Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 18:




Edit: Yunchan
Tần Nguyên giả vờ ngạc nhiên hỏi lại: “Đại ca nói tới ai?”
Trần Tín mất kiên nhẫn phất tay một cái: “Đệ quên rồi sao, mấy hôm trước… trong lúc vô ý ta đã hủy mất sự trong sạch của một cô nương…”
“Cái gì?” Lần này Tần Nguyên kinh ngạc thật, y đứng bật dậy, sắc mặt hơi thay đổi, không nhịn được cất giọng hỏi: “Sao đại ca có thể làm vậy? Pháp lệnh của quân Phá Lỗ là do chính chúng ta đặt ra —“
Trần Tín thấy mình bị hiểu lầm, vội vã giải thích: “Lúc đó là thời điểm đặc biệt nên không còn cách nào khác, vả lại là do cô ta tự yêu cầu.”
“Vậy cũng không thể —“
“Được rồi, ta đã nói là sẽ cưới cô ta, ngày mai tìm bà mối tới Văn gia cầu hôn.”
“Văn gia?” Tới đây Tần Nguyên mới nhận ra là hắn đang nói tới ai. Quả nhiên khớp với suy đoán trước đây của y, có điều phá hủy sự trong sạch là sao?
Trần Tín cũng ý thức được mình nói chuyện hơi mơ hồ, chẳng còn cách nào đành bổ sung thêm: “Lúc đó ta cưỡi chung một con ngựa với cô ta trước mắt bao nhiêu người, chẳng lẽ không phải là hủy mất sự trong sạch của cô ta sao?”
Tần Nguyên thở dài một hơi, cười bất đắc dĩ: “Đại ca, huynh phải nói rõ chứ, tiểu đệ còn tưởng huynh…”
Nói rồi vẻ tức giận trên mặt y nhất thời tan thành mây khói, đôi mắt trong suốt ẩn hiện nét cười, như có thể nhìn thấu hết mọi thứ, làm người ta không còn chỗ nào để lẩn trốn.
Trần Tín hơi nghiêng đầu, lấp liếm: “Đệ đừng suy nghĩ quá nhiều, ta làm vậy chỉ vì bất đắc dĩ. Xảy ra loại chuyện này, về sau cô ta không tiện gả cho ai. Cho nên dứt khoát cưới về cho xong.”
Tần Nguyên giật giật đôi mày, cười ranh mãnh: “Chuyện đại ca cưỡi chung một ngựa với cô ấy đã xảy ra lâu rồi, sao trước đây không nghĩ tới chuyện muốn cưới cô ấy?” Chẳng những chưa nói muốn cưới cô ấy mà còn bảo các huynh đệ đóng kín miệng.
Trần Tín mất kiên nhẫn trừng Tần Nguyên, nói: “Sự vụ trong quân bận rộn, bây giờ ta mới nhớ.”
Tần Nguyên sờ cằm ra vẻ trầm ngâm giây lát, rồi lại chậm rãi hỏi một câu: “Nếu nói vậy, thì người đại ca phải cưới còn một người nữa.”
Trần Tín nhìn Tần Nguyên hồ nghi, hắn thật tình không nghĩ ra mình phải cưới ai nữa.
Tần Nguyên cố ý ngập ngừng một lát, rồi thốt ra ba chữ rõ ràng: “Trịnh Mỹ Vân.”
Tần Nguyên không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới rồi, sắc mặt hắn nhất thời đông cứng như thép.
Tần Nguyên nháy mắt nhắc nhở hắn: “Đại ca đừng quên, người ta suýt nữa là leo lên giường huynh rồi, việc này có nghiêm trọng bằng việc cưỡi chung một ngựa không? Chẳng phải huynh muốn tuân thủ lễ tiết sao? Huynh xem…”
Trần Tín lạnh lùng liếc Tần Nguyên một cái sắc lẹm, lúc này hắn hận không thể dùng tương hồ dán kín cái miệng y lại.
Hắn nhìn quanh quất rồi nhặt quyển sách vừa đọc phang về hướng Tần Nguyên, phang xong còn không quên rống một câu: “Chuyện này đệ chôn chặt trong bụng cho ta, nếu dám để lộ ra ta sẽ, ta sẽ bắt đệ cưới Trịnh Mỹ Vân!”
Tần Nguyên cười hì hì né đi, khom lưng nhặt sách lên, tâm trạng tốt hơn hẳn: “Đại ca, thật ra đệ đang muốn đọc quyển sách này, huynh đã hào phóng tặng cho đệ, đệ đây từ chối thì bất kính.” Nói rồi, cắp sách đi chậm ra cửa.
Trần Tín sực nhớ ra, hắn đang chờ Tần Nguyên bày kế giúp hắn, rốt cuộc tên này lại bỏ đi. Hắn muốn gọi Tần Nguyên lại, nhưng sợ y quay lại thì giễu cợt mình tiếp. Nhưng nếu không gọi y lại, thì trong quân doanh này chẳng còn ai thích hợp để bàn bạc nữa.
Lúc hắn còn đang do dự, Tần Nguyên như đoán được tâm tư của hắn, tự động dừng chân lại, hỏi một câu cực hiểu lòng người: “Đại ca, huynh không có chuyện gì thật à? Ta đi thật đấy.”
Trần Tín lưỡng lự một lát, cuối cùng lý trí chiến thắng thể diện, hắn rít qua kẽ răng hai chữ: “Ở lại!”
Tần Nguyên rất nghe lời, ngoan ngoan quay lại, đổi từ vẻ cợt nhả sang nghiêm trang, khom lưng nói: “Tiểu đệ cảm phục nghĩa khí của đại ca. Sẽ dốc hết sức mình, cho dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng phải đạt được tâm nguyện của đại ca.”
Trần Tín nghệt cả người, hắn cứ tưởng đối phương sẽ cười nhạo hắn vài câu, nhưng sao quay ngoắc cái lại biến thành bộ dạng này? Suy nghĩ của người đọc sách y như lòng nữ nhân vừa khó đoán vừa thay đổi xoành xoạch. Quên đi, hắn chẳng nghĩ nhiều nữa.
Tần Nguyên ngồi về chỗ lúc nãy rồi nói tiếp: “Đại ca không nên nghi hoặc, thật ra tiểu đệ cũng thấy Văn cô nương không tệ, chẳng qua ban nãy đệ thay cô ấy thử tâm ý của đại ca mà thôi.”
Nét mặt Trần Tín hơi thiếu tự nhiên, hắn ho hung hắng liên tục, nhưng vẫn không nặn ra câu nào.
Tần Nguyên cố nhịn cười, hỏi với vẻ mặt trịnh trọng: “Đúng rồi, đại ca có gì cần giao phó.”
Trần Tín chần chờ một lát, rồi lắc đầu nói: “Không có, cô ta có yêu cầu gì đệ xem rồi lo liệu là được rồi.”
Theo hắn thấy, đại khái cô cũng không có yêu cầu gì lớn lao, nhiều lắm là dẫn theo tỷ muội và cháu trai cháu gái tới đây, chuyện này chẳng là gì, có nhiều người hơn nữa hắn cũng nuôi được. Về phần lễ vật này nọ, thương khố ở phía sau núi cô nhìn rồi chọn là được rồi.
Tần Nguyên lại nói xa nói gần một lúc lâu, Trần Tín vẫn không có ý kiến gì. Tần Nguyên chẳng còn cách nào, đành phải cáo từ trở về chuẩn bị.
Mặc dù hai người cũng không có ý định công bố chuyện cầu thân. Nhưng chẳng biết tại sao, tin tức này vẫn như cái chân dài sải khắp cả núi Nhạn Minh.
Hạ hắc tử và Mặt Thẹo nhìn nhau cười láu cá: “Hề hề, chúng ta không có công lao cũng có khổ lao. Không biết tương lai đại tẩu tìm nương tử kiểu nào cho chúng ta đây?”
“Ngươi muốn kiểu nào?”
Mặt Thẹo hướng mắt xa xăm: “Ta muốn trắng trẻo mập mạp một tý, khỏe mạnh một tý, nấu nướng phải giỏi. Đầu óc không được quá thông minh, miệng cũng không được quá lợi hại, không thì khó cầm nổi.”
Hạ hắc tử hừ lạnh một tiếng: “Nữ tử như vậy, làm sao tới lượt ngươi!”
“Không tới lượt ta chả lẽ tới lượt ngươi!”

Thế là, hai người vì một cô vợ tưởng tượng mà cãi nhau lật trời. Cuối cùng Hạ hắc tử phải cầu hòa trước: “Ta nói nè lão Ngũ, chúng ta đừng cãi lộn nữa, vào chính sự đi.”
Hai người khẩn cấp đình chiến, bàn tiếp một bận nữa, sau cùng nhất trí, để bù đắp lại hình thượng trong lòng Trần Tín, quyết định chủ động ôm việc vào người.
“À, đại ca, nếu sắp cưới vợ, thì phải chuẩn bị một chút.”
Trần Tín đáp: “Ngươi tới sau núi hỏi Lưu bà bà là nữ nhân thích cái gì, Hạ hắc tử tới kho lấy thứ đó ra là được rồi.”
Hạ hắc tử nói tiếp: “Đây chỉ là một phần, còn nhà cửa và đủ thứ khác cũng phải chuẩn bị, Tướng quân, Văn cô nương là người đọc sách, ngài xem phòng ốc sân vườn nhà cô ấy dọn dẹp rất gọn gàng, còn phòng của đại ca…”
Câu sau Hạ hắc tử không dám nói, phòng ngài chả thua cái chuồng heo bao nhiêu.
Trần Tín nghe cũng thấy có lý, vung tay lên: “Đi đi, chuyện đó giao cho các ngươi.”
Hai người vui vẻ khấp khởi đi làm việc.
Hôm sau, Văn Đan Khê đang làm cỏ ở sân sau, Bà mối Tiền ăn mặc sặc sỡ tới nhà.
Bà mối vừa nói ra mục đích tới đây, Văn Đan Khê khó tránh  khỏi sững sờ, tốc độ của con người này cũng nhanh quá mức cần thiết rồi. Chẳng lẽ dạo này hắn ru rú trong nhà nên đâm quẫn trí?
Cô ngẫm nghĩ một lát, cổ nhân có vẻ như thích cưới nhanh, chẳng phải tài tử giai nhân mới gặp mặt một lần là đã dắt tay nhau bỏ trốn sao? Vừa nghĩ như thế, cô cũng có thể hiểu được đôi chút, so ra, hai người họ gặp mặt cũng quá nhiều lần rồi.
Bà mối Tiền cầm tiền của người nên phải dát vàng cho người, thái độ vô cùng chuyên nghiệp, khéo mồm khéo miệng khen Trần Tín lên tận trời. Ai không biết thể nào cũng cho rằng người nọ là nhân vật kiêu hùng anh dũng, túc trí đa mưu, vô địch cái thế hệt như câu “Sức dời núi, khí lật trời”. Ngoài mặt Văn Đan Khê nghe rất nghiêm túc, nhưng lòng thì như nổi sóng ba đào.
Theo quan sát mấy ngày nay của cô, tính tình của Trần Tín này có hơi thất thường, có chuyện gì cũng thích giấu trong lòng, ăn nói thì ngang ngược, còn hơi kiêu ngạo, cũng khá có phong thái đại nam tử, lại còn hơi… trẻ con, còn nhiều thứ khác mà tạm thời cô không nói được.
Người như thế tới lui làm bạn cũng chẳng tới nỗi nào, nhưng thành bạn đời thì không được. Hơn nữa thời gian họ quen biết nhau ngắn ngủi, chẳng biết gì về nhau. Ở đây không thể so với hiện đại, không hợp nhau thì vỗ một phát là tan. Tới lúc đó hắn không hề hấn gì, còn cô thì không ổn. Cho nên cô phải cẩn thận.
Hơn nữa đối với thứ duyên phận này, cô luôn cho rằng nó không phải thứ tất yếu. Quan điểm ở hiện đại là yêu đương thì có thể tự do, nhưng kết hôn thì nhất định phải cẩn thận. Thà rằng không lấy chồng chứ không thể lấy đại ai cũng được. Ở nhà cô được cha mẹ yêu thương như công chúa, nên không muốn qua nhà khác bị đày đọa như nô lệ. Dùng lời của mẹ cô thì: “Nếu cô phải hạ thấp bản thân vì một tên cặn bã như con gái của thím Vương hàng xóm, thì đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông hai họ Lưu Văn, có lỗi với người cực khổ mang nặng đẻ đau sinh ra cô.” Cha cô cũng dạy dỗ cô rằng: “Con người có thể trắng tay, nhưng không thể không có danh dự và tự trọng.”
Hơn nữa cô là người coi trọng cha mẹ hơn tất cả. Thời đại học lúc cô nói chuyện với một cậu bạn trai, phát hiện cha cậu ta đối đầu với cha cô. Lúc bạn trai kia nói về cha cô cũng dùng rất nhiều lời phê bình bóng gió, thậm chí còn tự coi mình hơn người mà hỏi cô là giữa cha cô và hắn cô chọn ai. Mặc dù Văn Đan Khê rất thích hắn, nhưng đã thẳng chân sút hắn xa tám trăm dặm.
Ở trong mắt cô không có tên con trai nào có thể sánh với cha. Sau này, cha nói cho hắn biết, nếu cô quyết tâm, thì kỳ thi toàn quốc hắn cứ yên tâm lùi xuống vị trí thứ hai đi. Ông làm vậy chỉ vì không muốn để con gái mình chịu ấm ức, sợ cô trở thành Vương Bảo Xuyến thôi. Lúc ấy Văn Đan Khê nói: “Làm con gái mà giống như Vương Bảo Xuyến thì thật là khờ không thể tả. Cha mẹ cô thể nào cũng bóp chết cô…”
Bà mối Tiền nói khô cả miệng, cổ họng bốc hỏa. Nhưng nhìn qua cô nương nhà người ta vẫn thanh thản tự tại y như lão tăng nhập định. Khác hẳn những cô nương khác, e thẹn rụt rè, muốn nói lại thôi.
Bà mối Tiền dừng lại rồi hỏi: “Văn cô nương à, cô đã nghĩ xong chưa. Bây giờ huynh tẩu cô đã mất cả rồi, cô nên làm chủ cho mình, qua thôn rồi sẽ không còn chỗ trọ đâu.”
Văn Đan Khê cúi đầu, sụp mắt im lặng, lát sau mới hỏi: “Tiền đại nương, đại nương nói lâu như vậy sao không nhắc tới gia đình nhà trai?”
Bà mối Tiền nhất thời câm nín, chuyện này… Nhà trai không nói cho bà biết. Tuy nhiên, xét cho cùng bà mối như bà đã nối tơ cho trăm nhà vạn hộ, thế nên mắt vừa xoay vài vòng đã lập tức nảy ra sáng kiến.
Bà nói lấp lửng: “Gia đình của đối phương khá đơn chiếc, cô gả qua đó không phải sợ cha mẹ chồng làm khó, hay lo cô nhỏ khó tính, cũng không sợ họ hàng tranh giành gia sản. Di nương không có, thông phòng càng miễn bàn. Lão thân ta sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu gặp được một mối nhân duyên tốt như vậy, chà chà…”
“Văn cô nương, cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi, bàn bạc với tỷ cô một chút, hai ngày nữa ta sẽ tới nghe câu trả lời.”
Văn Đan Khê ngẩng đầu cười tươi sáng, đáp luôn: “Làm phiền đại nương, ta không cần suy nghĩ mà sẽ trả lời bà ngay lập tức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.