Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 104: Nam chính hắc hóa [14]




Edit: Kiri
Phong Lăng Nhận siết chặt món đồ trong tay, ánh mắt tối nghĩa: “Nói cho ta biết, giờ nàng đang ở đâu?”
Triệu Hầu Ngôn nhíu nhíu mày, có vẻ rất phiền chán với loại chuyện này: “Không biết.”
“Giờ nàng đang ở đâu?” Phong Lăng Nhận hét lên, hắn nhìn chằm chằm Triệu Hầu Ngôn đầy hung tợn, trong lòng hắn tự nhủ không tin Triệu Hầu Ngôn, không tin một chữ nào, hắn muốn gặp Diệp Tử, muốn chính tai nghe nàng giải thích. Những thứ nàng tặng hắn sau này đều quý trọng hơn Xà Tủy thảo gấp vạn lần, nếu đã vậy tại sao trước đó lại giết hắn rồi lại giúp hắn. Nếu có mục đích thì cứ nói thẳng, nếu muốn lấy gì đó thì cứ thẳng mặt mà lấy, cứ nhập nhằng như thế là có ý gì?
Tự nhiên xuất hiện trước mặt hắn, quấn quít lấy hắn rồi lại tự nhiên biến mất, không giải thích không ầm ĩ. Ai cho phép nàng tùy hứng làm bậy như vậy? Ai cho phép nàng cao cao tại thượng coi người khác là tên ngốc như vậy?
“Hỏi ngươi lần cuối….” Phong Lăng Nhận giận dữ: “Diệp Tử….. đang ở đâu?”
“Ta cũng trả lời ngươi một lần cuối.” Triệu Hầu Ngôn phủi phủi tay áo: “Ta không biết. Giờ nàng đang bị nhốt tại Thần Túc Cốc hay đã đào tẩu, hoặc đã bị dùng hình huyết tẫn, chém từng đao cho chảy máu đến chết của Thần Túc Cốc, tất cả những điều này ta đều không thể trả lời.”
Phong Lăng Nhận thở hổn hển mấy hơi rồi đi ra ngoài.
“Từ từ.” Triệu Hầu Ngôn gọi hắn: “Nếu ngươi muốn đi Thần Túc Cốc thì cho ngươi cái này.”
Phong Lăng Nhận xoay người đón được thứ hắn ta ném tới, là ngọc phù ra vào hộ sơn đại trận Thần Túc Cốc.
“Yêu khí bộc phát từ chỗ ta nên để ngừa vạn nhất ta sẽ không về. Đồ Diệp Tử đưa cho ngươi, ngươi nhớ giữ cho tốt.”
Phong Lăng Nhận siết chặt ngọc phù đi thẳng ra cửa động.
Hắn hơi đổi dung mạo một chút là đã có thể thuận lợi vào Thần Túc Cốc, không biết Diệp Tử dùng cách gì mà dù hắn cảm nhận được yêu lực cuồn cuộn trong cơ thể lại không có một tý yêu khí nào thoát ra.
Trước đó hắn thức tỉnh lần ba nên hôn mê rất lâu, giờ mới phát hiện đã qua năm ngày. Hắn công khai đi lại trong Thần Túc Cốc nhưng trong lòng rất lo lắng nhưng chưa cần điều tra tin tức của Diệp Tử thì đã nghe được chân tướng từ những lời bàn tán của đệ tử trong cốc.
“Thật sự không ngờ Tần sư tỷ lại là Yêu tộc nằm vùng.”
“Đúng vậy, nghe nói là vì linh thảo trong Bách Thảo viên, gần nửa số linh thảo đã bị đánh cắp đấy.”
“Đại sư huynh cũng là đồng lõa sao? Nghe nói huynh ấy cũng mất tích.”
“Chắc không đâu, Đại sư huynh luôn luôn căm thù Yêu tộc đến tận xương tuỷ, sao có thể là đồng lõa được, ta tình nguyện tin tưởng huynh ấy đã bị Yêu tộc hại.”
“Ta nghe sư phụ ta nói nhất định Yêu tộc có đồng lõa, bằng không không thể chuyển được nhiều linh dược ra khỏi Bách Thảo viên trong thời gian ngắn như thế được. Hình như bọn họ đã dùng mấy loại hình với Tần Tử Diệp, cũng đã thi triển Sưu Hồn Đại Pháp nhưng vẫn không tra xét được gì. Chưởng môn và các trưởng lão đã từ bỏ rồi, giờ đã quyết định thi hình huyết tẫn với nàng ta để răn đe.”
“Ngay cả Sưu Hồn Đại Pháp cũng không tra được sao?”
“Bình thường thật sự không nhận ra Tần Tử Diệp là yêu, nếu Yêu tộc đều biết yêu pháp này thì chẳng phải Nhân tộc ta đại loạn ư.”
“Phải nha, chưa bao giờ nghe ngay cả Sưu Hồn Đại Pháp mà cũng không tra được Yêu tộc.”
“Máu nàng phải chảy mấy ngày mới hết nhỉ?”
“Mới có hai ngày, không vội, nghe nói sau khi dùng loại hình này, Yêu tộc hết máu mà chết sẽ hiện nguyên hình, da lông nội tạng đều có thể lấy làm pháp bảo.”
………
Hắn gần như dùng hết sức bình sinh mới khống chế được bản thân, hắn ôm lấy ngực mình cảm thấy không khí loãng đến mức hít thở không thông, lòng nóng như lửa nhưng đầu óc lại trì độn, đến lúc hắn nhìn thấy Diệp Tử thì một mảnh đỏ sẫm đầy máu trước mặt đập thẳng vào mắt làm tim hắn đau nhói, giống như có người cầm kiếm ngoáy trong lồng ngực, khó chịu đến cực hạn.
Hắn gian nan bước lên phía trước, trong mắt chỉ còn lại sắc mặt tái nhợt của nàng. Hắn muốn chạy lại đỡ nàng, muốn đưa nàng đi, không thể để một mình nàng chảy máu ở đây được.
Giờ khắc này hắn không cần lời giải thích nào hết, Diệp Tử có mục đích gì hắn cũng không muốn truy cứu. Hắn chỉ muốn đưa nàng đi, nhất định phải đưa nàng đi.
Diệp Tử bị đóng đinh trên Trảm Yêu đài, đầu gục xuống hai mắt nhắm nghiền, máu tươi vẫn đang trào ra không ngừng thấm đỏ bậc thang. Nàng cứ nhắm mắt như thế, không nhíu mày, không cắn môi, không có một tia thống khổ nào cả, cũng không có sức sống, cứ trầm lặng như thế bị đóng đinh ở kia.
Muốn đưa nàng đi.
Phong Lăng Nhận bước lên trước một bước, Diệp Tử cách hắn càng ngày càng gần, gương mặt xinh đẹp của nàng tái nhợt đổ sang bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền.
Muốn đưa nàng đi.
Hắn lại bị cản lại bởi kết giới không thể tiến lên một bước nào nữa. Rốt cuộc không nhịn được nữa mà trào nước mắt, hai tay đấm mạnh vào kết giới.
“Vị sư đệ này.” Có người nghi hoặc nhìn hắn: “Đệ cách Trảm Yêu đài xa một chút đi, lần trước cũng có đệ tử muốn xem náo nhiệt lại gần đã bị Yêu vật làm bị thương nên các trưởng lão mới bày kết giới, cũng để tránh đồng lõa của nàng tới cứu.”
“…. Ta biết rồi, đa tạ vị sư huynh này đã quan tâm.” Giọng Phong Lăng Nhận cực kỳ khàn, hắn cúi đầu nhìn Diệp Tử suy yếu nằm trong kết giới, hít sâu một hơi mới khống chế được xúc động muốn ra tay.
Giờ khả năng có thể cứu nàng đi rất thấp, mình nhất định phải bình tĩnh, phải nghĩ được biện pháp vẹn toàn.
Hắn tự thuyết phục mình hồi lâu rồi kiên định xoay người rời đi.
Hắn trở lại sơn động lúc trước, Triệu Hầu Ngôn rất am hiểu trận pháp Thần Túc Cốc nên muốn phá kết giới cứu Diệp Tử thì chỉ có thể nhờ hắn ta giúp đỡ. Nhất định hắn ta vẫn ở đó chưa rời đi! Phong Lăng Nhận không ngừng an ủi chính mình, che lấp nỗi sợ hãi trong lòng.
Lúc hắn quay về sơn động, trái tim như rơi xuống vực sâu vạn trượng, vô cùng tuyệt vọng.
Triệu Hầu Ngôn ẩn thân đứng trên cao, yên lặng nhìn Phong Lăng Nhận thất hồn lạc phách, quay đầu nhìn phía Thần Túc Cốc, ánh mắt cực lạnh, vẻ mặt thâm trầm.
Phong Lăng Nhận đang đứng trước cửa động gào to tên hắn ta, tiếng sau càng khàn hơn tiếng trước nhưng Triệu Hầu Ngôn chỉ trầm mặc đứng nhìn đến tận lúc hắn rời đi, không đáp lại cũng không xuất hiện.
Chắc tự đi nghĩ cách rồi, Triệu Hầu Ngôn lạnh lùng nhếch môi, có lẽ nhiệm vụ của Diệp Tử hai ngày nữa là xong rồi, hắn ta chỉ cần theo dõi tiểu tử này, đợi lúc hắn sắp chết giúp đỡ một phen là được, mình cũng không tính là thất hứa.
Phong Lăng Nhận quay lại Thần Túc Cốc, cố gắng kiềm chế đến đêm khuya. Hắn đứng trước kết giới hít sâu một hơi nhắm hai mắt lại, tụ yêu lực trong cơ thể lại đánh mạnh vào kết giới, kết giới trúng chưởng tạo nên gợn sóng, gợn sóng ngày càng mạnh sau mỗi cú đánh, hắn cũng đánh ngày càng điên cuồng.
Rốt cục cả kết giới nổ ầm vỡ nát, Phong Lăng Nhận vọt tới Trảm Yêu đài, hai mắt đỏ lên.
Hắn run rẩy rút những cây Tỏa Hồn đinh khỏi người Diệp Tử, hắn cũng không dám thử xem nàng có còn thở không, càng không dám nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, chỉ sợ người trước mắt đã không còn thở. Giờ hắn không muốn nghĩ gì hết, cực kỳ chuyên chú cởi xiềng xích trên người Diệp Tử, máu tươi nhiễm đỏ hai tay hắn, trong không khí chỉ còn mùi máu tanh đậm đặc.
“Aa..” Nữ nhân trước mặt hắn rên lên một tiếng, có lẽ nàng đang rất đau, Phong Lăng Nhận run lên, lực tay càng nhẹ hơn lúc trước.
Đến lúc hắn ôm được Diệp Tử vào lòng thì đã có thể cảm nhận được vài khí tức cường đại đang bay về phía này, hắn ôm chặt người trong lòng phi thân bay ra phía ngoài cốc, biểu tình kiên quyết tình nguyện đồng quy vu tận.
Miệng vết thương bị Tỏa Hồn đinh đóng vào của Diệp Tử vẫn đang càng không ngừng trào máu tươi thấm đẫm ngực hắn, nàng mệt mỏi mở mắt, ho khan một tiếng: “Ngốc.”
Ngữ khí kia ẩn chứa ý cười, dịu dàng làm người ta muốn rơi lệ.
Phong Lăng Nhận rơi nước mắt, hắn cắn chặt răng run rẩy nói: “Đừng nói nữa, nàng còn rất nhiều chuyện chưa giải thích với ta, ta chờ nàng giải thích.”
Diệp Tử lại nhắm mắt: “Toàn thân ta đều tản ra yêu khí, ngươi… khụ khụ… dẫn theo ta, không trốn thoát được đâu.”
Phong Lăng Nhận bất vi sở động, hai tay ôm nàng càng chặt thêm một chút.
“Bỏ ta lại…. trốn về Yêu tộc đi, thừa dịp yêu khí trên người ngươi còn…. che dấu được.”
“Câm miệng.” Phong Lăng Nhận hét lớn một tiếng.
Diệp Tử thả lỏng thân thể tựa vào ngực hắn, nghe vậy cúi đầu cười không lên tiếng.
Phong Lăng Nhận ướt hai hốc mắt, từ trước tới giờ hắn tình nguyện một đường gian nan hiểm trở, bị bắn lén đâm sau lưng cũng không nguyện người khác chịu khổ, đổ máu chắn kiếm thay hắn, phần tình cảm này quá mức tốt đẹp mà nặng nề, hắn biết làm sao để trả.
Diệp Tử im lặng nằm trong lòng hắn, nàng biết đã đến lúc mình nên rời đi, trong viên linh thạch nàng để lại cho Phong Lăng Nhận có một phần hồi ức, coi như là lời giải thích nàng nợ hắn đi.
Còn tính mạng của tên ngốc này thì chỉ cần Triệu Hầu Ngôn thật sự tuân thủ hứa hẹn thì nhất định hắn sẽ không sao. Hắn sẽ sống sót, tiếp tục đi con đường hắn nên đi, nghênh đón nhân sinh hắn nên nghênh đón. Mà chính nàng cũng có thể thoát khỏi câu chuyện của người khác, viết tiếp câu chuyện của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.