
Ngay lúc nàng đang hoài nghi phải chăng đêm qua Lạc Vũ Minh chỉ bịa đặt để lừa gạt, chọc tức mình thì nhìn thấy Tần Phong thoáng quay mặt qua, ánh mắt hờ hững khẽ lướt qua mặt nàng, sau đó lập tức rời đi, quay sang tiếp tục trò chuyện với Nam Cung Lăng.
Cho dù chỉ là ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên môi y bỗng cứng đờ trong thoáng chốc.
Nàng bước tới một bước nhưng lại bị Lạc Vũ Minh kéo cánh tay.
“Không phải cô định đi gặp hắn, nói lời yêu đương ngay giữa ba quân thiên hạ đấy chứ?”
“Cảm ơn đã nhắc nhở!” Nàng định thu ánh mắt lại thì nhìn thấy Khúc Du đang ngồi bên cạnh Nam Cung Bùi Âm. Khúc Du vừa nhìn thấy nàng thì lập tức cúi đầu một cách hờ hững.
Khúc Du và Nam Cung Bùi Âm ngồi rất sát nhau, mặc dù giữa họ không có cử chỉ nào thân mật nhưng khi nàng ta nhìn Nam Cung Bùi Âm, tình cảm trong ánh mắt rất dễ nhận ra.
Mạc Tình cúi xuống, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, gió thu ùa qua lạnh đến tận xương.
“Nào, ngồi bên này đi.” Lạc Vũ Minh kéo nàng lại, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Đường Kiệt, cất giọng hỏi hắn: “Xem ra ta vẫn chưa bỏ lỡ phần đặc sắc nhất nhỉ?”
“Thu Nhất Lôi quả nhiên danh bất hư truyền, luyện Thiên Sơn kiếm pháp đến mức xuất quỷ nhập thần.”
“Ồ, thế sao? Đây là Thu chưởng môn của phái Thiên Sơn à? Trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của ta đấy!”
“Đúng vậy, mới ba mươi tuổi mà đã luyện Thiên Sơn kiếm pháp đến trình độ thế này thì cũng coi như một kỳ tài võ học…” Đường Kiệt dừng lại một chút rồi bỗng nhìn sang Mạc Tình, ung dung nói: “Có điều so với môn chủ của Du Minh Môn thì chẳng là gì cả.”
Mạc Tình vốn không hề quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ vì nàng đang chú ý đến Tần Phong ở phía xa xa. Lúc y nói chuyện, cứ như là gió xuân ùa tới, khi thì mỉm cười, khi thì gật đầu, tán gẫu hết sức ăn ý với Nam Cung Lăng, từ đầu đến cuối không hề xem Thu Nhất Lôi xuất chiêu thế nào.
….
Lúc này, Thu Nhất Lôi ở trên võ đài đã dùng chân đá bay đối thủ rơi xuống đài.
Đợi khoảng chừng nửa khắc, thấy không ai dám lên khiêu chiến nữa, Uông tổng quản của Long Gia Bảo mới đứng lên, cất cao giọng hỏi: “Còn có vị nào muốn tỷ thí nữa không? Nếu không có thì người thắng cuộc hôm này sẽ là Thu chưởng môn.”
Long bảo chủ vẫn ung dung, điềm tĩnh ngồi bên cạnh nhìn nhưng Long Thanh Nhi thì không được bình tĩnh như ông ta, không ngừng nhìn trước ngó sau.
Vừa nghe thấy thắng thu sắp được định đoạt, có vài chàng thiếu niên không kìm được nữa, hăm hở xắn tay áo thi nhau lên võ đài. Kết quả là, vừa xuất được vài chiêu thì những người này đều bị đáng cho tơi bời, những tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên.
Thu Nhất Lôi đâm kiếm xuyên qua cơ thể của kẻ khiêu chiến cuối cùng còn lại trên võ đài, nheo đôi mắt vốn đã bé tí lại, hai bên ria mép thoáng nhếch lên, đắc ý thu kiếm trước mặt Long Thanh Nhi, lau máu trên kiếm, cố tình làm ra vẻ ngạo nghễ, vênh váo: “Hừ, ta khuyên các người đừng có tự tìm đường chết nữa!”
Sau một khoảng thời gian dài im lặng, cuối cùng Long bảo chủ không bình tĩnh được nữa, phải nhìn về phía Tần Phong. Ông ta vừa đưa mắt nhìn thì vô số ánh mắt khác cũng nhìn theo tầm mắt của ông ta.
Tần Phong trả lời bằng một nụ cười mỉm, giống như đang nói: Đừng nhìn ta, các người cứ tiếp tục đi!
Thu Nhất Lôi nhìn chằm chằm Tần Phong một lúc, sau đó lại lau vết máu còn chưa khô trên lưỡi kiếm, lớn tiếng gọi: “Tần Phong, đừng nói ngươi cũng sợ tới mức không dám lên đây!”
Tần Phong cúi đầu, xoa xoa trán, nhìn qua kẽ ngón tay, xuyên qua tầng tầng lớp lớp để tìm kiếm ánh mắt của nàng,
Tình cảm nồng nàn, dào dạt không cần phải nói bằng lời.
Ngàn vạn câu yêu thương, ân ái không bằng hiểu rõ trong tim.
Nàng biết Tần Phong đang đợi điều gì. Y đang đợi nàng nói: Đừng lên!
Nàng mỉm cười. Nụ cười đã được luyện tập trước gương nhiều lần chắc chắn là rất đẹp!
Mong muốn duy nhất của nàng là mấy mươi năm sau, khi tỉnh giấc giữa đêm khuya, Tần Phong vẫn còn nhớ rõ nụ cười này của nàng.
Lạc Vũ Minh choàng tay qua vai nàng rất đúng lúc, còn vuốt ve cánh tay nàng một cách yêu thương, trìu mến…
“Nếu Thu chưởng môn đã có lời mời nồng nhiệt như thế…” Tần Phong vừa nói vừa từ từ đứng dậy, thở hắt ra một hơi thật dài. “Vãn bối từ chối thì bất kính quá!”
Bốn phía của võ đài trở nên xôn xao vì thấy Tần Phong đã đứng lên, tất cả mọi người đều mở to mắt, ánh mắt đổ dồn về phía y. Những người đứng phía sau cũng bắt đầu chen lấn tới trước, gây nên cơn náo động.
Tần Phong tung người bay lên võ đài, tà áo trắng nhẹ nhàng phất phơ trong gió trông hết sức xuất trần. Nhờ có áo trắng làm nền, dung mạo khôi ngô, anh tuấn kia càng trở nên bất phàm. Ánh mắt lấp lánh như sao đầy vẻ kiên định và cố chấp. Đôi môi hơi mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm. Y mang nụ cười mê hồn này để nhìn một lượt tất cả những người bên dưới, duy chỉ không thèm liếc mắt nhìn Mạc Tình một cái.
Khuôn mặt vốn không đến nỗi xấu xí lắm của Thu Nhất Lôi bỗng khiến người ta muốn nôn ọe.
Đường Kiệt bỗng ép giọng xuống thật nhỏ: “Bất luận lúc nào thì Tần Phong cũng có thể cười được, nhưng những lúc khác nhau thì nụ cười ấy có ẩn ý khác nhau, khi hiểu được cảm xúc ẩn chứa sau nụ cười ấy thì sẽ phát hiện hắn rất có sức hút, không nữ nhân nào có thể kháng cự được… Cô thấy đúng không. Lạc phu nhân?”
Mạc Tình nhìn Thu Nhất Lôi tung một chiêu Kiếm Bay Đầy Trời, Tần Phong thì vội vàng né tránh. Đồng thời lúc đó, Thu Nhất Lôi chiêu thức linh hoạt, biến hóa vô cùng mà tung ngay chiêu tiếp theo, chiêu nào chiêu nấy có khí thế bức người. Tần Phong chỉ phòng thủ chứ không tấn công, rất nhiều lần suýt trúng phải đòn hiểm của Thu Nhất Lôi, may mà y là Tần Phong, nếu không thì có chết mười lần cũng không đủ.
Nghe Đường Kiệt hỏi thế, nhất thời Mạc Tình không biết phải trả lời thế nào. “Có lẽ là thế.”
“Phu nhân xem rất chăm chú, không biết có hiểu hay không?”
“…” Nàng nhìn sang Đường Kiệt, vẻ mặt của hắn thâm sâu khó lường, ánh mắt rất sắc sảo.
“Lạc phu nhân cảm thấy ai sẽ thắng trong trận tỷ thí này?”
Nàng nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Theo ta thấy thì Thu chưởng môn đã chiếm thế thượng phong, Tần Phong hoàn toàn không có sức mà chống lại nữa.”
Lạc Vũ Minh tiếp lời vì không đồng ý: “Thu Nhất Lôi đã đấu mấy chục trận, tiêu phí khá nhiều thể lực. Kế đợi kẻ địch tiêu hao hết sức rồi mới tấn công này của Tần Phong rất hay, ra tay chưa đầy ba mươi chiêu sẽ nắm chắc phần thắng.”
Đường Kiệt nói: “Chiêu ngồi đợi người khác tiêu hao thể lực này ai mà chẳng biết dùng, vấn đề là phải xem ai nhẫn nhịn được tới cùng mà thôi.”
Mạc Tình không xem nữa. Nói thật thì trận tỷ thí này cũng chẳng có gì đáng để hồi hộp theo dõi cả.
Tần Phong sớmđã hiểu rõ từng chiêu thức của Thu Nhất Lôi, chỉ cần Thu Nhất Lôi sử dụng chiêu thức ấy thêm lần nữa thì chắc chắn sẽ phải thất bại. Mà Thiên Sơn kiếm pháp chỉ vỏn vẹn có ba mươi sáu chiêu, cho nên Tần Phong đánh chưa đầy ba mươi chiêu là có thể thắng.
“Ngài hiểu Tần Phong lắm sao?” Mạc Tình hỏi Đường Kiệt. Không biết tại sao nhưng nàng phát hiện hôm nay Đường Kiệt nói rất nhiều, nhất là thường xuyên muốn trò chuyện với nàng, có vẻ rất khác thường.
“Tần Phong là một người rất đơn giản, rất dễ để hiểu huynh ấy.”
“Đơn giản?” Mạc Tình không hề đồng tình với câu nói này của Đường Kiệt. Nàng luôn cảm thấy Tần Phong thâm sâu đến khôn lường, nàng mất bảy năm mà vẫn không thể nào nhìn thấu được y.
Đường Kiệt di chuyển xe lăn đến gần Mạc Tình thêm một chút: “Cô đừng nhìn vào vẻ mặt của huynh ấy, đừng nghe những gì huynh ấy nói, đặc biệt là đừng nhìn nụ cười của huynh ấy, chỉ cần nhìn vào đôi mắt là có thể thấu hiểu được huynh ấy.”
Nàng vẫn không cách nào hiểu nổi, bởi vì mỗi lần Tần Phong nhìn nàng thì ánh mắt y đều mơ màng, luôn có rất nhiều thứ pha tạp ở trong ấy.
Nàng đã từng thử rất nhiều lần, muốn nhìn thấu ý nghĩ thật sự của y qua đôi măt ấy nhưng kết quả vẫn là vô ích.
“Đương nhiên là cô không thể nào hiểu được ánh mắt của hắn.” Lạc Vũ Minh lạnh lùng nói chen vào. “Bởi vì, những lúc hắn nhìn cô, đến cả bản thân hắn còn không biết mình đang nghĩ gì nữa là!”
Đường Kiệt bật cười, giống như vừa nghe một câu chuyện khá hài hước, cười một cách rất cường điệu: “Ta tưởng rằng Tần Phong chỉ mất hồn mất vía vì một nữ nhân thôi chứ…”
“Một nữ nhân?”
“Con người Tần Phong ngạo mạn, lạnh lùng, lập di, phóng khoáng nhưng lại rất thẳng thắn, vô tư và lương thiện. Với võ công và cá tính của huynh ấy, chắc chắn có thể vùng vẫy trong giang hồ như cá gặp nước, đáng tiếc lại gặp phải nữ ma đầu kia. Nữ nhân đó xé nát sự ngạo mạn của huynh ấy, làm tan chảy sự lạnh lùng của huynh ấy, đạp tan sự lập dị và phóng khoáng của huynh ấy, cuối cùng còn bóp chết sự thẳng thắn, vô tư và lương thiện của huynh ấy nữa!”
“Thế sao?” Mạc Tình cảm thấy dường như mỗi câu nói của Đường Kiệt đều có ẩn ý, giống như muốn thăm dò điều gì từ nàng vậy. Vì thế, nàng cố che giấu những con sóng đang cuộn lên trong lòng mình, buộc mình phải bình tĩnh mà ứng đối.
“Nếu là Tần Phong của trước kia, chắc chắn huynh ấy sẽ không vì một người mình không yêu mà quyết đấu với người khác.”
Ánh mặt trời buổi chiều trở nên nóng bức hơn, chiếu vào làm mắt nàng khó chịu. Một giọt nước mắt nhỏ xuống bộ y phục mà đỏ tươi.
Đường Kiệt nhìn vào mắt nàng, ung dung nói: “Huynh ấy hoàn toàn không muốn ra tay, nếu không Thu Nhất Lôi đã thua từ lâu rồi.”
Làm sao nàng lại không biết điều đó cơ chứ! Nàng và Tần Phong đã từng giao chiến với nhau, nàng biết một khi y đã xuất chiêu thì sẽ dùng toàn lực để đánh, dứt khoát và quyết liệt. Nhưng bây giờ mỗi chiêu thức của y đều lộ ra sự chần chừ, lưỡng lự.
Đường Kiệt lại nhích xe lăn đến gần nàng hơn nữa, kề sát vào tai nàng, nói nhỏ: “Sáng sớm hôm nay huynh ấy đã hỏi ta nếu cô có võ công thì có thể dùng nội lục để bảo vệ tâm mạch, giữ lại tính mạng hay không.”
“Cái gì?” Nàng cả kinh, hỏi lớn tiếng.
“Huynh ấy mà không còn võ công thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Đâu phải ai cũng may mắn như cô, có thể bình an vô sự ẩn mình suốt sáu năm trời…

Cuối cùng, mũi kiếm của Tần Phong dừng lại ngay trước cổ họng của Thu Nhất Lôi.
Thu Nhất Lôi toát mồ hôi lạnh.
Long bảo chủ nhẹ nhàng vỗ tay cổ vũ.
Long Thanh Nhi hưng phấn đến mức gần như không ngồi yên được.
“Ta tuyên bố người thắng cuộc trong đợt tỷ thí hôm nay là…” Uông tổng quản còn chưa nói hết lời thì đã có người cắt ngang: “Đợi đã!”
Khi giọng nói của Lạc Vũ Minh cất lên thì Mạc Tình mới phát hiện chiếc ghế bên cạnh mình đã trống không, còn Đường Kiệt thì lắc đầu: “Ta đã nói là ai cũng biết dùng chiêu đợi người khác tiêu hao thể lực này mà, vấn đề là phải xem ai nhẫn nhịn được tới cuối cùng.”
Lạc Vũ Minh chậm rãi bước lên võ đài, vẻ mặt hết sức ung dung.
Tần Phong ngơ ngác lùi một bước, nhìn xuống phía dưới, nhíu mày hỏi: “Minh, tại sao vậy?”
Mấy ngàn ánh mắt khác thường không nhìn Lạc Vũ Minh nữa mà đổ dồn về phía Mạc Tình, Tần Phong cũng nhìn về phía nàng theo họ.
Lạc Vũ Minh nhân cô hội này tung một kiếm. Tần Phong không hề có sự chuẩn bị trước chiêu thức hết sức đột ngột này.
May mà trước giờ phản ứng của y vẫn nhanh nhẹn hơn người thường nên nhanh chóng lách người, né sang một bên. Nhưng cánh tay y vẫn bị kiếm cắt trúng, máu đỏ nhuộm hồng cả tà áo trắng.
Mạc Tình hét lên một tiếng, giật mình đứng bật dậy.
Nàng nhớ rất rõ lúc nãy trước khi đến đây Lạc Vũ Minh đã nói: “Bộ y phục này cô để dành mặc cho Tần Phong xem đi!” Bây giờ mới hiểu hàm ý của câu nói này.
Hắn muốn giết Tần Phong!
Lạc Vũ Minh hoàn toàn không cho Tần Phong có cơ hội được nghỉ ngơi, liên tục tung mấy chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều hiểm độc, không chừa chút đường sống.
Thân mình của Tần Phong cứ lách qua lách lại giữa những đường kiếm, cực kỳ nguy hiểm nhưng thanh kiếm trong tay y vẫn nằm yên, không được rút ra khỏi vỏ.
Đối với Mạc Tình thì quyết đấu là một chuyện hết sức bình thường, đối mặt với đối thủ có lợi hại tới đâu đi nữa thì nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này nàng cảm thấy như thanh kiếm của Lạc Vũ Minh đang lượn quanh người mình, đáng sợ tới nỗi khiến nàng thấy nghẹt thở.
“Tần Phong!” Trong tình huống ấy, nàng hoàn toàn không còn hơi sức đâu mà bận tâm tới chuyện những người khác sẽ nghĩ thế nào, chỉ biết chạy nhanh tới bên võ đài, nắm lấy bậc đá cao hơn vai mình, hét lên: “Sao chàng còn chưa đánh trả? Hắn muốn giết chàng đấy!”
Động tác của Tần Phong chậm một nhịp vì câu nói ấy, nên kiếm của Lạc Vũ Minh lại cắt qua vai trái của y khiến chiếc áo trắng lại có thêm một vết máu đỏ…
Mạc Tình cắn răng, đạp chân lên bậc đá để bò lên võ đài, không thèm nhìn những ánh mắt khinh bỉ còn sắc bén hơn cả đao kiếm phía trước, chắn giữa Tần Phong và Lạc Vũ Minh.
“Đủ rồi! Lạc Vũ Minh, chàng đã nhẫn nhịn ngươi tới mức này, ngươi còn chưa thỏa mãn hay sao?”
“Thế nào, cô đau lòng rồi à?” Lạc Vũ Minh tra kiếm vào vỏ, nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, nham hiểm.
“Ngươi!” Nàng biết có tranh luận với Lạc Vũ Minh cũng vô ích nên đành quay người lại, nói với Tần Phong: “Đừng đấu nữa! Đấu nữa thì không còn mạng để về đâu.”
Tần Phong quay mặt qua, lãnh đạm trả lời: “Lạc phu nhân, đa tạ sự quan tâm của nàng nhưng đã tỷ võ thì đương nhiên khó tránh khỏi thương vong. Ta không sao đâu!”
Long bảo chủ cố ý đằng hắng vài tiếng thật to, Uông tổng quản lập tức hiểu ý nên đứng dậy ngăn cản: “Lạc Vũ Minh, cậu và Tần Phong có ân oán cá nhân gì thì mời hai người tự giải quyết riêng với nhau, còn đây là võ đài tỷ võ chiêu thân của Long tiểu thư, về lý thì cậu đã có thê thất, không có tư cách tham gia tỷ thí, mời cậu rời khỏi đây!”
Lạc Vũ Minh hừ lạnh một tiếng, dùng giọng nói rõ ràng, mạnh mẽ đủ để ngàn người nơi đây nghe thấy mà hỏi: “Vậy xin hỏi Tần thiếu hiệp một câu, ngươi đã có thê thất chưa?”
Tần Phong giữ chặt vai trái, liếc nhìn Mạc Tình một cái, quay mặt đi, im lặng không trả lời.
Phía dưới, bắt đầu có người xì xầm bàn tán.
“Tần Phong có thê thất rồi sao?”
“Chưa nghe ai nói mà…”
“Khó nói lắm. Không ai không biết hắn ta phong lưu…”
“…”
Mặt Long bảo chủ lập tức biến sắc, ông ta lại che miệng ho vài tiếng.
Uông tổng quản vừa định lên tiếng thì Lạc Vũ Minh lại cất cao giọng: “Còn nữa, Tần Phong, người có dám thề với trời đất rằng ba ngày trước ngươi không làm chuyện vượt quá luân thường với nương tử của ta không?”
Không gian lập tức lặng ngắt như tờ, không khí yên ắn như cõi chết, người nào người nấy đều nín thở nhìn Tần Phong ở trên võ đài.
Thế nhưng y vẫn im lặng không nói gì.
“Lạc Vũ Minh, ngươi đừng ăn nói bậy bạ!” Mạc Tình thanh minh giúp y.
“Ta nói bậy?” Lạc Vũ Minh chỉ vào nàng, cười lạnh. “Tần Phong, tối qua ngươi đã nói những gì với cô ta? Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã nói ngươi chưa từng yêu Long Thanh Nhi, người ngươi yêu thực sự là cô ta!”
Tần Phong nắm chặt tay. Cũng bởi cử động mà vết thương trên cánh tay lại không ngừng trào máu.
Y nhìn Mạc Tình rồi lại nhìn Long Thanh Nhi đang che mặt chạy khỏi võ trường, mở miệng nhưng lại không thể phát ra bất cứ tiếng nào.
Nam Cung Lăng vừa định đứng dậy thì bị Nam Cung Bùi Âm ngăn cản. Ông ta chỉ vào gương mặt tái mét của Long Thừa Vân rồi chỉ lên võ đài, lắc đầu.
Còn Đường Kiệt thì vẫn giữ nguyên bộ mặt thâm sâu khó lường.
“Tại sao không trả lời?” Lạc Vũ Minh cười vài tiếng rồi nói lớn tiếng hơn giữa những tiếng xì xào dè bỉu của những người phía dưới: “Nếu ngươi đã không thừa nhận…”
Lạc Vũ Minh vung mạnh tay, tung một chưởng vào giữa mặt Mạc Tình. Hắn dùng lực rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh.
Mạc Tình tuyệt vọng nhắm mắt lại. Nàng biết Lạc Vũ Minh muốn giết nàng thì sẽ không ra tay ngay trước mặt Tần Phong. Nàng cũng biết một khi Tần Phong mà ra tay thì chẳng khác nào thừa nhận sự chỉ trích của Lạc Vũ Minh ngay trước mặt bao nhiêu người.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Tần Phong ôm chầm lấy nàng, xoay nửa vòng thập đẹp để dùng thân mình chắn một chưởng kia.
“Phong!” Mạc Tình nhìn máu trào ra từ khóe miệng của Tần Phong, tựa như đang lạc giữa cơn ác mộng, trời đất như sụp đổ.
Lạc Vũ Minh xuất chưởng không hề nhẹ, không cần nói cũng đủ biết y bị nội thương nặng tới đâu.
Nhưng nội thương có nặng cỡ nào cũng có thể chữa lành, còn thân bại danh liệt thì không thể cứu vãn.
Lạc Vũ Minh kéo nàng về phía mình, kề miệng vào tai nàng thì thầm: “Cô nhìn rõ rồi chứ? Cô còn nhớ ta đã từng nói là khiến hắn mất hết tất cả không?”
“Ngươi điên rồi!:”
“Ta vốn không định làm tới mức tuyệt tình như thế, là do cô ép ta thôi! Ta tốn bao nhiêu công sức làm những chuyện này là để cô biết kết quả của việc chọc giận Lạc Vũ Minh ta!” Lạc Vũ Minh bóp chặt cánh tay nàng, nghiến răng nói: “Chẳng phải cô yêu hắn sao? Chẳng phải cô rất nhớ hắn sao? Chẳng phải cô hy vọng hắn sống hạnh phúc sao? Ta nhất định sẽ khiến cô tận mắt chứng kiến hắn trở nên thân bại danh liệt như thế nào”
“Cô hỏi tất cả những người bên dưới xem loại đàn ông như thế có đáng để cô yêu không?” Nói xong, hắn kéo nàng đi xuống dưới võ đài.
“Đợi đã!” Tần Phong đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng. Bởi vì gắng sức nên vết thương trên cánh tay y lại trào máu, máu nhỏ từng giọt xuống đất. Y nhếch môi, trên mặt là vẻ kiên quyết trước nay chưa từng thấy: “Tình nhi, ta có vài câu muốn nói với nàng.”
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là sự si tình chưa bao giờ thay đổi.
Giờ khắc ấy, sự trào phúng và chỉ trích của những người bên dưới đã không còn quan trọng nữa. Y không để tâm thì nàng còn để tâm làm gì!
Nàng dùng hết sức để rút cánh tay mình ra khỏi tay Lạc Vũ Minh. “Chàng nói đi…”
Tần Phong đưa tay ra, giật mạnh một cái. Mạc Tình đứng không vững nên lập tức nhào vào lòng y.
Tần Phong kề sát mặt nàng, hơi thở ngắt quãng phả bên tai nàng. “Đường Kiệt hận nàng thấu xương, nếu hắn nhận ra thân phận của nàng thì chắc chắn sẽ không để nàng đi.”
“Ta biết..”
Tần Phong đột nhiên nắm chặt cổ tay Mạc Tình, một luồng chân khí cực mạnh chạy vào kinh mạch của nàng. Nguồn nội lực mạnh mẽ chạy vào cơ thể trống rỗng, nhanh tới mức như muốn xé toang cơ thể nàng để vào.
Nàng vùng vẫy muốn tránh, muốn ngăn lại nhưng cả người đều bị luồng chân khí kia khống chế, không thể nhúc nhích, thậm chí không thể nói chuyện.
Tần Phong ôm nàng chặt hơn một chút, nụ cười vẫn rất trấn tĩnh. “Lát nữa nàng hãy xông ra từ phía Nam Cung thế gia. Nam Cung Lăng đã hứa với ta là sẽ không làm hại nàng, Khúc Du thì chắc chắn sẽ giúp nàng.”
Nàng mở to mắt nhìn y, nước mắt chảy dài trên má.
Tần Phong đã bị nội thương, lúc này còn truyền nội lực cho nàng thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Nàng rất muốn nói: “Đừng mà!” nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Hôm nay nàng rất đẹp, ta thích nàng mặc y phục màu đỏ… Nó có thể khiến ta nhớ lại những ký ức tươi đẹp.. Tình nhi, người khác có nói gì cũng không sao, vì ta đâu có quan tâm bọn họ hiểu được… những gì ta làm đều là muốn tốt cho nàng.”
Y cố gắng mím môi lại, những lời nó ra đã không rõ ràng nữa.
Còn nàng chỉ biết trơ mắt nhìn máu đang trào ra từ khóe miệng y.
“Theo Lạc Vũ Minh đến đại mạc, đừng bao giờ về đây nữa, hãy quên ta đi… Thật ra huynh ấy cũng rất yêu thương nàng. Sáng hôm qua huynh ấy đã đến tìm ta và nói huynh ấy có thể không hận, có thể không có gì cả, chỉ muốn giữ nàng bên cạnh huynh ấy, cho dù mỗi ngày chỉ ngắm nàng từ xa…”
Mạc Tình rất muốn bật cười. Đây là những lời đáng buồn cười nhất mà nàng được nghe trong đời này, và cũng chỉ có Tần Phong mới tin những lời nói dối trá ấy.
“Cây hoa vàng đã trổ đầy hoa, mỗi ngày đến lúc chạng vạng là lại được mặt trời nhuộm ánh vàng kim, nàng không muốn về lại đó để ngắm thêm lần nữa sao?” Một ngụm máu phun ra từ miệng y, bắn tung tóe khắp sàn đấu. “Nếu còn có cơ hội, ta rất mong được nhìn cây hoa vàng thêm lần nữa, cùng nàng ngồi dưới gốc cây ngắm mặt trời mọc… ăn bữa cơm do chính tay nàng nấu, không ngừng nói với nàng rằng: ta rất nhớ nàng. Nàng có biết sáu năm qua ta luôn mơ thấy giấc mơ ấy không….”
“Không!” Đau thương và tuyệt vọng đã khiến chân khí trong người nàng nhanh chóng tụ lại, phá tan sự kiềm chế của y.
Đáng tiếc vẫn quá chậm, Tần Phong đã bị nguồn nội lực này đánh bay xa.
Long Thừa Vân và Nam Cung Bùi Âm đều đứng bật dậy, mặt biến sắc.
Đường Kiệt và Nam Cung Bùi Âm đưa mắt trao đổi với nhau, gật đầu, xua tay ra hiệu cho mọi người đừng vội manh động.
Lạc Vũ Minh còn chưa hiểu rõ tình hình thì đã bị Mạc Tình đánh một chưởng trúng ngực đập vào con sư tủ đá trên góc võ đài.
Lạc Vũ Minh hoảng hốt đến ngây người, nhưng Tần Phong còn chấn kinh hơn cả hắn.
“Tại sao?” Tần Phong gắng hết sức đứng dậy, kéo tay áo nàng hỏi. “Nàng đang làm gì vậy?”
“Ta đã từng nói là sẽ băm vằm hắn ra thành ngàn mảnh. ta nói được thì làm được! Lạc Vũ Minh…”
Mạc Tình lại đánh thêm một chưởng, thấy Lạc Vũ Minh thản nhiên nhắm mắt lại như chờ đợi cái chết thì lâp tức thu tay về. “ Ngươi muốn chết à? Ta sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi sống, muốn ngươi sống mà còn đau đớn hơn cả chết.”
“Nàng nói gì vậy?” Tần Phong kéo nàng lại, hai mắt đầy những sợi tơ máu mở trừng trừng. “Nàng vừa nói cái gì? Nàng nói lại lần nữa xem!”
Mạc Tình bật cười. Nàng nhìn thấy nụ cười mê hồn của mình trong mắt của Tần Phong. “Ta đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, chàng có từng thấy ta dao động chưa? Bao nhiêu uất ức , tủi nhục ta cũng có thể chịu đựng được, chàng có từng thấy ta dao động chưa? Ta nói đời này nguyện không xa rời chàng, bất luận sống hay chết. Ta đã làm được, tại sao chàng lại không tin ta?”
“Nàng…” Tần Phong không đứng vững được nữa, loạng choạng nên phải dựa vào con sư tử đá, dùng sức đè chặt ngực mình.
“Ta có thể dùng thân thể mình để đánh cược, ta có thể để cho lưỡi kiếm của chàng đâm vào tim ta, ta có thể vì chàng mà phế bỏ võ công, vứt bỏ Du Minh Môn thì lẽ nào không chịu được một năm cô đơn? Phong, ta không để tâm việc mình đã chịu bao nhiêu khổ nhọc vì chàng, nhưng chàng lại cho ta là loại đàn bà lăng loàn, bất trinh sao?”
Tần Phong đè chặt ngực mình, chân khí không vận hành được nên y ho khù khụ, máu thấm ướt cả người.
Lạc Vũ Minh lau vết máu trên miệng, cười điên loạn. “Ta đã nói hắn không đáng để cô yêu rồi mà cô không chịu tin.. . Sự cố chấp và tương tư của cô trong sáu năm qua hoàn toàn chẳng đáng.”
Tần Phong nhìn nàng, mắt đã ươn ướt.
“Xin lỗi nàng!” Y quay mặt đi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Chàng không có gì phải xin lỗi ta, tât cả đều do ta cam tâm tình nguyện.” Nàng nhặt thanh kiếm của Tần Phong lên, nắm tay Tần Phong, đan những ngón tay vào nhau. “Trời về chiều rồi, chàng có muốn đi ngắm mặt trời lặn không?”
Tần Phong rút tay mình lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cho dù không thể nhìn thấy mặt trời mọc thì ít nhất cũng còn cơ hội ngắm mặt trời lặn lần cuối… Cho dù không thể bên nhau trọn đời trọn kiếp thì ít nhất cùng còn đêm cuối cùng. Đối với ta, như thế là đủ!”
Nàng nhét viên thuốc màu trắng lúc trước vào miệng Tần Phong, nắm lấy tay y, bước từng bước xuống võ đài.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khiếp sợ, vừa rút kiếm vừa lùi từng bước.
Điều này cho thấy tuy sáu năm trôi qua nhưng sức ảnh hưởng Du Minh Môn vẫn chưa hoàn toàn biến mất…
Hôm ấy, trước mắt nàng đều là màu đỏ. Không biết là do bầu trời âm u bị ánh chiều tà nhuộm đỏ hay là thế giới trước mắt nàng bị máu nhuộm đỏ.
Nàng không nhớ mình đã giết chết bao nhiêu người, cũng không nhớ rõ Tần Phong đã nói bao nhiêu lần câu: “Đừng..”
Điều duy nhất mà nàng còn nhớ là:
“Cây hoa vàng đã trổ đầy hoa, mỗi ngày đến lúc chạng vạng là lại được mặt trời nhuộm thành ánh vàng kim..”

Lúc nàng đang định giao chiến với Nam Cung Bùi Âm thì Khúc Du đột nhiên ra tay, giúp nàng giữ chân Nam Cung Bùi Âm, còn những người khác của Nam Cung thế gia thì đứng về phía Nam Cung Lăng, không ai ra tay.
Đến khi Long Thừa Vân và Đường Kiệt chạy tới nơi thì nàng và Tần Phong đã xông ra khỏi vòng vây, thả người nhảy xuống từ đỉnh núi có mặt trời lặn.
….
Những đám may trắng ngàn năm vẫn cứ lượn lờ trên đỉnh Hoa Sơn.
Bầu trời đỏ ối như máu dần chìm trong màn đêm tối tăm, tĩnh mịch.
Mùa này vốn không phải lúc cây hoa vàng nở hoa nhưng trên cây lại trổ đây hoa vàng.
Tần Phong ngồi dưới gốc cây, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối của Mạc Tình.
Một cơn gió ùa qua, thổi tung vạt áo trắng của y, làm rơi những chiếc lá đã chuyển vàng trên cây, mang đi chút linh hồn thê lương.
“Tình nhi, sau khi ta chết, nàng phải chấn hưng Du Minh Môn, biến giấc mơ ngày xưa của nàng trở thành sự thật.”
“Ta chỉ muốn chàng có thể sống tiếp!”
“Ta có sống tiếp thì cũng chỉ còn lại sự áy náy và tự trách mà thôi.” Nhìn những chiếc lá cuốn theo cơn gió, trong đầu Tần Phong lại đột nhiên hiện lên bóng người u buồn đứng dưới gốc cây hoa vàng, mang nụ cười làm say lòng người khi chạy về phía y. “Tình nhi, ta không đáng để nàng yêu thương, bởi vì từ đầu tới cuối ta chưa từng yêu nàng, đối với nàng, ta chỉ có sự áy náy và trách nhiệm.”
Nàng cố nén nước mắt, gật đầu.
“Người như ta không xứng để có được tình yêu của nàng, càng không xứng để nàng đau lòng. Vì thế hãy hứa với ta, phải sống cho tốt….”
“Chàng yên tâm, ta sẽ tiếp tục sống thật hạnh phúc!”
“Nhớ đó! Kiếp sau đừng yêu phải loại đàn ông không có trái tim như ta…”
“Nhất định sẽ không!”
Máu nhuộm đẫm làn váy trắng tinh của Mạc Tình, đây là ngụm máu cuối cùng của Tần Phong…
Tình là thứ động lòng người nhất, nàng tên Mạc Tình nhưng cả đời lại khổ vì tình.
Gió là thứ vô tình nhất nhưng lại vì tình mà dừng bước, cuối cùng biến mất trong không khí.
Gió đã đi qua nhưng lá vẫn cứ rơi lả tả. Dưới gốc cây còn một dáng người cô độc – Lạc Vũ Minh – kẻ sống sót nhưng đau đớn hơn là phải chết.
Hắn ngẩn ngơ đứng đó mà nhìn Mạc Tình.
Nữ tử thích mặc y phục màu trắng, nằm sõng soài bên cửa sổ để gió thổi bay đám lá vàng.
Nữ tử trung trinh với tình yêu, đến chết vấn không thay đổi. Đáng tiếc người nàng yêu có chết cũng không chịu để nàng biết y vẫn luôn yêu nàng!
Hắn giày vò, hành hạ nàng suốt sáu năm qua là bởi vì hắn hận sự cố chấp, đến chết cũng không thay đổi của nàng, hận nàng ngày ngày đối diện với hắn nhưng trong lòng luôn nhớ đến người đàn ông khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.